Phải Lòng Ảnh Hậu "Đã Có Chồng"

Chương 20: Chương 20




Tống Triết có tính toán trong lòng, lập tức báo cho Nghiêm Minh Nhân, Nghiêm Minh Nhân liền nháy mắt ra hiệu với Hạ Thành Chu. Hạ Thành Chu hiểu ý, lập tức nói: "An Thanh, em tới siêu thị mua chút thức ăn đi, trưa nay mọi người ở lại ăn cơm."

Trương An Thanh cười nói: "Dạ, để em đi mua."

Sau khi nữ nhân rời đi, Nghiêm Minh Nhân gãi đầu nói: "Chị dâu nhìn có vẻ tốt hơn nhiều rồi a."

Hạ Thành Chu thở dài: "Lúc tốt lúc xấu, cũng không biết lúc nào sẽ phát tác nữa." Anh nhìn về phía Tống Triết, tràn đầy hi vọng hỏi: "Đại sư, cậu phát hiện được gì rồi sao?"

Tống Triết gật đầu: "Biết đại khái, thế nhưng tôi cần phải tới phòng anh xem một chút."

"Được được, phòng ngủ của vợ chồng tôi trên lầu hai, mời đại sư."

Gian phòng nồng nặc hắc khí, nhất là dưới gối, đen xì xì như mực. Tiêu Thiên đứng ở đó, hắc khí giống như bị kinh sợ rối rít lan qua chỗ khác, không dám tới gần.

Tống Triết phì cười, giở chiếc gối lên lộ ra chiếc áo trẻ em. Chiếc áo rất kỳ quái, hoa văn thêu trên áo rất phục phổ, thoạt nhìn thì không phải quần áo thời bây giờ.

Tống Triết nhìn Hạ Thành Chu hỏi: "Anh cảm thấy thứ này giống cái gì?"

Hạ Thành Chu ù ù các cạc, theo bản năng trả lời: "Có cảm giác giống quần áo của trẻ em thời cổ đại."

Tống Triết cười lạnh: "Có thể xem là vậy, nó chính là áo liệm!"

"Cái gì?" Hạ Thành Chu kinh hoảng, lúc vợ mang về anh cũng không nhìn kỹ lắm, chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, cho rằng là nhà có tiền làm mấy bộ đồ đặc biệt mà thôi, làm sao ngờ được cư nhiên là áo liệm.

"Chủ nhân của bộ quần áo này chết yểu, vật này vốn đã không cát lợi, lại còn bị người ta làm pháp nên lại càng tệ hơn. Quan trọng hơn là vợ anh trúng bùa chú. Hai cái kết hợp, vợ anh bây giờ vẫn còn sống là vì ngày thường anh hay tích đức hành thiện."

Những lời này của Tống Triết làm Hạ Thành Chu lạnh ngắt cả người, tay chân luống cuống, bối rối không biết nên làm thế nào: "Sao... sao lại có thể như vậy? Tính tình vợ tôi tốt như vậy sao lại đắc tội người ta chứ? Là ai lại muốn hại cô ấy?"

"Cái này phải xem xem là ai tặng quần áo này cho vợ anh."

Nói xong, cậu lấy bộ áo liệm kia ra, một đường đi thẳng ra bãi đất trống bên ngoài, dùng bùa chú, mặc niệm đọc chú ngữ thiêu hủy.

Lúc áo liệm bị đốt cháy có ngọn lửa màu đen, mùi hôi thối làm người ta khó chịu, thoáng chốc nhóm người ở xung quanh tựa hồ nghe thấy tiếng trẻ con kêu khóc thê lương.

Hạ Thành Chu run lên, sắc mặt tái nhợt.

Nghiêm Minh Nhân nuốt nước miếng, lặng lẽ nhích tới gần Tống Triết.

Tiêu Thiên nhàn nhạt nhìn Nghiêm Minh Nhân, khinh bỉ đối phương chết nhát.

Sau khi áo liệm bị thiêu hủy, hắc khí trong phòng bị Tống Triết hấp thu, cậu thoải mái giật giật người quay trở lại phòng khách.

Trương An Thanh vẫn chưa về, Hạ Thành Chu ngồi trên ghế sô pha, cả người ngơ ngơ ngác ngác, cũng không biết đang nghĩ gì. Nghiêm Minh Nhân nhịn không được hỏi Tống Triết: "Bùa chú kia có thể giải không?"

Tống Triết gật đầu: "Có thể, chỉ cần chờ chị ta trở lại."

Hạ Thành Chu nghe vậy thì vô cùng cảm kích: "Cám ơn đại sư, cám ơn đại sư, nếu không nhờ đại sư thì chỉ sợ vợ tôi đã gặp chuyện rồi."

Chừng mười phút sau, Trương An Thanh quay trở lại, còn dẫn theo một người.

Nữ nhân kia có vài phần tương tự Trương An Thanh, nhất là ánh mắt, cứ hệt như đúc ra từ một khuôn vậy.

"Chồng à, Lệ Châu tới này, buổi trưa cũng lưu lại dùng cơm."

Hạ Thành Chu miễn cưỡng cười một tiếng: "Ừm!"

"Vậy bọn em tới phòng bếp đây!"

Hàn Lệ Châu có chút hiếu kỳ nhìn mấy người ngồi ở sô pha, đặc biệt là Tiêu Thiên, cô kéo tay Trương An Thanh, nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ là ai vậy? Sao mình chưa gặp bao giờ?"

"Là bạn chồng mình, hôm nay tới chơi."

Hàn Lệ Châu có chút suy tư: "Vậy à?" Người nam lạnh lùng kia nhìn rất giống người phụ trách tập đoàn Tiêu thị từng xuất hiện trên tạp chí a!

Hai người vừa đi, Tống Triết lập tức hỏi: "Người nữ kia là ai vậy?"

Hạ Thành Chu đáp: "Là bạn của vợ tôi, tên là Hàn Lệ Châu, quan hệ hai người rất tốt, thường xuyên tới nhà bồi vợ tôi."

Tống Triết nhướng mày: "Chỉ là bạn thôi?"

Hạ Thành Chu không rõ ý Tống triết: "Đúng vậy, đại sư, cô ấy có chỗ nào không đúng sao?"

"Vợ anh cùng cô ta rõ ràng là có quan hệ máu mủ."

Lời này làm tất cả mọi người sửng sốt, Hạ Thành Chu ngây người như phỗng, lắp ba lắp bắp: "Sao... sao có thể chứ? Vợ tôi là con gái một, chưa từng nghe cô ấy nói mình có chị em gái. Hơn nữa Hàn Lệ Châu quen biết vợ tôi sau khi chúng tôi cưới nhau, nếu bọn họ có quan hệ máu mủ, vợ tôi sao lại không biết?"

Mặc dù lúc mới gặp Hàn Lệ Châu, Hạ Thành Chu cũng cảm thấy đối phương có chút quen mắt, cũng thuận tiện nói với vợ. Thế nhưng vợ anh chỉ cảm thấy đó là duyên phận của hai người, không phải chị em ruột nhưng lại có dáng dấp giống nhau, hơn nữa yêu thích cũng rất giống nhau, nhất định là khuê mật trời sinh. Dù sao thì trên đời này người không có quan hệ huyết thống nhưng có dáng dấp giống nhau thật sự không hiếm. Anh còn nhớ trước kia trên kênh nước ngoài có một tiết mục gameshow về chủ đề này.

Thế nhưng hiện giờ nghe Tống Triết nói vậy, da gà Hạ Thành Chu lập tức nổi lên, đủ loại suy luận xuất hiện trong đầu.

"Có phải là Hàn Lệ Châu hại vợ tôi không? Sao cô ta phải hại vợ tôi chứ? Vợ tôi và cô ta không thù không oán, hơn nữa quan hệ của hai người lại tốt như vậy, căn bản không có lý do a!"

Nghiêm Minh Nhân xuất thân thượng lưu, chuyện cẩu huyết hiển nhiên cũng biết nhiều hơn Hạ Thành Chu, lầm bầm: "Có lẽ cô ta là con gái riêng của cha vợ ông..."

Hạ Thành Chu cảm thấy không thể tin nổi: "Làm sao có thể? Tình cảm cha mẹ vợ tôi rất tốt, mấy chục năm rồi mà vẫn mặn nồng hệt như ngày đầu, hai người chưa từng cãi cọ, sao có thể đột nhiên lòi ra một đứa con gái riêng? Hơn nữa tuổi tác của Hàn Lệ Châu cùng vợ tôi không chênh lệch bao nhiêu, nếu thực như vậy thì cha vợ tôi đã ngoại tình từ rất lâu rồi à?"

Hạ Chu Thành không tiếp xúc nhiều với cha vợ nhưng vẫn không thể tin được cha vợ lại là người như vậy.

Nghiêm Minh Nhân trấn định hơn, chuyện như vậy cậu nghe qua không mấy trăm thì cũng mấy chục, xã hội thượng lưu thật sự có rất nhiều bát quái.

"Biết mặt nhưng không biết lòng, ông làm sao biết được lúc còn trẻ cha vợ mình có ngoại tình hay không chứ? Với lại Tống Triết nhà tôi đã nói có quan hệ chính là có quan hệ!" Nghiêm Minh Nhân hướng Tống Triết hếch cằm, dáng vẻ mình chính là fan cuồng trung thành.

Tống Triết nhìn Hạ Thành Chu: "Không quản anh có tin hay không, Hàn Lệ Châu kia thật sự có quan hệ ruột thịt với vợ anh, bọn họ là chị em gái."

Hạ Thành Chu bức tóc, cảm giác tam quan mình vỡ nát, sao đột nhiên lại biến thành như vậy?

"Vậy... hết thảy mọi chuyện rốt cuộc là sao?" Hạ Thành Chu hoảng hoảng hốt hốt: "Đại sư, cậu có thể cứu vợ tôi không?"

Tống Triết gật đầu bảo Hạ Thành Chu dẫn mình tới phòng sách, lấy giấy vàng cùng mực đỏ, dùng bút lông chấm nhẹ mực đỏ rồi vẽ bùa lên giấy vàng, sau đó niệm chú.

Mọi người nhìn thấy sau khi Tống Triết lẩm nhẩm đọc xong thì tờ giấy vàng kia lóe sáng một cái, ánh sáng theo lằn mực đỏ tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

"Vợ anh trúng bùa chú, cầm cái này dán vào lưng chị ấy, đừng để chị ấy phát hiện."

Hạ Thành Chu nâng lá bùa hệt như nâng bảo bối giá mấy triệu, khẩn trương không thôi: "Vậy phải dán bao lâu hả đại sư? Lỡ nó rớt xuống thì sao?"

Tống Triết cười: "Sẽ không rớt, anh cứ dán lên thì biết. Sau khi dán nó sẽ tiến vào thân thể vợ anh, sau đó không quản chị ấy có phản ứng gì, anh tuyệt đối phải bình tĩnh, đừng hốt hoảng."

Hạ Thành Chu nuốt nước miếng: "Được, vậy tôi đi ngay bây giờ à?"

Tống Triết gật đầu: "Đương nhiên là càng sớm càng tốt, huống chi Hàn Lệ Châu cũng có mặt ở đây, chuyện này có liên quan với cô ta, phải giải quyết ngay bây giờ, một kích trực diện như vậy mới làm cô ta không kịp đề phòng mà lộ ra chân tướng."

Lúc khiếp sợ người ta rất dễ mất đi lý trí, không quản được miệng mình.

Hạ Thành Chu gật đầu: "Vâng."

Anh đi xuống lầu, nhóm Tống Triết cũng theo xuống ngồi ở phòng khách, uống trà tán gẫu chờ Hạ Thành Chu quay trở lại.

Nghiêm Minh Nhân bắt chéo chân, hiếm khi cảm khái: "Nói ra thì nhà tôi mặc dù có tiền nhưng không có vụ anh em nhan nhản khắp nơi như mấy nhà khác." Đồng thời cậu liếc nhìn Tiêu Thiên, nhà người này mới là kỳ quái nhất này.

Tiêu gia có tiền như vậy, Tiêu ba ba làm sao nhịn được cám dỗ từ đám nữ nhân kia chứ.

Tống Triết nói: "Cái này không liên quan tới chuyện có tiền hay không, vấn đề là tính cách. Một người sinh ra đã có tính cách như vậy, có tiền, bất kỳ nữ nhân nào đưa tới cửa cũng không cự tuyệt. Không tiền, sẽ tự cầm tiền ra ngoài tìm kiếm."

Nghiêm Minh Nhân thực đồng ý: "Không sai, đây chính câu không có điều kiện thì phải sáng tạo ra điều kiện."

Tiêu Thiên lột nho cho Tống Triết, còn lấy hột, cậu chỉ cần ăn là xong.

Nghiêm Minh Nhân nhìn mà chép chép miệng, hừ, sao lại phục vụ người thành thạo như vậy chứ...

Hạ Thành Chu bỏ lá bùa Tống Triết đưa vào túi quần, hít sâu một hơi, sau đó cố gắng làm ra sắc diện bình thường đi vào bếp, ngoắc ngoắc tay với Trương An Thanh: "Vợ, em qua đây chút, anh có việc nhờ."

Trương An Thanh đang rửa cà chua, nghe vậy cũng không quay đầu lại hỏi: "Chuyện gì? Em đang bận mà!"

Hàn Lệ Châu đang xào thức ăn nghiêng đầu qua cười với Hạ Thành Chu, sau đó nói với Trương An Thanh: "An Thanh, chồng bồ tìm kìa, bồ ra với ảnh đi, ở đây có mình trông là được rồi."

"Vậy được rồi, mình quay lại ngay."

Trương An Thanh lột bao tay, xoa xoa tay rồi rời khỏi phòng bếp: "Sao vậy? Có chuyện gì? Để Lệ Châu bận bịu một mình ngại lắm!"

Hạ Thành Chu thấy vợ ra lập tức đưa tay khoác lên vai vợ, kéo cô ra sân, đảm bảo góc độ này sẽ không bị Hàn Lệ Châu nhìn thấy rồi mới nói: "Không có chuyện gì lớn cả, chỉ muốn nói em vất vả rồi thôi." Nói xong, anh hôn Trương An Thanh một ngụm.

Trương An Thanh che mặt, xấu hổ đánh Hạ Thành Chu một cái, ánh mắt tràn đầy ngọt ngào: "Làm gì đó? Đột nhiên sao lại buồn nôn như vậy."

Nhìn gương mặt đổi khác của vợ, Hạ Thành Chu hoàn toàn không có chút chán ghét, trịnh trọng nói: "Vợ, anh sẽ không để người khác tổn thương em."

Trương An Thanh mờ mịt, cảm thấy hôm nay Hạ Thành Chu không được bình thường, đang định nói chuyện thì Hạ Thành Chu đã ôm chầm lấy cô, ôm rất chặt, không chịu buông tay.

Đồng thời Hạ Thành Chu nhân cơ hội thành dán bùa vào lưng Trương An Thanh. Lúc lá bùa được dán lên, Hạ Thành Chu kinh ngạc phát hiện nó tỏa ra một đạo quang mang rồi dần dần biến mất.

Nhất định là phương pháp của đại sư!

Hạ Thành Chu thấy vậy tâm tình cũng kiên định hơn, buông Trương An Thanh ra, thấy dáng vẻ mờ mịt của vợ thì nhịn không được vui sướng: "Đi đi, anh ở phòng khách chờ em."

Trương An Thanh khó hiểu nhìn Hạ Thành Chu: "Chồng à, hôm nay anh rốt cuộc làm sao vậy? Nói chuyện cứ kỳ kỳ quái quái." Ngay lúc Trương An Thanh suy nghĩ linh tinh thì đột nhiên cảm thấy bụng mình khó chịu, có cảm giác muốn ói, thậm chí còn không kịp nhắc nhở Hạ Thành Chu đã há miệng nôn lấy nôn để.

Mùi hôi thối ập tới làm Hạ Thành Chu hoảng hốt, vội vàng đỡ Trương An Thanh, bất quá nghĩ tới Tống Triết từng nhắc nhở, anh lập tức mách bảo mình phải bình tĩnh lại.

Trương An Thanh vẫn còn nôn, thứ phun ra có màu đen xì xì cực kỳ hôi thối, Hạ Thành Chu vui sướng không thôi, thứ này nhất định là đồ bẩn, chỉ cần vợ nôn ra hết là tốt rồi.

Hạ Thành Chu vừa an ủi vừa vỗ vỗ lưng vợ.

Trương An Thanh ói suốt mấy phút, đến sau cùng thì chỉ ói ra được nước chua mới không còn cảm giác buồn nôn nữa.

Vừa rồi nôn không cảm giác được, chờ đến khi kết thúc, Trương An Thanh nhìn mặt đất mà cảm thấy da đầu tê dại, thứ cô ói ra không phải thức ăn ban sáng mà là thứ gì đó có màu đen, tựa hồ còn ngọ ngọ nguậy nguậy làm người ta kinh tởm.

"Chồng, này là cái gì vậy?" Trương An Thanh hoảng loạn nhìn Hạ Thành Chu, trong dạ dày cô sao lại có thứ kinh tởm như vậy, cô đâu có ăn linh tinh gì a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.