Phải Thêm Tiền

Chương 18: Cô Đã Cứu Mạng Của Anh Ta




Vương Thiếu Dương thấy cậu dùng ánh mắt không chút quen thuộc mà trợn trừng mắt nhìn mình, không biết mình lại chọc vào chỗ nào của cậu rồi, có điều cậu ta cũng không quá để ý tới chuyện này, tỉ lệ thắng vốn là sáu bốn, Tần Tống tới đây chắc cũng sẽ không đến mức quá khó nhằn, cậu ta chưa từng đấu với Tần Tống, không biết đối phương nông sâu thế nào, có điều nhìn bộ dáng anh và Khương Nghệ thế lực ngang nhau, chắc là chơi bóng cũng không tệ đâu.

Cậu ta hiếm khi lại kéo Trương bốn mắt với Khương Nghệ thương lượng đối sách, không phải bởi Vương Thiếu Dương chột dạ, chủ yếu là bởi khí tràng của Tần Tống quá mạnh.

Học sinh cấp ba chơi bóng cũng không chuyên nghiệp, biết quy tắc cụ thể rồi thì cứ thế mà chơi thôi, Khương Nghệ chạy được mà cũng nhảy lên được, nên ở vị trí đại tiền phong, lần đầu cậu chơi bóng với Tần Tống, không có cảm giác gì ngoại trừ có chút kích động, cậu nghĩ Tần Tống chắc cũng không khác cậu lắm, chắc là làm tiền đạo, kết quả lúc mở màn, đập bóng, Tần Tống lại trực tiếp lùi lại phía sau mấy bước.

Ồ, là hậu vệ cản bóng.

Lực bật nhảy của Khương Nghệ coi như là tương đối khá trong số các học sinh cấp ba, nhảy lên lấy đà giành bóng, chuyền cho Trương bốn mắt, Trương bốn mắt làm trung phong chơi cả một năm cũng không tiến bộ lên được một tí nào, cậu ta muốn nhân cơ hội chuyền bóng cho Vương Thiếu Dương, kết quả mắt đúng là không tốt tí nào, bóng lại trực tiếp ném vào tay Lý Nham, Vương Thiếu Dương đánh nhau gà mờ nhưng bóng thì chơi vẫn tốt lắm, cậu ta nhìn chăm chú Lý Nham, phòng cho bóng lại rơi vào tay Tần Tống, Tần Tống thì một bộ dáng khí định thần nhàn thoạt nhìn chính là bách phát bách trúng, Khương Nghệ vừa mới ném bóng đã bị hai người dán sát tới, Lý Nham từng giao thủ với cậu, biết năng lực của cậu, Khương Nghệ thì bị nhìn chăm chăm tới sốt cả ruột, hai người này bây giờ căn bản không phải là ngăn cản cậu chơi bóng, mà là đang làm cản trở tới việc tỏ ra đẹp trai trước mặt Tần Tống của cậu, ăn mặc vốn đã xuềnh xoàng, bóng cũng không chơi được nữa thì thật đúng là có lỗi với cặp kính râm bị giẫm nát mấy ngày trước của cậu quá.

Lý Nham tạo một động tác giả khi đi qua người Vương Thiếu Dương, bóng lại bị Vương Thiếu Dương cướp đi trong nháy mắt, Khương Nghệ thật vất vả mới có thể thoát khỏi vòng vây, cấp tốc vọt tới gần Vương Thiếu Dương, Vương Thiếu Dương chuyền bóng cho Khương Nghệ ngay lập tức.

Khương Nghệ dẫn bóng lẻn tới trước mặt Tần Tống, trực tiếp ném rổ, Tần Tống đứng dưới rổ, nhảy vọt lên đưa tay ngăn bóng lại, Vương Thiếu Dương thấy bóng của Khương Nghệ bị cản lại, lập tức chạy từ phía sau tới muốn cướp rổ, thế nhưng động tác của Tần Tống quá nhanh, làm nhiễu loạn động tác của cậu ta, Khương Nghệ nhân cơ hội bắt lấy bóng vào tay, Lý Nham nhanh chóng chạy tới phòng thủ, thái độ của Tần Tống khi đối diện với Khương Nghệ cũng rất nghiêm túc, chăm chú nhìn chằm chằm, phòng cậu ném bóng vào rổ, trên sân bóng nhất thời xuất hiện tình thế giằng co, Khương Nghệ đập bóng, trong đầu căn bản không hề nghĩ tới chuyện ném rổ, cậu nhìn vào đôi mắt đen láy của Tần Tống, lòng bàn tay đã dinh dính chút mồ hôi.

Tần Tống hiếm có khi lại có cơ hội quan sát Khương Nghệ trắng trợn tới vậy, Khương Nghệ thật là trắng, mái tóc mới nhuộm vàng làm cho làn da trắng của cậu như tỏa sáng, thực sự rất dễ nhìn, trong đôi mắt của báo nhỏ vĩnh viễn không bao giờ chịu lộ vẻ bỏ cuộc, bàn tay khớp xương rõ ràng đập bóng xuống đất, như đang đập theo từng nhịp trái tim anh.

Bốn mắt nhìn nhau vài giây, Khương Nghệ đột nhiên trở tay chuyền bóng cho Vương Thiếu Dương, sau đó vẻ mặt biến đổi, cong cong khóe miệng với Tần Tống, Vương Thiếu Dương đứng lại ném rổ, bóng lăn vài vòng trên miệng rổ rồi cuối cùng vẫn bị rơi ra ngoài, Khương Nghệ nhân lúc Tần Tống thả lỏng vài giây liền tìm cơ hội ném bóng, nhảy lên một cái, trở tay ném bóng vào trong rổ.

Trương bốn mắt đứng bên cạnh nhảy cẫng lên: “Anh Nghệ đẹp trai kinh khủng!”

“Anh Nghệ đẹp giai đẹp giai trâu bò!”

Khương Nghệ cũng cảm giác động tác lên bảng cướp rổ này của mình quá đỗi đẹp trai, cậu quay đầu lại nhìn Tần Tống, Tần Tống cũng đang nhìn cậu.

Hai đôi mắt lần thứ hai đối diện nhau, bầu không khí không ngờ lại không hề giương cung bạt kiếm, Lý Nham dẫn bóng từ đường biên ngang, Khương Nghệ xoay người chạy, trước khi chạy còn cho Tần Tống một khuôn mặt vặn vẹo, thè lưỡi làm mặt quỷ, cậu vừa rồi quá tuấn tú, hoàn toàn có thể cho phép mình làm mấy chuyện cỏn con này, cho dù bây giờ có làm một cái mặt quỷ cũng tuyệt đối không hề ảnh hưởng tới toàn cục.

Tần Tống đứng dưới rổ bóng có chút thất lạc, anh bây giờ thật muốn Khương Nghệ ném bóng vào rổ, muốn vào bao nhiêu quả cũng được, anh vốn là người của Nhất trung, lại hận không thể làm phản chỉ vì cái khuôn mặt quỷ đáng yêu kia (???)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.