Phải Chi Nhận Ra Sớm Hơn

Chương 30




Hạ Minh Hiên đuổi theo Kiều Tử Tích đã ra khỏi phòng học. “Đừng nói thế chứ, tôi chỉ tuỳ tiện nói một câu thế thôi. Vả lại, sao tôi có thể không đi học, lão ba tôi mà biết tôi trốn học, thế nào cũng đánh cho tôi một trận nhừ tử! Khủng bố lắm!”

Kiều Tử Tích nở nụ cười. “Cậu bị ăn đòn bao nhiêu lần rồi?”

“Một lần, hồi đầu tháng ba, lúc ấy sắp thi, tôi giả ốm một tuần không đi học, sau đó bị ông ấy phát hiện. May mà còn có mẹ tôi bao che, nếu không cũng không biết tôi sẽ bị đánh ra thành hình dạng gì nữa”.

“Xứng đáng”.

“Cho nên tôi đã có bài học rồi, về sau không dám trốn học nữa”.

Đây là phương thức giáo dục con cái của Trung Quốc, tên là ‘không đánh không nên thân’, xem ra vẫn có chút tác dụng.

Tan học, Diệp Tiểu Dao rướn cổ hỏi nhỏ bên tai Kiều Tử Tích. “Cậu có biết Mạch Lạc Lạc không?”

Kiều Tử Tích lắc đầu.

“Vậy Hạ Hà?”

Kiều Tử Tích lại lắc đầu. Thế là Diệp Tiểu Dao liền nói với Kiều Tử Tích, Hạ Hà Mạch Lạc Lạc là cặp đôi đồng tính hơn kém nhau tám tuổi. Bởi vì bọn họ quá đẹp trai cho nên dân mạng đang điên cuồng truyền nhau ảnh chụp của họ. Hiện tại khắp nơi đều biết đến chuyện tình của họ, khiến cho hủ nữ các nơi không ngừng truy lùng.

Diệp Tiểu Dao còn đem ảnh chụp lưu trong điện thoại giơ ra cho Kiều Tử Tích xem.

Diệp Tiểu Dao cười hỏi Kiều Tử Tích. “Bọn họ rất đẹp đôi đúng không?”

Kiều Tử Tích nói. “Cái người nhỏ hơn kia, nhìn còn chưa đến mười bảy tuổi?”

“Vậy thì có sao, vấn đề mấu chốt là, đây chính là tình yêu giữa hai mỹ nam, là đam mỹ trong hiện thực đó! Cậu không biết trên mạng bây giờ có bao nhiêu hủ nữ đang mê muội bọn họ đâu!” Trong đó có cả Diệp Tiểu Dao.

Học thêm sắp kết thúc, hiệu trưởng nói vì để tăng cường sức khoẻ thân thể cho học sinh, nhà trường quyết định tổ chức thi đấu bóng rổ. Mỗi chiều sẽ bỏ ra một tiết để cho các lớp thi đấu.

Hạ Minh Hiên mặc một thân đồng phục thể thao màu tím đứng giữa sân bóng liền kéo tới không ít ánh mắt hâm mộ của nữ sinh. Có nữ sinh lớp khác cũng vây tới xem, nhưng tuyệt đối không phải là vì trận bóng.

Trên sân bóng, thân ảnh Hạ Minh Hiên luôn luôn là tiêu điểm, chuyền bóng, ném bóng, lừa bóng, hắn đều làm rất hoàn mỹ. Nữ sinh vây xem nhìn thấy mà hai mắt sáng lên, ngay cả động tác hắn xoa mặt lau mồ hôi cũng cảm thấy quá đẹp trai. Cuối cùng lớp 18 lấy khoảng cách một điểm duy nhất để chiến thắng lớp 16.

Kiều Tử Tích ôm trong tay túi quần áo của Hạ Minh Hiên, đấu một trận xong, Hạ Minh Hiên liền đi thẳng về phía bên này. Kiều Tử Tích nói. “Điện thoại của cậu reo suốt, tôi nghe giúp cậu rồi”.

Hạ Minh Hiên một bên dùng khăn lau mặt một bên hỏi. “Mẹ tôi à?”

“Ừ”.

“Hôm nay là sinh nhật bà nội tôi, phải qua bên đó ăn cơm, chắc mẹ tôi gọi giục”. Hạ Minh Hiên cầm chai nước khoáng tu ừng ực, uống xong lại dùng khăn mặt lau miệng. “Mấy giờ rồi?”

Kiều Tử Tích nhìn di động của Hạ Minh Hiên. “Năm rưỡi”.

Cất khăn mặt, Hạ Minh Hiên kéo tay Kiều Tử Tích vừa đi vừa nói. “Đi thôi, tôi đưa cậu về trước”.

Bà nội Hạ Minh Hiên vẫn ở lại căn nhà trước kia, ngược hướng với nhà Kiều Tử Tích. Giãy khỏi tay Hạ Minh Hiên, Kiều Tử Tích đem đống đồ trong tay giao cho hắn. “Quên đi, hôm nay tôi tự về, cậu qua chỗ bà nội đi”.

“Không sao, vẫn còn thời gian”.

Không lay chuyển được Hạ Minh Hiên, Kiều Tử Tích chỉ có thể mặc hắn kéo đi, mở khoá, lấy xe. Hạ Minh Hiên lên xe xong liền nói với Kiều Tử Tích. “Tôi phải đi nhanh, cậu ôm thắt lưng tôi”.

Kiều Tử Tích ngồi lên yên sau, một tay ôm đồ của Hạ Minh Hiên, tay kia thì đặt hờ hững bên thắt lưng hắn. Hạ Minh Hiên nói. “Ôm chặt chút”.

Tăng thêm chút lực, bàn tay đã cảm nhận được cơ bụng rắn chắc của hắn, có chút gầy, xúc cảm lại vô cùng tốt.

Hạ Minh Hiên vừa lòng cười cười. Như lời hắn nói, lần này hắn đi thực sự rất nhanh. Quãng đường vốn dĩ phải đi hơn hai mươi phút đã được rút ngắn xuống còn chưa đến mười lăm phút.

Xuống xe, Kiều Tử Tích đem bọc đồ treo ở đầu xe cho Hạ Minh Hiên, nói. “Cậu mau đi đi, đừng để bọn họ chờ lâu”.

“Tôi biết rồi”. Hạ Minh Hiên quay xe, chuẩn bị đạp đi. “Ngày mai, sáng ngày mai nhớ chờ tôi”.

Kiều Tử Tích cười cười. “Được rồi”.

Thời điểm chính thức khai giảng lớp 11, còn phải chuyển phòng học từ tầng ba lên tầng sáu. Lớp 11 – 18 cùng một tầng với khối 12, vừa mới đến tầng năm tất cả đều là lớp 12.

Trước đó chủ nhiệm lớp có nói. “Hoàn cảnh tốt, vừa lúc cho các em thấy tinh thần hăng hái chiến đấu của các sư huynh sư tỷ, tuyệt đối có thể cổ vũ tính tích cực của các em”.

Ngày đầu tiên khai giảng, mọi người bận rộn chuyển sách từ tầng ba lên tầng sáu. Mới chỉ dọn xong sách, cả đám đã đầu đầy mồ hôi, chân tay mỏi nhừ run lẩy bẩy. Sách cấp ba đâu phải nhiều bình thường, lại còn leo từ tầng ba lên tầng sáu, đúng là muốn mất nửa cái mạng.

Hạ Minh Hiên còn chưa chuyển đồ của mình đã mon men đến chỗ Kiều Tử Tích. “Tử Tích, còn muốn tôi giúp cậu bê sách không?”

Kiều Tử Tích nhìn trái phải một vòng rồi mới liếc hắn. “Bạn học, bạn đã quên lần trước bạn chết thế nào rồi sao?”

“Không việc gì, lấy thể lực của tôi mà nói, chuyển chục lần cũng chẳng sao”.

Diệp Tiểu Dao híp mắt cười a cười, cười đến không rõ ý nghĩa. “Minh Hiên, thể lực cậu đã tốt như vậy, chi bằng đến chuyển đồ giúp tôi đi”.

Kiều Tử Tích lấy tay đấm ngực Hạ Minh Hiên một cái. “Đến đi, cậu cứ từ từ mà giúp”.

Hạ Minh Hiên quan sát Diệp Tiểu Dao một hồi mới nói. “Tiểu Dao, với cái dáng vẻ này của cậu, cậu chẳng giúp người ta thì thôi, cậu còn muốn tôi giúp cậu bê sách?”

Diệp Tiểu Dao dùng ánh mắt cực độ khinh bỉ liếc hắn. “Vậy chứ cậu thấy Tử Tích yếu lắm hả?”

Trải qua một phen hiệp nghị, Hạ Minh Hiên giúp Diệp Tiểu Dao bê một nửa sách, giúp Kiều Tử Tích một nửa. Còn sách của hắn, tự hắn bê.

Hạ Minh Hiên nâng lên một nửa số sách vở ghi tên Diệp Tiểu Dao, nói với Kiều Tử Tích. “Tử Tích, cậu dọn đồ trên bàn hộ tôi cái, chờ tôi về chuyển qua bàn cậu”.

Diệp Tiểu Dao cũng ôm một chồng sách, đi ở phía trước thúc giục. “Hạ Minh Hiên cậu nhanh lên”.

Kiều Tử Tích thu dọn sách vở trên bàn Hạ Minh Hiên, thuận tiện lật mấy quyển vở ra xem. Thật đúng là phong cách của hắn, quyển nào cũng ít chữ đến đáng thương, có quyển còn trắng xoá một mảnh. Trong ngăn bàn thì có một đống thư, có cái còn chưa được mở ra, cũng có vài món đồ trang trí nho nhỏ, xem ra là quà của nữ sinh.

Có một ngày, Lưu Nghị Tín liếc Hạ Minh Hiên, nói. “Tôi thấy là cậu cố ý đi, cố ý không quen bạn gái để cho đám nữ sinh đó người nào cũng bám theo cậu, khiến cho bọn tôi đây ngay cả cơ hội theo đuổi bọn họ cũng không có”.

Hạ Minh Hiên ra vẻ kinh ngạc nói. “Sao cậu biết?!”

Thật muốn đem hắn đóng gói ném vào thùng rác!

Chuyển lớp xong, ai cũng mất hết tinh thần. Nhìn cả đám nằm rạp trên bàn, chủ nhiệm nói chưa vào học chính thức, vậy thì làm một tiết giáo dục tư tưởng trước đã. Được rồi, tất cả mọi người thừa nhận, lúc này nghe chủ nhiệm nói tào lao so với ngồi học còn tốt hơn.

Làm giáo viên cũng là một nghề nghiệp gian khổ, một vị giáo sư nào đó đã từng để chữ ký trên QQ rằng, ‘công việc mỗi ngày của ta chính là – hít phấn, bán giọng, đứng bục’.

Nhiều ít cũng đã nói ra tiếng lòng của các lão sư a!

Lên lớp 11, chủ nhiệm rõ ràng đã nghiêm khắc hơn rất nhiều. Bảy giờ mà chưa tới lớp trên cơ bản đều sẽ bị chặn lại bên ngoài, nghe xong một bài giáo huấn của chủ nhiệm lại còn phải lôi sách ra đọc.

Hạ Minh Hiên nếu không phải mỗi ngày đưa Kiều Tử Tích đến trường, có khi cũng bị liệt vào danh sách này.

Diệp Tiểu Dao liếc Hạ Minh Hiên đang giải quyết bữa sáng ở phía sau, nói. “Tử Tích, cậu nói xem cậu ta vì cái gì mà sáng nào cũng phải dậy sớm đưa cậu đến trường?”

Phản ứng đầu tiên của Kiều Tử Tích chính là, không cần cùng hủ nữ đàm luận cái vấn đề có thể dẫn đến hậu quả bất lương này.

“Ba cậu ta ngày nào cũng cầm roi bắt cậu ta rời giường”. Kiều Tử Tích tựa tiếu phi tiếu nói.

Diệp Tiểu Dao cười đến vui vẻ. “Kaka, cậu ta mà cũng có ngày hôm nay”.

“Nói gì mà vui vẻ thế?” Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.

Diệp Tiểu Dao ném cho Kiều Tử Tích ánh mắt không rõ ý nghĩa, trả lời. “Bọn tôi đang nói, một cây mây đường kính 2cm mà đánh xuống thì sẽ tạo thành vết thương rộng bao nhiêu”.

“Cái đấy mà cũng phải hỏi, đương nhiên là cây mây rộng bao nhiêu thì vết thương rộng bấy nhiêu”. Hạ Minh Hiên hùng hồn trả lời.

Kiều Tử Tích liếc hắn một cái, ngu ngốc!

Thời điểm vào học, các lão sư mỗi lần lên lớp đều nói thi đại học càng ngày càng gần, phải biết nắm bắt thời gian ôn tập. Sau đó mở ra một quyển sách thật dày, nói các loại nào là kiến thức trọng điểm chúng ta phải học xong trong bao nhiêu tiết, chỗ kia thi đại học thường không vào nên chúng ta không chú trọng, phần này nội dung rất đơn giản các em tự xem, chỗ nào không hiểu thì đến hỏi thầy.

Một ngày trôi qua đều là quay quanh hoá học, vật lý, toán học, tiếng anh đủ kiểu.

Tầng dưới là khối 12, mỗi ngày thanh âm đọc bài buổi sáng chấn động một vách tường ngăn cũng có thể cảm giác được. Hiệu trưởng nói về sau sẽ đứng chờ trước cổng trường, chờ xem học sinh lớp 11 nào cà lơ phất phơ muộn giờ rồi mới đến. Ai bị bắt được thì ghi tên lại nộp cho giáo viên chủ nhiệm. Chủ nhiệm vừa nhìn đến mấy cái tên quen thuộc đã thấy đau đầu, hoả khí không phát tiết đi đâu được, gọi mấy tên trường kỳ đi học muộn đến giáo huấn một chút, giáo huấn xong thì nói. “Ngày mai mà còn đi muộn thì đừng vào trường nữa, quay về luôn đi, ở nhà cho thoải mái!”

Đại hội trường, hiệu trưởng dùng tiếng phổ thông cực chuẩn lưu loát đọc ra mười cái tên đứng đầu kỳ thi cuối năm trước, tên của Kiều Tử Tích đứng thứ năm. Hạ Minh Hiên ngồi ở bên cạnh vỗ tay muốn bao nhiêu vang liền có bấy nhiêu, lấy khuỷu tay huých huých Kiều Tử Tích. “Không hổ là huynh đệ của tôi, chưa bao giờ khiến tôi mất mặt”.

Kiều Tử Tích trắng mắt nhìn cái tên đang cười còn vui vẻ hơn cả mình, tầm mắt dừng lại ở hai tay vẫn đang vỗ bôm bốp của hắn. “Bạn học, tay cậu mau phế đi”.

Hạ Minh Hiên he he cười. “Vì huynh đệ ngay cả mạng sống cũng không tiếc, nói gì là phế một đôi tay”.

Phần thưởng cho học sinh lọt top 10 lại là một quyển vở với một cái bút máy.

“Cái trường này đúng là quá keo kiệt, học bổng gì đó cũng chẳng có, một quyển vở một cái bút còn kém xa cả học sinh tiểu học!”

Kiều Tử Tích đoạt lại vở cùng bút trong tay Hạ Minh Hiên. “Không vừa mắt thì đừng có nhìn”.

Hạ Minh Hiên rút lấy cái bút trong tay Kiều Tử Tích. “Vừa lúc tôi đang thiếu bút, không bằng cái này đưa tôi đi”.

Kiều Tử Tích không nói lời nào, da mặt Hạ Minh Hiên không phải người thường có thể so nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.