Phải Lòng Ảnh Hậu "Đã Có Chồng"

Chương 42: Chương 42




Editor: Nguyetmai

Quý Noãn nở nụ cười nhẹ: "Người khác nói thế nào làm sao con cản được? Con thừa nhận đúng là trước đây con bị ba con chiều hư, nhưng cũng không hẳn là chẳng có ưu điểm nào. Địa vị ba càng cao thì chắc càng hiểu được, trong xã hội thượng lưu này, cái khiến người khác nhìn vào chỉ là địa vị của người ta thôi. Bất kỳ vết nhơ nào cũng sẽ bị phóng đại vô hạn. Bọn họ chỉ mong sao có thể xé nát hào quang của chúng ta rồi giẫm xuống đất. Ai lại đi để ý bản chất thật sự của người đó là gì?"

Mặc Thiệu Tắc nhắm mắt lại, để mặc cho Quý Noãn tiếp tục mát xa. Ông ta im lặng, không nói gì nữa.

Ước chừng qua mười mấy phút, dù tay Quý Noãn đã mỏi nhưng cô vẫn cố duy trì lực độ như cũ. Tuy rằng không phải người chuyên nghiệp nhưng huyệt vị trên đầu cũng dễ tìm, cho nên cô ấn khá chính xác.

"Vừa rồi ở trong suối nước nóng, cô và Cảnh Thâm vẫn ở bên trong." Mặc Thiệu Tắc đột nhiên nói một câu, giọng điệu lạnh nhạt trầm thấp.

Quý Noãn vẫn không dừng tay, chỉ thản nhiên đáp: "Dạ."

"Cô đáp thật nhanh gọn, chẳng phải lúc đó còn muốn trốn sao?" Ông ta lạnh lùng chê trách.

"Con biết ba đã phát hiện, lại không có ý xúc phạm ba. Chẳng qua đó chỉ là hành động vô thức vì không muốn nảy sinh mâu thuẫn với ba mà thôi, cho nên con mới trốn." Quý Noãn thừa dịp thái độ ông bớt xa cách, nói thêm: "Hẳn ba cũng nhận ra cuộc hôn nhân giữa con và Cảnh Thâm rất hòa hợp, tình cảm giữa chúng con cũng rất tốt. Hôm nay trong suối nước nóng sau núi, quả thật con và anh ấy ở cùng nhau, nhưng chẳng phải đây là chuyện thường tình sao?"

"Ai cho cô can đảm dám nói hai chữ thường tình với tôi? Tôi không tán thành thì thường tình của cô là cái thá gì!" Mặc Thiệu Tắc không hề nhượng bộ, giọng điệu vẫn rất khó nghe.

Quý Noãn cười, sức lực ấn xuống cũng từ từ thả lỏng. Cô nhẹ nhàng nói: "Con biết ba có cách nghĩ của ba. Con và An Thư Ngôn không cùng một loại người. Cô ta có thói quen lên kế hoạch nghiêm ngặt cuộc đời của mình. Mà con lại là người tùy hứng, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên, muốn nói gì thì nói cái đó. Tuy rằng con sống đơn giản nhưng không có nghĩa là ngu xuẩn, mù quáng."

"Cô có nói đến đầu xuôi đuôi lọt thì cũng vô dụng. Cảnh Thâm vốn là người lên kế hoạch nghiêm ngặt cho cuộc sống của mình. Ngay từ khi còn bé, nó đã là người thừa kế được nhà họ Mặc coi trọng nhất." Mặc Thiệu Tắc hừ một tiếng.

Quý Noãn nhếch môi: "Trước giờ ba vẫn chưa từng thật sự đặt con và An Thư Ngôn lên một bàn cân. Ba chỉ luôn áp đặt suy nghĩ cô ta và Mặc Cảnh Thâm mới là người cùng một thế giới."

"Đây chẳng phải là chuyện mà ai ai cũng thấy sao? Cô có điểm nào so được với Thư Ngôn?" Tuy rằng cô mát xa đầu ông ta khá thoải mái, ông ta cũng thả lỏng ít nhiều, nhưng vào lúc này hình như thật hiếm khi Mặc Thiệu Tắc lại tranh luận với cô.

"Dùng ưu điểm của An Thư Ngôn để so sánh với những gì nghe được từ miệng của người khác về Quý Noãn, ba thấy có công bằng không?" Quý Noãn điềm tĩnh, trong mắt hàm chứa ý cười, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng bình thản.

"Đúng vậy, rất không công bằng."

Một giọng nói trong trẻo như suối nước truyền từ lối vào cửa sau sảnh trước vang đến. Quý Noãn quay đầu lại thì thấy Mặc Cảnh Thâm đã đến từ lúc nào. Cô cũng không biết rốt cuộc anh đã đứng đó nhìn và nghe bao lâu rồi.

Nghe tiếng Mặc Cảnh Thâm, Mặc Thiệu Tắc chợt dời mắt.

Mặc Cảnh Thâm mặc bộ quần áo ở nhà thoải mái mềm mại. Tuy rằng trông anh không nghiêm nghị như thường ngày, nhưng dáng vẻ tùy tiện này lại càng hợp với cái gọi là giản đơn từ miệng Quý Noãn.

Có thể đoán được, anh phát hiện Quý Noãn không trở về nên chẳng thèm mặc áo khoác mà đã đi thẳng xuống lầu tìm cô.

"À, nói đi nói lại, rốt cuộc chẳng phải cô có thể đứng vững như ngày hôm nay đều nhờ dựa dẫm vào Cảnh Thâm hay sao?" Khoảnh khắc Mặc Thiệu Tắc nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm, giống như quyền uy tối cao bị khiêu khích đến cùng, nét mặt ông lại bắt đầu lạnh lẽo trở lại.

Mặc Cảnh Thâm chậm rãi đi vào cửa, lạnh nhạt mở miệng: "Từ đầu đến cuối đều do con đặt cô ấy trong vòng bảo vệ, không muốn thấy cô ấy quá cực khổ. Con là chồng cô ấy, chẳng lẽ không nên làm chỗ dựa cho cô ấy sao?"

"Tôi đã bao lần nói anh trở về nước Mỹ tiếp nhận Shine nhưng chỉ vì cô gái này mà anh vẫn không đồng ý. Anh bám trụ Hải Thành trông chừng Mặc thị của anh thì có tương lai gì chứ? Cơ nghiệp nhà họ Mặc đều nằm tại Shine, tương lai của anh cũng chỉ thuộc về Shine!" Mặc Thiệu Tắc bị thái độ điềm tĩnh của Mặc Cảnh Thâm chọc cho phát điên, ông ta nổi giận trách mắng.

Mặc Cảnh Thâm không đáp, ánh mắt vẫn lạnh như băng.

"Thái độ của anh là sao! Đây là thái độ nên có đối với ba anh hả? Cho đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao anh rời Mỹ! Trở về nước tự lập công ty là anh có năng lực, có bản lĩnh, có khả năng, tôi không có gì để nói! Nhưng anh đột nhiên cưới Quý Noãn mà chẳng hề báo với tôi tiếng nào, rốt cuộc trong lòng anh có người làm ba này không!"

Mặc Thiệu Tắc giận dữ, nhìn thẳng vào gương mặt lãnh đạm của Mặc Cảnh Thâm. Ông ta vừa mắng vừa chộp lấy tách trà trên bàn đối diện sofa, ném mạnh về phía Mặc Cảnh Thâm.

Quý Noãn vô thức xông đến, ngăn cản trước mặt Mặc Cảnh Thâm. Tách trà phóng tới với tốc độ cao, va mạnh vào đùi cô.

Mặc Thiệu Tắc lấy hết sức bình sinh để ném nên chỉ trong chớp mắt, Quý Noãn đã cảm thấy bắp đùi tê dại. Ném mạnh như vậy, ông ta thật là ra tay quá tàn nhẫn đối với cả con ruột mình.

Mặc Cảnh Thâm đứng đó vốn không có ý định tránh né. Còn Quý Noãn thì xông đến quá đột ngột, chỉ trong chớp mắt mà tách trà đã đập tới.

Anh kéo Quý Noãn, chau mày, liếc mắt nhìn cô, rồi lại nhìn chân cô. Chẳng qua Quý Noãn chỉ bị đập một cái, không có gì quá nghiêm trọng. Cô nhịn đau, ngước mắt nhìn anh, lắc đầu một cái, nhỏ tiếng nói: "Em không sao, không sao…"

"Cô lại còn dám cản hả!" Mặc Thiệu Tắc nheo mắt lại, hừ một tiếng.

Màu đen trong đôi mắt Mặc Cảnh Thâm như đêm tối vô biên bị gió lốc quét qua. Anh nhìn về phía Mặc Thiệu Tắc, nét tuấn tú trên mặt toát ra vẻ rét lạnh. Anh kéo Quý Noãn ra phía sau, trầm giọng lãnh đạm nói: "Chẳng lẽ ba không biết vì sao con rời Mỹ hay sao?"

Ánh mắt lạnh lùng của Mặc Thiệu Tắc nhìn thẳng vào mắt anh, rõ ràng đang phát cáu nhưng lại cố nén giận.

"Ngoại trừ An Thư Ngôn, chuyện ba giở trò bên cạnh con còn ít quá hay sao? Năm đó con ở Los Angeles bị thương nặng mới khỏi, ba đã làm gì?"

Giọng điệu Mặc Cảnh Thâm trầm thấp tàn nhẫn. Quý Noãn chưa từng nhìn thấy ánh mắt của anh rét lạnh như vậy.

Mặc Cảnh Thâm từng ở Los Angeles, lại còn bị thương nặng?

Los Angeles?

Cô đã từng ở qua chỗ này. Trước kia cô đi du học ở Mỹ mấy năm, thành phố cô cư ngụ lâu nhất chính là Los Angeles.

Dường như ấn tượng mơ hồ gì đó chợt lóe lên trong đầu cô, nhưng cô còn chưa nắm bắt được thì đã bị tiếng quát giận của Mặc Thiệu Tắc thu hút toàn bộ sự chú ý.

"Chuyện đó có liên quan gì đến chuyện con ở lại Hải Thành?" Mặc Thiệu Tắc giận dữ hỏi.

Lời này vừa dứt, Mặc Thiệu Tắc đột nhiên khựng lại, dời mắt về phía Quý Noãn đang được Mặc Cảnh Thâm ngăn ở sau lưng. Ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm cô hồi lâu, rồi đột nhiên nheo mắt lại, tựa như nghĩ tới chuyện gì đó, lạnh giọng hỏi: "Là cô ta?"

Trong phút chốc, mí mắt Quý Noãn giật nảy lên.

Cái gì là cô chứ?

Cô vừa định bước ra hỏi, nhưng đã bị Mặc Cảnh Thâm kéo ra sau lưng mình. Tay anh nắm chặt cổ tay cô, không để cô bước ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.