Phải Thêm Tiền

Chương 565: Cô Chủ Động Hôn Anh




Editor: Xám

Lấy được báo cáo từ chỗ Phan Tường đã gần chín giờ, Hàn Đan nghĩ đến ánh mắt sắc bén của tổng giám đốc đại nhân giống như mũi nhọn đâm vào lưng, lập tức nhảy lên xe taxi.

Cảnh vật bên ngoài cửa sổ liên tục lùi về phía sau, chú tài xế bên cạnh tán dóc đủ chuyện trời nam đất bắc, cô thuận miệng phụ họa, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm đồng hồ tính tiền. Mỗi một lần con số ở cột tiền biến đổi, nhịp tim lại tăng tốc một hồi. Mắt thấy taxi đã ra khỏi nội thành, cô che ví tiền than thở: Tại sao tên nhãi này lại ở xa như vậy…

Hai chữ “Hi viên” mộc mạc khắc sâu lên trên núi đá là tác phẩm của bậc thầy thư pháp nào đó, bên ngoài cánh cửa sắt chạm trổ hoa văn màu đen, cậu bảo vệ mặc bộ đồng phục cắt may khéo léo khẽ gật đầu với cô.

Chắc là trước đó đã có thông báo, cậu bảo vệ trẻ tuổi dẫn cô đi theo con đường mòn trải sỏi về phía Nam, khoảng cách phẳng giữa các tòa kiến trúc ở đây cực lớn, nhìn rất rộng rãi. Ánh mắt Hàn Đan lướt qua từng tòa biệt thự thấp thoáng trong sân nhà độc lập, nuốt nước miếng. Cuối cùng, người dẫn đường phía trước đã dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ hiện đại.

"Thẩm tiên sinh, khách của ngài đã đến rồi."

Khóa cửa phát ra một tiếng nhỏ, sau khi nói lời cảm ơn, Hàn Đan đẩy cửa bước vào.

Cách trang trí sắp xếp trong nhà mang phong cách hiện đại đơn giản. Không có màu sắc đậm đà phô trương, cũng không có kiểu hoa văn phức tạp tinh xảo, nền đen trắng xám và mặt kính thiết kế hoàn hảo đúng chỗ khiến người ta cảm nhận được sự chỉnh tề già dặn của chủ nhân.

"Có cần cho cô thời gian tham quan một lát không?"

Hàn Đan nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Luật mặc một bộ đồ ngủ màu lam thẫm đứng ở trên cầu thang. Có lẽ đã sinh ra ấn tượng quán tính với trang phục chỉn chu của anh, cách thức xuất hiện ngày hôm nay khiến cô không thích ứng lắm. Thẩm Luật lúc này giống như mẫu ảnh đã được tu sửa, làm mềm đường nét, che giấu đi sự cứng nhắc và sắc sảo. Đến khi người đàn ông ho nhẹ, lúc này cô mới nhận ra mình giống như kẻ háo sắc ngây ngốc nhìn chằm chằm người ta rất lâu, lập tức đỏ mặt, cúi đầu giao cặp văn kiện cho anh.

Sau khi xem sơ qua anh bỏ lại một câu "Cô chờ một lát, có một vài chỗ cần sửa." rồi đi lên lầu, để lại một mình Hàn Đan nhàn rỗi ngồi không.

Tự ý đi tham quan là không lễ phép, cô ngồi đờ ra trên ghế sofa.

Ở nơi yên tĩnh ấm áp, dễ mệt rã rời đã là bệnh cũ rồi. Từ lúc bắt đầu học đại học, cô đã thích chọn chỗ ngồi có ánh mặt trời bên cạnh cửa sổ rồi lấy sách che mặt, nằm bò lên bàn ngủ bù trong tiếng giảng bài của giáo sư, mà hiện giờ… Ánh nắng xuyên qua khắp cửa sổ sát đất phản chiếu hạt bụi li ti trôi nổi trong không trung. Cả ngôi nhà yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, chỉ có vài tiếng chim hót thỉnh thoảng truyền đến từ trong bóng cây cách đó không xa. Cơ thể từ từ trượt xuống một vị trí thoải mái, đầu tựa lên ghế sofa, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.

Hình như là cái đêm long trọng sau khi liên hoan tốt nghiệp.

Ánh đèn đường phản chiếu vào hồ nhân tạo của trường học, giống như ánh sao rơi xuống đáy nước. Gió mát xua tan hương rượu đỏ hơi chua, thổi vào khiến mặt hồ trong như gương lăn tăn.

"Uống say rồi ngồi đây là muốn dụ dỗ ai?" Giọng nói của người đàn ông gần ngay bên tai mà lại như xa xôi lạ thường.

Cô mở mắt ra nhìn về người bên cạnh, một nụ cười từ từ hiện lên: "Thì ra là người có thể dùng giọng điệu nói chuyện khiến tôi chán ghét như vậy vẫn chỉ có một mình anh."

"Uống rượu vào, lá gan lớn hơn rồi." Anh nhếch môi cười, mối nguy tứ phía.

Cô nhíu mày cười một tiếng: "Vẫn nói mượn rượu thêm can đảm, tôi nên theo đó vung một cái tát nữa vào mặt anh mới đúng."

"Em có thể thử xem."

"Sau khi đánh xong mấy người bảo mẫu áo đen của anh sẽ ấn tôi xuống đất, anh sẽ lại phí hết tâm tư nhảy nhót lung tung để cản trở tôi yêu đương, hay là thôi bỏ đi." Cô lảo đảo đứng dậy, chậm chạp đi về phía trước, nhưng lại bị người ta kéo cánh tay lôi về chỗ cũ.

"Ngồi xuống." Giọng điệu ra lệnh, người đàn ông đứng dậy ấn vai cô xuống.

Cô giãy giụa vô ích, chợt ngẩng đầu lên, động tác không khỏi cứng đờ. Mặt kề sát mặt, có thể cảm nhận rõ ràng được hô hấp phập phồng của nhau, cô đã nhìn thấy chính mình trong đôi con ngươi màu hổ phách nhuộm ánh trăng kia."Rốt cuộc anh... muốn làm gì?"

Người đàn ông khẽ khàng mà từ tốn buông tay ra, dời ánh mắt đi."Ngồi cùng tôi một lát."

"Tôi muốn về."

"Nếu như em muốn bị trói ở đây một đêm thì đứng lên thử xem." Anh ngồi xuống bên cạnh cô.

"......"

"Muốn nghe tin tốt không?"

"Anh bị người ta đánh à?"

"Em cảm thấy có thể không?"

Cô khinh thường xùy nhẹ một tiếng: "Vậy còn có tin tốt gì có thể khiến người khác vui vẻ chứ?"

"Ví dụ như nói —— em tự do rồi."

Cô ngẩn ra, quay mặt sang nhìn về phía anh.

"Nét mặt của em nên vui mừng hơn một chút mới đúng." Ánh mắt của anh dừng trên mặt cô.

Tiếng lá cây bị gió lay động. 

Ánh sóng lăn tăn của hồ nước.

Tiếng chuông đột nhiên vang lên từ xa đến gần, Hàn Đan giật mình, mở mắt ra.

Trong phòng khách phủ đầy ánh sáng mềm mại, cô nghiêng người tựa vào ghế sofa, trên người còn đắp một tấm chăn mỏng màu xám tro. Tiếng chuông điện thoại im bặt, giọng nói trầm thấp vang lên ở trên lầu, sau khi đáp lại vài tiếng đơn giản thì không có động tĩnh gì nữa.

Chỉ chốc lát sau, Thẩm Luật đã đi xuống lầu.

Hàn Đan gấp tấm chăn mỏng lại gọn gàng, rất ngại ngùng gãi gãi đầu: "Xin lỗi…"

"Cô đúng là ở đâu cũng có thể ngủ được." Mặt anh không thay đổi chút nào.

"Tôi chờ một lát, vô tình đã…"

"Cô có bằng lái không?" Anh ngắt lời cô.

"Hả?" Cô cảm thấy mê muội, ngay sau đó gật gật đầu.

"Việc sửa đổi còn cần thêm ít thời gian nữa. Cô lái xe của tôi ra ngoài ăn cơm, tiện thể mua chút thuốc cảm cúm về đây."

"…Anh bị cảm sao?" Đến lúc này người phản ứng chậm nào đó mới phát hiện ra vẻ mặt anh mệt mỏi, hỏi, "Có nhiệt kế không?"

"Không có."

Cô do dự mấy giây rồi đưa tay ra thăm dò.

Động tác này nằm ngoài dự đoán của Thẩm Luật, ánh mắt dừng trên mặt cô, vẻ mặt thản nhiên, nhưng không hề nhúc nhích, để mặc tay cô phủ lên trán anh.

Hàn Đan vừa chạm vào đã không khỏi kinh hãi: "Nóng vậy, tôi đưa anh đến bệnh viện."

Tên nhãi đó lại có thể làm việc lâu như vậy dưới nhiệt độ cao thế này… Không muốn sống nữa sao?

Anh hơi cau mày, quay người cầm chìa khóa xe và ví tiền ném cho cô, "Cô đi ăn cơm, tiện thể mua cho tôi chút thuốc về đây." Dứt lời chui vào phòng sách lần nữa.

Cô đứng nguyên tại chỗ nghẹn họng.

Từ công việc trợ lý biến thành bảo mẫu sinh hoạt, đây coi như là sự chuyển mình hoa lệ sao?

So đo với người bị bệnh là phản tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, hơn nữa người này còn là lão đại của mình, trợ lý Hàn đành phải lái chiếc Volkswagen CC màu rượu vang của tổng giám đốc đại nhân lên đường. Mua thuốc xong vốn định đến quán ăn gần đó gói ít đồ ăn mang về, lại nghĩ đây không phải là xe của mình, có tốn cũng không phải tốn xăng của mình, có tiêu cũng không phải tiêu tiền của mình, vì vậy cô vui vẻ đạp chân ga chạy thẳng đến siêu thị, xách hai túi đồ lớn leng ka leng keng quay về Hi viên.

"Đây là gì vậy?" Tổng giám đốc Thẩm vẫn mặc bộ đồ ngủ tỏ ý không hiểu.

"Đồ ăn bên ngoài không lành mạnh, nhất là lúc ngã bệnh, ăn chút đồ thanh đạm thì tốt hơn." Cô xắn tay áo lên, "Mượn phòng bếp dùng một lát."

Nấu nướng là một loại nghệ thuật sinh ra mỹ thực. Tài nấu ăn của Hàn Đan cũng không tệ, phần lớn đến từ chính chân truyền của lão Phật gia (mẹ Hàn Đan). Khi hai người ở cùng nhau, thường là cô nấu cơm xong chờ A Khiết về. Trong ấn tượng tuổi thơ mơ hồ, đã trải qua một quãng thời gian mẹ con sống tựa vào nhau. Cô ôm Hàn Song trong tã lót ngồi trên băng ghế nhìn mẹ bận bịu ở phòng bếp, ngửi mùi cơm bay thoang thoảng trong căn phòng nhỏ, ấm áp mà an tâm. Bởi vậy cô hưởng thụ loại niềm vui chuyên tâm nấu cơm canh này, cũng thích những món ăn đó được người ta vui vẻ sẻ chia.

Phòng bếp nhà anh rất to, tường màu trắng kiểu cách thoáng đạt, được dọn dẹp không nhìn thấy một hạt bụi. Hàn Đan đang lục tung toàn bộ, lại phát hiện không biết từ lúc nào Thẩm Luật nghiêng người tựa vào bàn ăn bên cạnh, khoanh tay nhìn mình.

"Tôi không tìm được chậu rửa rau…" Cô xấu hổ.

Anh lấy từ trong ngăn tủ ra đưa cho cô, hỏi: "Còn cần gì nữa?"

"Tạm thời không có gì." Thấy đối phương không có ý rời đi, cô đành biến mình thành đứa ở bị địa chủ theo dõi, kiên trì đánh nhanh thắng nhanh.

Nấu cháo, làm vài món ăn thanh đạm. Hàn Đan chịu đựng cơn đói, hỏi: "Báo cáo sửa xong rồi thì tôi chuyển về công ty trước."

"Ngồi xuống ăn cơm trước đi." Tổng giám đốc đại nhân hoàn toàn không thấy sự nhiệt tình trong công việc của cô.

Hai người ngồi đối diện nhau bên bàn ăn. Thẩm Luật nếm thử một miếng nói: "Nấu ăn không tệ."

"Lần đầu tiên được cấp trên khen ngợi, kết quả lại không phải vì công việc." Hàn Đan cười bất đắc dĩ.

"Chăm sóc cấp trên bị bệnh cũng xem như một phần của công việc." Anh cúi đầu ăn cháo.

Sốt cao đã ảnh hưởng đến khẩu vị, Thẩm Luật ăn rất ít. Hàn Đan rửa bát xong, rót một cốc nước nóng rồi đưa thuốc cho anh.

Đúng lúc này chuông cửa vang lên. Cô đang muốn ra mở, nhưng lại bị Thẩm Luật ngăn lại.

Chỉ nghe thấy người bên ngoài cửa miệt mài bấm chuông, tiếng chuông cửa vang vọng hết lần này đến lần khác trong căn nhà, mà từ đầu đến cuối anh lại thờ ơ hờ hững. Khoảng chừng hơn hai phút trôi qua, tiếng chuông ngừng lại.

Sau một tiếng động nhỏ, cửa bị mở ra.

"Anh nhất định phải đối xử với em như vậy sao?" Một cô gái xinh đẹp người mặc váy liền màu xanh nước hồ đi vào, vẻ mặt buồn bã lên tiếng. Ánh mắt của cô dừng lại trên người Hàn Đan, cứng đờ, rồi lại chuyển về phía Thẩm Luật, giọng nói hơi run rẩy: "Thì ra là thế…."

Hàn Đan nhìn lại mình, rồi nhìn tổng giám đốc đại nhân một thân áo ngủ, biết rõ cô gái này đã hiểu lầm rồi. Cô đang muốn mở miệng, nhưng có người còn nhanh hơn cô.

"Xem ra chỉ cần là ở đây, cho dù tôi thay bao nhiêu khóa cô đều có bản lĩnh mở ra được." Thẩm Luật tựa vào ghế sofa, vẻ mặt không hề thay đổi.

"Vốn tưởng rằng anh ngã bệnh cần chăm sóc, giờ xem ra em thừa thãi rồi." Cô nàng khẽ cười một tiếng như tự giễu, "Thẩm Luật, cô ta tốt hơn em sao?"

"Phải." Anh đáp rất nhanh.

Hàn Đan ngớ ra.

"Được." Dường như một chữ này đã dùng cạn sức lực, cô nàng xoay người nhanh chóng dùng tay lau mắt, cất bước rời đi thật nhanh.

Trong nhà, người đàn ông vẫn tiếp tục duy trì tư thế ngồi trước đó, vẻ mặt bình tĩnh giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Tình huống này quá khó để tưởng tượng nổi, trợ lý Hàn không biết nên nói gì mới ổn, khó khăn lắm mới lấy dũng khí gọi một tiếng: "Thẩm tổng…"

"Giao cho phó tổng giám đốc." Anh đặt báo cáo ở bên bàn, "Buổi tối ngày kia, cô có rảnh không?"

"Có. Cần tăng ca sao ạ?" Hiếm khi cô chăm chỉ được một lần.

Thẩm Luật nhìn cô cười thản nhiên.

"Là hẹn hò."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.