Phá Vỡ Truyền Thuyết

Chương 42: Kiếm Nhanh Tay Đứt




Editor: Lovenoo1510

Sáng sớm ngày hôm sau, Minh Phỉ dậy trước khi Cung Viễn Hòa tỉnh lại. Sau khi rửa mặt, nàng ngồi trước bàn trang điểm, Hoa ma ma nắm mái tóc dài đen nhánh của nàng, dùng lược gỗ Hoàng Dương nhẹ nhàng chải từ đầu đến đuôi tóc, nhỏ giọng nói: “Nãi nãi, chuyện thịt kho đã tra ra được, hôm qua sau khi Đan Hà rời đi, Tử Lăng nhìn thấy Hỉ Phúc chạy vào trong nhà, đêm qua chúng ta từ trong ổ của Hỉ Phúc tìm được nửa khối thịt kho….”

Minh Phỉ nghe xong, cũng cười: “Nói như vậy, đều là do Hỉ Phúc gây họa? Lúc ấy Mai Tử đi nơi nào?”

Hoa ma ma cười nói: “Đúng vậy, đêm qua mấy người chúng ta bắt được Mai Tử, nàng ta nói lúc ấy nàng ta ở phòng bếp.” Hạ thấp giọng nói, “Nô tỳ thấy, mấy ngày nay nàng ta cùng Tử La đấu rất vui. Đêm qua cũng đem Hỉ Phúc khóa ở trong phòng, đi theo Đại gia cùng Tử La. Chúng ta hỏi nàng, nàng lại không biết xấu hổ nói, nàng ta giúp ngài nhìn Tử La. Còn để nô tỳ nhắc nhở ngài, Tử La mới là người nên….đề phòng nhất.”

Hỉ Phúc chưa từng thiếu nửa khối thịt kho này? Còn ngậm lấy miếng thịt kho tàu chạy khắp nơi? Minh Phỉ trầm mặc một hồi lâu, nói: “Ngươi đi hỏi nàng ta, nàng ta đến Hỉ Phúc còn không nhìn được, thì có tư cách gì thay ta nhìn người? Tử La vẫn đi theo Đại gia, rất được Đại gia tin tưởng, những thứ này có hay không đều không cho nói lung tung. Tránh cho đại gia nghe được, trong lòng lại sinh chán ghét.”

Hoa ma ma rất nhanh đã cuốn xong cho nàng búi tóc Bảo kế, cắm lên một cái trâm cài phượng đầu Ngọc lưu ly, nói: “Nãi nãi, chuyện như vậy rõ ràng chính là nàng ta bị người tính kế rồi.” Tính kế người không không chỉ có Mai Tử bị tính, mà cả những người khác cũng bị tính cả rồi. Vốn đám người Đan Hà đều xa lạ với Mai Tử, Đan Hà làm chuyện xấu bị Hỉ Phúc làm hư chuyện, tự nhiên sẽ oán giận thêm Mai Tử. Mấy nha hoàn từ Thái gia tới trước đây liền nổi lên hiềm khích, về sau người hầu làm sao có thể làm tốt đây?

Tay Minh Phỉ cầm một đội khuyên tai ngọc hình hồ lô đeo lên: “Nàng ta không đưa ra nổi chứng cơ, đó chính là lỗi của nàng ta. Chờ tiễn đại gia, liền kêu mọi người tới đầy đủ, phạt Mai Tử nửa năm tiền tiêu vặt hàng tháng, Đan Hà ba tháng tiền tiêu vặt, toàn bộ những người khác đều như cũ. Trước, ngươi gọi Tử La vào đây một chuyến.”

Hoa ma ma suy nghĩ một chút, mắt tam giác thoáng hiện lên ý cười, vỗ tay nói: “Tốt quá. Lúc này nàng ta mới đem hai người kia hận cho thấu.” Đặc biệt là Tử La, người đầu tiên Mai Tử hận và hoài nghi tất nhiên chính là Tử La.

Tử La theo Cung Viễn Hòa đã nhiều năm, một mực quản lý ăn uống của Cung Viễn Hòa, mấy lần thấy Tử La hầu hạ Cung Viễn Hòa, Cung Viễn Hòa cũng không phản cảm, có thể thấy được là vẫn luôn tin tưởng. Người như vậy, không phải dễ dàng có thể đuổi đi. Về phần Tử Lăng, Cung Viễn Hòa vốn đã không muốn gặp, trước tạm thời lưu nàng ta lại một đoạn thời gian rồi hãy nói.

Một ngày này Mai tử tức nói không ra lời, nhưng không ai biết nàng ta không phải là đèn cạn dầu. Lúc trước nàng ta nhìn chằm chằm Tử La, đó là vì bề ngoài hướng Minh Phỉ trung thành, nhưng bây giờ nàng ta hoàn toàn hận Tử La, tâm tình cùng thủ đoạn lại hoàn toàn khác nhau. Hoa ma ma có thể tưởng tượng, tương lai hai nha hoàn này sẽ đấu đá thành cái dạng gì.

Cung Viễn Hòa ở trong phòng ngủ nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Minh Phỉ lập tức đứng dậy, “Đại gia đã tỉnh, đi gọi người bày điểm tâm.”

Minh Phỉ vào phòng ngủ, thấy Cung Viễn Hòa mê mẩn nhìn nàng, gương mặt lười biếng, bước lên trước mở cửa sổ, “Dậy rồi, Tẩy Tụy vẫn ở bên ngoài sân chờ hồi báo đấy.”

Mở ra hoa văn điêu khắc trạm trổ của cửa sổ, gió sớm liền đem mùi hương thơm ngát của cây Kim Ngân cùng tiếng chim hót từ trong sân cũng nhau tiến vào, trâm cài trên tóc Minh Phỉ khẽ rung động, chiếc áo màu xanh nhạt bị gió thổi làm dính sát lên trên người. Bỗng nhiên phía chân trời nhiều màu sắc rực rỡ, chiếu lên khuôn mặt tươi trẻ của nàng càng làm nó trở nên hết sức sinh động.

Sáng sớm xinh đẹp, tiểu kiều thê yêu kiều, làm trong lòng Cung Viễn Hòa như mật ngọt và vui sướng lấp đầy, hắn duỗi tay về phía nàng: “Tới để ta ôm một lát.”

Minh Phỉ mỉm cười đi tới, lẳng lặng nằm ở trong ngực hắn, vô ý đem lọn tóc đen của hắn quấn vòng quanh đầu ngón tay, nhỏ giọng nói: “Buổi tối về sớm một chút, ta làm món ngon cho chàng.”

“Ừ.”

Cung Viễn Hòa nhẹ nhàng hạ xuống tóc nàng một nụ hôn, “Nếu không thích, cũng không cần xem sổ sách. Mỗi ngày làm một ít mão là được rồi, dù sao người nàng cũng không tốt.”

(Mão ở đây là sổ sách, lập ra kỳ hạn để thu tiền và so sánh một ít)

Minh Phỉ thở dài, vừa nói đùa vừa nói thật: “Nếu Đại gia mỗi ngày cũng đối với ta ôn nhu săn sóc như vậy thì thật là tốt.”

Một tay của Cung Viễn Hòa không an phận theo ống tay áo của nàng đi vào trong dò xét, nhỏ giọng nói: “Nàng thích ta như vậy?”

Minh Phỉ đè cái tay không an phận của hắn lại: “Ai lại không thích người ta dịu dàng đối đãi với mình chứ? Đêm qua chàng cho ta nhìn sắc mặt, nhưng lại dọa ta sợ hãi. Luôn nghĩ làm thế nào để lấy lòng chàng, thậm chí lúc đi ngủ cũng ngủ không ngon, sáng sớm đã tỉnh. Lại nói đêm qua chàng cũng có lỗi, nếu như chàng trực tiếp nói với ta chàng muốn một mình đi dạo phố, hoặc xem ăn cái gì, cho chó ăn cái gì, thì ta như thế nào lại không chịu? Cho nên, chàng là tức giận vô ích rồi.”

Cung Viễn Hòa biết lời nói của nàng chỉ có thể tin một nửa, nhưng trong lòng rất hưởng thụ, vùi đầu vào vai nàng cười khẽ: “Được, về sau trong lòng ta không thoải mái, sẽ trực tiếp nói cho nàng biết có được hay không?”

Minh Phỉ nhân cơ hội nói: “Nhớ lời của chàng nha. Chúng ta là vợ chồng, đoán tới đoán lui rất phiền phức.”

Mắt Cung Viễn Hòa rơi vào chiếc chăn trăm con ngàn cháu màu đỏ sậm, nhỏ giọng nói: “Chúng ta sinh một hài nhi có được hay không?”

Trống ngực Minh Phỉ đập thình thịch, cùng với xấu hổ và giận dữ nói: “Không cần, nghe nói rất đau, ta sợ.” Nàng thật sự sợ. Nàng vẫn chưa hoàn toàn trổ mã, nàng không muốn vì vậy mà mất mạng, còn nữa, nàng vẫn chưa hoàn toàn đứng vững gót chân, tại sao lại có thể có hài tử đây?

“Nàng sợ?” Cung Viễn Hòa có chút ngoài ý muốn, nếu tiểu thư yêu kiều khác sợ đau, không muốn sinh con, thì hắn còn có thể hiểu.

Nhưng Minh Phỉ hiểu lí lẽ như vậy, lại cứng cỏi, thế nào lại sợ hãi đây?

Minh Phỉ níu lấy tai hắn làm nũng: “Chàng quên ca ca và tẩu tẩu của ta sao? Ca ca ta sợ tẩu tẩu bị thương, nói muốn cho nàng tròn mười tám tuổi mới được sinh hài nhi”… “Chàng không phải là nói chàng sẽ đối tốt với ta sao? Làm sao bây giờ lại không chịu rồi?” Không nói đến mười tám tuổi, để cho nàng trước tròn mười sáu, mười bảy tuổi cũng được?

Bất luận làm việc lão luyện đến cỡ nào, thì đến cuối cùng vẫn là tiểu nữ nhi yêu kiều. Cung Viễn Hòa thoải mái, cười nói: “Cái người ca ca này của nàng, quả thực như vậy, cưng chiều lão bà của mình còn chưa tính, còn dẫn đến ta cũng không có nhi tử theo. Cũng được, cũng được, liền theo ý nàng, trước qua ít ngày rồi nói lại.”

Lúc này Minh Phỉ mới thực sự vui mừng, cảm giác áp lực trên người trong lúc vô hình đã thoải mái hơn nửa, không khỏi ôm cổ hắn dùng sức mổ một cái trên môi hắn, cười nói: “Chàng thật tốt.”

Cung Viễn Hòa thấy đôi mắt nàng cười thành trăng rằm, thật sự vui mừng, liền chỉ vào môi mình nói: “Chỉ như vậy là đủ sao?”

Minh Phỉ mở to hai mắt: “Vậy còn muốn thế nào nữa?”

“Ta dạy nàng.” Cung Viễn Hòa đưa tay kéo đầu nàng xuống, dính sát vào môi của nàng, đầu lưỡi ở trên bờ môi nàng miêu tả một vòng, đẩy môi nàng ra, dò xét đi vào trong, giống như gió nhẹ lướt qua cánh hoa, ở bên trong quấn quýt xoay vòng rồi mới rời đi, hài lòng nhìn mặt Minh Phỉ chuyển thành màu hồng kiều diễm, khàn giọng nói: “Hôn ra giống như ta mới vừa rồi làm ấy. Nếu như không biết, ta lại dạy lại cho nàng một lần nữa nhé?”

Minh Phỉ do dự một chút, đỏ mặt đến gần: “Trước chàng nhắm mắt lại.” Nàng có bao giờ như thế này? Ngay cả cách thời gian thật lâu, sâu trong trí nhớ nàng chưa bao giờ từng quên qua chuyện gì đó cùng kinh nghiệm.

Cung Viễn Hòa mỉm cười nhắm mắt lại, chu đôi môi khả ái lên, yên lặng chờ. Thật lâu cũng không nhận được cánh hoa hồng ôn nhuyễn tới sờ, nhỏ giọng đầu độc nàng: “Xấu hổ như vậy? Cũng không phải là lần đầu tiên, chúng ta hôn qua nhiều lần như vậy rồi. Ta bảo đảm không nhìn là được mà.”  Nhưng đều là hắn chủ động hôn nàng, nàng chưa từng chủ động hôn qua hắn, hôm nay, hắn muốn dạy dỗ nàng.

Minh Phỉ hít một hơi thật sâu, cẩn thận hôn lên, học theo bộ dạng của hắn, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng miêu tả môi của hắn một lần, rồi mới dò xét đi vào. Hôn người và bị hôn, là hai việc hoàn toàn khác nhau, lòng của nàng không khỏi mang theo chút chua xót và thấp thỏm. Nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng mới vừa tiến vào trong môi của hắn, còn không kịp đi dạo một vòng đầy đủ, đã bị hắn vững vàng níu chặt.

Đầu lưỡi Minh Phỉ như bị gió thần phong hút lấy, đau đến mức nàng quên cả chua xót và thấp thỏm, chỉ lo đẩy đánh hắn, mơ hồ ghét bỏ: “Chàng lại hồ đồ rồi, làm đầu lưỡi của ta bị đau nha!”

Đan Hà và Bạch Lộ ở bên ngoài bày bàn cơm, nghe âm thanh ám muội không rõ trong phòng, nhìn nhau một cái, đỏ mặt cười lên.

Hoa ma ma nhìn sắc trời một chút, bên ngoài nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Nãi nãi, không còn sớm nữa.”

Minh Phỉ luống cuống tay chân đẩy nam nhân đang dây dưa không dứt ra, lật người ngồi dậy, sửa sang lại quần áo và tóc tai, oán trách: “Mau chút, chàng muốn bị muộn.”

Đưa Cũng Viễn Hòa đi, Tử La đáp ứng yêu cầu của Minh Phỉ, một mình đến phòng Minh Phỉ. Một bó hoa huệ được để ở trên bàn nhỏ trước cửa sổ, tản ra một mùi hương nồng nặc, Minh Phỉ cầm quyển sách xem, nghe thấy nàng đi vào cũng không có phản ứng gì.

Tử La tiến lên hành lễ, yên lặng đứng tại phía dưới chờ Minh Phỉ phân phó.

Minh Phỉ cũng không làm khó nàng ta, rất nhanh đã để sách trong tay xuống, vẻ mặt ôn hòa hỏi nàng ta một chút chuyện Cung Viễn Hòa yêu thích và khi còn bé của hắn.

Tử La nhất nhất đáp lại, cầm vạt áo: “Nãi nãi, Đại gia lúc nhỏ ăn rất nhiều khổ, tính khí khó tránh khỏi có chút cổ quái. Trong lòng ngài ấy rất coi trọng ngài, có thể lấy được Nãi nãi ngài ấy rất vui mừng, cho tới bây giờ nô tỳ cũng chưa bao giờ thấy ngài ấy vui mừng như vậy.”

Minh Phỉ cười nhạt: “Ta biết rồi, ngươi trước lui ra ngoài đi.”

Tử La cẩn thận lui về phía sau mấy bước, tới cửa thì xoay người, mới đi được mấy bước đã đụng phải Mai Tử. Nàng ta cười tủm tỉm nhìn Mai Tử: “Mai Tử muội muội, ta muốn đến phòng bếp, ngươi muốn đi không?”

Mai Tử liếc nàng ta một cái, cười đến rực rỡ: “Không, Tử La tỷ tỷ, Nãi nãi tìm ta có chuyện.” Rồi ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng, Tử La đứng ở phía sau nàng ta, lẳng lặng nhìn bóng lưng nàng ta.

Tử Lăng cầm trong tay một cái áo bị bẩn của Minh Phỉ, oán hận nói: “Tử La, ngươi xem hình dáng ngông cuồng của nàng ta, cậy vào việc mình biết làm chút đồ ăn không lên được mặt bàn, liền dám cùng ngươi tranh.” Nói qua rồi lại lấy cái áo liễu lăng ra khoe, cười nói: “Nhờ có Nãi nãi bên cạnh không có người thêu thùa may vá xuất chúng, nếu không cũng không cần ta ở đây thêu đóa hoa nhỏ để che giấu đi.”

Tử La cười nhạt: “Ta nghe nói, bên cạnh Nãi nãi có một người tên là Kiều Đào, thêu thùa may vá đều là số một số hai. Hiện nay đang có bầu, chờ sinh em bé xong sẽ trở lại làm quản sự cho tức phụ tử.” Mắt thấy sắc mặt Tử Lăng thay đổi liên tục, nàng ta mới xoay người chậm rãi rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.