Phải Lòng Ảnh Hậu "Đã Có Chồng"

Chương 46: Chương 46




Lần bệnh này của Giản Mạt đột nhiên đến, đi cũng nhanh chóng... Theo như lời Lý Tiêu Nguyệt nói, hoàn toàn là bị dọa mà ra.

Ngày hôm sau Los Angeles vẫn mưa không ngừng, lúc Giản Mạt tỉnh lại, Cố Bắc Thần đã không còn ở biệt thự... Sau khi cô rửa mặt thu xếp xong liền đi đến công ty.

Mọi người nhìn thấy vẻ mặt cô vẫn còn chút tiều tụy, mỗi người đều đến hỏi thăm quan tâm một lần...

Hướng Vãn người này vẫn còn nhiều chuyện, khi tất cả mọi người đều quan tâm cô ta lại đi theo Giản Mạt vào phòng thiết kế, “Chị Mạt, tối hôm qua người nhận điện thoại là ai vậy... Giọng nói kia thật là dễ nghe mà.” Cô ta nằm úp sấp trên bàn làm việc, “Đó là bạn trai chị sao?”

Giản Mạt khẽ nhíu mày, nghe ý của Hướng Vãn, thời gian cô mê man Cố Bắc Thần đã nhân điện thoại của cô sao?

“Một người bạn...” Giản Mạt thuận miệng nói, “Ngoại trừ giọng nói nghe được, nếu em muốn chị sẽ giới thiệu cho, hẹn thời gian đi.”

“...” Khóe miệng Hướng Vãn giật giật một chút, trong ánh mắt có hơi thất vọng, “Chị Mạt, áp lực của chị cũng quá lớn rồi... Khiến cho bản thân bị bệnh.”

Giản Mạt nhìn Hướng Vãn, có chút không rõ ý tứ của cô ta...

“Người đàn ông kia nói...”

Giản Mạt không biết nói gì cho tốt... Cố Bắc Thần là người lạnh lùng như vậy, sẽ giải thích cho người khác vì sao cô bị bệnh như thế nào đây?

Lúc này Giản Mạt nào biết rằng, ngày hôm qua người nghe điện thoại không phải là Cố Bắc Thần, mà là Tiêu Cảnh.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Giản Mạt bắt máy, “Giám đốc?”

“Cô tới phòng làm việc của tôi một chuyến.”

“Được.” Giọng nói của Giản Mạt vẫn có chút khàn khàn, sau khi đến phòng làm việc của Đường Hạo Dương, tự nhiên cũng được ân cần hỏi han một phen.

“Tổng giám đốc Du nghe nói cô bị áp lực lớn đến mức bị bệnh, chuyện hội sở bên kia tạm hoãn lại đi...” Trong giọng nói của Đường Hạo Dương rõ ràng có vài phần ung dung.

Giản Mạt vừa nghe, nhất thời có cảm giác trong cái rủi lại có cái may...

Thế nhưng, cô thả lỏng chưa được vài giây, một đạo sấm sét đánh xuống khiến cô hận không thể đập gẫy bàn trong phòng làm việc, cho ông ta một đấm.

“Sở Tử Tiêu vừa về nước liền mở văn phòng luật, vừa đúng lúc chút nữa cô dẫn người qua xem...” Đường Hạo Dương lấy ra một tờ danh thiếp đưa đến trước mặt Giản Mạt, “Sức ảnh hưởng của Sở Tử Tiêu rất lớn, nếu như thiết kế lần này đặc biệt, sau này khi truyền thông phỏng vấn văn phòng luật mới mở có thể tạo danh tiếng cho phòng thiết kế của chúng ta...” 

Giản Mạt nhìn cái tên trên danh thiếp, đã không nghe vào những gì Đường Hạo Dương nói...

Hô hấp của cô có chút gấp, vội vàng ngẩng đầu lên nói, “Giám đốc, tôi còn muốn thử một chút về hội sở của Đế Hoàng... Văn phòng luật này giao cho những người khác đi?”

Đường Hạo Dương hơi sững sờ, “Nhưng trong tay người khác cũng đều có mấy hạng mục phải làm...” Ông ta cho rằng Giản Mạt không chịu thua, cũng không suy nghĩ nhiều, “Huống chi, Đế Hoàng bên kia tôi và cô đều rõ, muốn tham gia vào dự án, quy mô của công ty chúng không vào được mắt của Đế Hoàng.”

Giản Mạt chỉ cảm thấy bản thân hít thở không thông... Giống như ông trời nhất quyết trêu ngươi cô, muốn cùng cô đùa một chút.

Sau khi Lý Tiêu Nguyệt nghe được chuyện này, có chút buồn cười xúc động, nhưng rốt cuộc cũng không xát muối vào lòng bạn tốt, “Mạt Mạt, bàn bạc chuyện thiết kế cũng không nhất định phải gặp mặt nói, muốn tránh đi, cũng không phải không có cơ hội.”

Đương nhiên Giản Mạt biết, nhưng cô luôn để trong lòng. Giống như mọi chuyện đã trải ra, dù thế nào cũng không có cơ hội trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.