Phá Vỡ Ngăn Cách: Lão Công Chờ Ta!

Chương 19: Dũng khí




Edit: Thủy Lưu Ly.

Thân thể Sa Toa mềm nhũn, mắt mị như tơ, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên hai tầng mây hồng, môi đỏ như son, xinh đẹp quyến rũ, mờ mịt trừng mắt nhìn Sa Hiên.

Loại cảm giác như điện giật vẫn còn xót lại trong thân thể, Sa Toa chỉ cảm thấy đầu óc mê muội, ý thức trống rỗng…

Sa Hiên hơi nhướng mày, cánh tay càng thêm ôm chặt thân hình kiều nhỏ (xinh đẹp, mềm mại, nhỏ nhắn), tâm tình không yên nhìn người trong lòng, nhìn vẻ mặt mê hoặc, mờ mịt của nàng, tâm hắn không khỏi dâng lên một tia chua xót, hỗn loạn và tự trách.

Vốn hắn chuẩn bị qua một thời gian nữa mới thổ lộ với nàng, nhưng hắn thật sự không kìm nén được. Hắn sợ, sợ khoảng cách giữa bọn họ sẽ càng ngày càng xa, sợ trong mắt nàng không còn tình cảm quyến luyến, không muốn xa rời với hắn nữa, cho nên trước khi những chuyện đó xảy ra, hắn quyết định buộc nàng bên người, cả đời, thiên trường địa cửu.

“Toa Nhi!” Giọng nói của Sa Hiên ám ách, ánh mắt sáng quắt dừng trên người nàng, thân thể cường tráng, tuấn dật hơi hơi run rẩy, cánh tay càng thêm xiết chặt, tiết lộ sự lo lắng trong lòng hắn.

Đến khi lấy lại tinh thần, Sa Toa mới phát hiện cả người tiểu thúc thúc lúc này như dán hẳn trên người nàng, hơi thở nam tính đặc trưng phun trên mặt, hai tay hắn căng thẳng đè nặng trên hai vai nàng, buộc nàng phải đối diện với hắn.

Chàng, chàng cũng thích mình!

Trái tim nàng không nhịn được nhảy lên từng chặp, hai mắt sáng ngời, nóng rực. Cảm giác hạnh phúc này tới quá đột ngột, quá mức mãnh liệt, thậm chí khiến nàng muốn bất tỉnh tại chỗ: Ý của tiểu thúc thúc là muốn ở bên cạnh mình vĩnh viễn sao?

“Ừm, thích!” Ngón trỏ hai tay nàng ngập ngừng chạm chạm nhau, tiếng nói nhỏ bé, yếu ớt, tràn ngập thẹn thùng đáp lời.

Cả người Sa Hiên mạnh mẽ chấn động, trong mắt lóe ra tia sáng mừng như điên, hai tay vươn ra, nhẹ nhàng chạm vào đôi gò má mềm mại, xinh đẹp của nàng, xung quanh người người qua lại tấp nập, nhưng hắn lại hoàn toàn không biết, chỉ đắm chìm vào thế giới của hai người…

“Khụ khụ, tuy rằng muội không muốn quấy rầy hai người, nhưng là, muội phải nhắc nhở một câu, hai người đang cản đường của người khác đấy.” Chỉ Yên và Sa Long đi một đoạn đường mới phát hiện không thấy bóng dáng của hai người Sa Toa đâu mới quay lại tìm kiếm, lại phát phát hiện một màn táo bạo như vậy.

Chậc chậc chậc, chỉ mới một lát mà hai người này đã thông đồng với nhau rồi, khụ khụ, hình như nàng dùng từ thông đồng có chút không thích hợp.

(từ thông đồng thường mang ý nghĩ xấu, hay áp dụng cho mấy ng ngoại tình, hay có âm mưu cấu kết làm việc mờ ám=)))

Mặc kệ, dù sao gian tình của bọn họ đã bị bại lộ giữa ban ngày rồi, còn nói cổ nhân bảo thủ, hai người kia dám can đảm hôn môi giữa đường, sao không có chút ý tứ ngượng ngùng gì hả?

Bị người quấy rầy, trên mặt Sa Hiên hiện lên một tia không hờn giận. Sa Toa lấy lại tinh thần, ánh mắt quét qua, phát hiện xung quanh bọn họ có một tầng người đang vây xem náo nhiệt, tầm mắt giống như đen pha cứ càn quét qua lại trên người nàng và tiểu thúc thúc, có người còn chụm đầu ghé tai, bình luận về màn hôn môi vừa rồi…

Oanh!

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, Sa Toa xấu hổ đến mức hận không thể tìm được cái động mà chịu ngay vào đó: Xong rồi, xong rồi, nàng vậy mà đám hôn môi với tiểu thúc thúc ngay trước mặt mọi người, còn là nụ hôn đầu, oa, nàng không muốn sống nữa.

Sa Toa xấu hổ, giận giữ trừng mắt nhìn Sa Hiên một cái, xong lại khẽ cắn môi, vội vã chui ra khỏi đám người…

“Toa Nhi!” Sa Hiên bước nhanh một cái, cánh tay chụp tới, lại túm nàng vào trong lòng, tầm mắt sắc bén đảo qua, khiến mọi người xung quanh run lên, e ngại, tản ra bốn phía.

“Khụ khụ, cái kia, chúng ta tập hợp tại ngọc điếm ở góc phố phía nam. Ừm, hai người kiềm chế một chút…” Phát hiện sắc mặt Sa Hiên không được tốt, Chỉ Yên vội ho khan hai tiếng, nhân cơ hội chạy trốn.

“Đều tại chàng, đều tại chàng.” Sa Toa dậm dậm chân, nắm tay nhỏ bé dùng sức đấm đấm ngực Sa Hiên, uất ức thầm oán nói: Đều do chàng ấy, sau này nàng sao dám ngẩng đầu trước mặt Tiểu Yên Nhi nữa.

“Đều do ta, là tiểu thúc thúc không tốt. Nếu Toa Nhi vẫn chưa hết giận, vậy thì cứ tiếp tục đánh tiểu thúc thúc vài cái đi.” Giọng nói Sa Hiên trầm thấp, nghe được ẩn ý trong lời nói Sa Toa, ánh mắt càng trở nên dịu dàng, hận không thể khảm người trong lòng vào sâu trong máu thịt.

Nghe hắn nói như vậy, Sa Toa ngược lại không đấm nữa, nàng cứng người đứng tại chỗ, trong thời gian ngắn, không biết phải làm sao.

“Đi thôi!” Sa Hiên thở dài một tiếng, bàn tay vươn tới nắm lấy tay Sa Toa, kéo nàng về phía trước: Xem ra để nàng thích ứng mối quan hệ này cần phải mất một đoạn thời gian nữa.

Lại bước vào ngọc điếm, lão giả vẫn như trước vùi đầu làm chuyện chính mình, vẻ mặt lão trong trẻo, lạnh lùng trước sau như một. Đồ sứ, ngọc khí đều được sắp thành hàng trên những chiếc tủ, giá đựng, bên trên vẫn phủ một tầng tro bụi không khác lúc đầu hai người Chỉ Yên đến là bao.

“Là các người? Mau, mời vào.” Cảm thấy có người bước vào tiệm, lão giả lơ đãng thoáng nhìn, đột nhiên phát hiện người tới là đám người Chỉ Yên, bỗng nhiên bật dậy từ trên ghế, nhiệt tình tiếp đãi: Vị này chính là tiểu thần tài, không thể tùy tiện đắc tội. Nhớ ngày đó trọn trọn một vạn kim tệ khiến lão phải thu nhặt, kiểm tra mất một lúc lâu đó.

“Ha, ha, không biết lần này tiểu cô nương cần vật gì?” Vẻ mặt lão giả tươi cười, khiêm tốn vây quanh Chỉ Yên hỏi.

“Không biết chỗ ngươi có đỉnh ngọc hay lu ngọc* không? Càng nhiều càng tốt.” Chỉ Yên sờ sờ mũi, nói ra ý đồ của bản thân.

(*tìm gu gồ thì nó ra cái hình như mấy cái lu, cái đỉnh bằng ngọc vậy =.=)

“Đỉnh ngọc, lu ngọc?” Con ngươi lão giả co lại, trong mắt trào ra tia nhìn quái dị: Thưởng thức của tiểu nha đầu này quả nhiên không giống người thường. Lão đã làm bình ngọc, trâm ngọc, vòng ngọc, khuyên tai bằng ngọc… Nhưng chưa từng làm đỉnh ngọc, hay lu bằng ngọc. Dù sao loại tiêu chuẩn thưởng thức này nếu đem bày ra chắc hẳn cũng không có mấy người sẽ liếc mắt nhìn một cái.

Chỉ Yên nhíu mày: Ánh mắt gì đó của của lão có ý gì? Không phải chỉ là đỉnh ngọc hay lu ngọc thôi sao? Dù chưa thấy qua nhưng không nhất định là không thể làm được mà: “Đây là những bản vẽ ta nghĩ ra, ngươi cứ dựa theo đó mà chuẩn bị đi.” Ý niệm vừa động, Chỉ Yên lấy một số bản vẽ đã chuẩn bị tốt từ trong không gian càn khôn ra trước mặt lão giả.

“Mấy thứ này mặc dù chưa thấy qua, nhưng lão hủ nắm chắc có thể làm ra được, chỉ có điều loại đỉnh ngọc, lu ngọc này, chỉ sợ không tìm được loại nguyên thạch* lớn như vậy.” Lão bản lắc đầu, vẻ mặt hơi khó xử.

(*nguyên thạch là loại đá bên trong có ngọc, ông ấy nói vậy ý là không tìm được loại ngọc nguyên khối cỡ lớn)

Loại nguyên thạch lớn rất khó tìm, còn mấy loại ngọc vỡ nhỏ lẻ thì không thiếu, cho nên muốn làm được mấy đồ vật mà Chỉ Yên muốn, đối khi phải cần duyên phận.

“Ngọc thạch thì không là vấn đề, cái này cứ để ta lo.” Sa Long lên tiếng, lơ đãng nói: Vừa hay hắn mới biết được vài cái quặng ngọc, lấy thân phận của hắn, quả thật chuyện này không khó khăn gì.

Nhìn ánh mắt thiếu niên hờ hững, tự tin, lão giả không khỏi kích động: Trời ạ, loại ngọc thạch này dù có đốt đèn lồng cũng khó tìm được vài cái, vậy mà hắn lại có thể nói một cách thoải mái, tùy ý như vậy, xem ra cũng là một người thâm tàng bất lộ, bối cảnh phía sau chắc chắn không đơn giản.

“Vâng, vâng, chỉ cần ngọc thạch được đưa đến, lão hủ nhất định lập tức khởi công, đảm bảo trong thời gian ngắn nhất có thể hoàn thành.” Lão giả liên tục gật đầu, vội vàng đáp, trong giọng nói vô tình mang theo một tia kính ý: Hai người trước mặt không đơn giản, lão cũng không muốn đến tuổi này còn chọc phải loại phiền phức khó xác định như vậy.

Chờ Chỉ Yên và Sa Long từ ngọc điếm đi ra, lúc này, Sa Toa, Sa Hiên mới xuất hiện trước mặt hai người, bộ dạng Sa Toa dịu dàng, e thẹn như cô dâu nhỏ, khi nhìn thấy Chỉ Yên, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, nhìn như không quá thích ứng với thân phận trước mắt, vì dù sao, chuyện nàng và tiểu thúc thúc chỉ vừa được xác định mà thôi.

Sa Long im lặng nhìn bàn tay nắm chặt của hai người, ánh mắt dời lên trên, nghênh đón ánh mắt có thâm ý của Sa Hiên, cuối cùng hai người không hẹn mà cùng gật gật đầu, khiến Sa Toa và Chỉ Yên khó hiểu ra mặt.

“Cám ơn!” Sa Hiên phun ra hai chữ, khuôn mặt tuấn tú lộ ra một nụ cười thoải mái.

“Chỉ hy vọng hai người có thể chịu đựng được áp lực sau này.” Ánh mắt Sa Long hơi trầm xuống, trong con ngươi như ngọc lục bảo hiện lên một tia lo lắng.

“Khụ khụ, cái kia, có chuyện gì hai người có thể chờ đến khi trở về mà thảo luận được không, trước đó thì đi cùng muội đến mấy cửa hàng vật phẩm trang sức, dạo một vòng được không?” Chỉ Yên đánh gãy đối thoại của hai người, không muốn làm tâm tình của mọi người trở nên trầm trọng hơn.

Đi vào Thủy Tinh các, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, xung quanh là một hàng dài nhưng vật phẩm trang sức bằng thủy tinh, chói mắt, chiếu xạ ra hào quang hoa mỹ.

Một bức rèm che bằng chuỗi hạt thủy tinh trang trí trên đỉnh đầu, các vật phẩm trang sức bằng thủy tinh nhiều màu sắc không chút nào che lấp được đặt trong tầm nhìn của mọi người, hai bên quầy là hai quả cầu thủy tinh có thể khảo nghiệm linh lực, tất cả đều được đặt trên nền vải nhung màu đen tuyền, càng khiến người xem có một loại cảm giác trang trọng.

“Xin chào các vị, xin hỏi bổn điếm có thể giúp gì cho các vị đây?” Trước quầy, một nữ tử mặc lam bào, mặt mang mỉm cười, cung kính chào hỏi mấy người Chỉ Yên.

Chỉ Yên thu hồi tầm mắt, lại từ trong vòng tay càn khuôn lấy ra mấy bản vẽ khác. Sa Toa tò tò nhìn qua, hít sâu, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra tia sáng kinh diễm.

Vì để người xem có thể hểu được, Chỉ Yên không chỉ vẽ hình chiếu 3D mà còn đánh dấu dài ngắn, lớn nhỏ, nhìn vào hình vẽ có thể nhìn rõ từng chi tiết, trông rất thật, khiến người khác cảm giác như đang nhìn thấy vật thật trước mắt vậy.

Kiếp trước có đủ kiểu bình nước hoa, Chỉ Yên chỉ cần chọn mấy kiểu dáng đẹp mắt, mới lạ, sau đó, dựa theo trí nhớ vẽ ra là được, căn bản không cần phí nhiều tâm tư, nhưng dù vậy, những bản vẻ này lại trở thành vật trên trời trong mắt người khác.

Sa Toa trừng lớn mắt, ánh mắt khát vọng: Hình mấy chiếc bình thủy tinh này nhìn qua thật xinh đẹp.

Ánh mắt Sa Hiên và Sa Long híp lại, trong mắt lộ ra một tia tìm tòi nghiên cứu, sau đó mới nhanh chóng thu lại tầm mắt, im lặng không nói tiếng nào. Phong cách vẽ tranh đặc trưng thế này, bọn họ mới nhìn thấy lần đầu tiên, đơn giản mà rõ ràng, lại ẩn chứa huyền cơ.

Giống hệt như bản thân Chỉ Yên vậy, nhìn như ngây thơ, trong sáng, thật ra lại rất khó hiểu, tinh nghịch, cổ quái, khiến người ta không đoán ra được.

“Tiểu, tiểu thư, đây là?” Ánh mắt của nữ tử lam bào sáng ngời, hưng phấn hỏi: Xem ánh mắt chuyên nghiệp của nàng, loại bình thủy tinh tinh xảo này nhất định sẽ rất được mọi người hoanh nghênh. Nếu chế tác được một loạt bình thủy tinh như vậy đặt trong điếm, thì chắc chắn Thủy Tinh các sẽ đem đến một hồi oanh động.

“Ta tới lấy hàng, là những ly thủy tinh đã đặt lần trước, mặc khác ta còn muốn chế tạo mấy thứ này.” Chỉ Yên đem bản vẽ giao cho nữ tử, nói rõ ý nghĩ của mình, lại đem một khối tinh bài nhận hàng lấy ra, đặt trên mặt quầy.

“Tốt, mời qua đây.” Nữ tử gật gật đầu, vươn tay nhấn một cái nút, đinh một tiếng, vách tường bên cạnh quầy mở ra một cánh cửa, một nữ tử lam bào khác cũng xuất hiện, từ trong đi đến trước mặt đám người Chỉ Yên.

“Một trăm chín mươi tám, hàng đã giao, mời kiểm tra và ký nhận.” Nữ tử hơi khom người với đám người Chỉ Yên, hào quang chợt lóe, một nhóm hàng hóa đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người.

Chỉ Yên nghiệm thu xong, cất chúng nó vào không gian càn khôn, lại phát hiện vẻ mặt ỉu xìu, cùng với ánh mắt cực nóng của Sa Toa đang nhìn chằm chằm mình.

“Có việc gì sao?” Chỉ Yên cau mày.

“Cái kia, Tiểu Yên Nhi, muội có thể nói cho tỷ biết muội muốn những thứ này để làm gì không?” Sa Toa nháy mắt mấy cái, mong chờ, hỏi.

Lời này vừa nói ra, tầm mắt mọi người đều dừng trên người Chỉ Yên. Sa Hiên, Sa Long cũng rất khó hiểu: Vừa muốn chế tạo đỉnh ngọc, lu ngọc, giờ còn ly thủy tinh và bình thủy tinh xinh đẹp, tinh xảo. Bọn họ thật không thể tưởng tượng được, nàng muốn dùng những thứ này để làm gì, nhưng nhìn hành động của nàng, chắc hẳn rất quan trọng, phải không?

“Muốn biết như vậy?” Chỉ Yên cong môi, trong mắt lóe ra một tia trêu tức.

Một nhà Sa Hiên đồng loạt gật đầu, hứng thú trong mắt lại dày đặc thêm mấy phần.

“Chờ đi, đến lúc đó không thể không kéo mọi người làm cu li đâu, đừng lo.” Chỉ Yên hé miệng cười, ra vẻ thần bí, mờ ám nói.

“Được rồi, vậy mấy chiếc bình thủy tinh này có thể đưa cho tỷ một ít không?” Sa Toa ngược lại không hỏi thêm, mà chuyển sang cầu quyền lợi, ánh mắt sáng quắt.

Ánh mắt của nữ tử trong điếm cũng nóng rực nhìn Chỉ Yên: “Không biết vị tiểu thư này có thể đem mấy chiếc bình thủy tinh kia đặt trong điếm chào hàng hay không?”

Tuy không biết những chiếc bình khéo léo, khác biệt này được dùng để làm gì, nhưng theo cảm giác chức nghiệp nói cho nàng biết là không thể đánh mất cơ hội này.

“Thật xin lỗi, ta cũng không có ý định chào hàng.” Chỉ Yên lắc đầu từ chối.

“Không sao, chúng ta tôn trọng sự lựa chọn của khách nhân.” Trong mắt nữ tủ nhiễm lên một tia thất vọng, những vẫn cung kính trả lời như cũ.

Thanh toán tiền xong, Chỉ Yên một đường đi thẳng đến Thính Phong lâu. Lúc này đây, bọn họ không gặp loại chuyện phức tạp giống như trước mà vô cùng thuận lợi lên lầu năm, lụa trắng bay bay, gió mát nhẹ thổi, khiến trên mặt nhóm người Chỉ Yên đều lộ vẻ thích ý.

Không nhìn hai người đối diện khanh khanh ta ta (show ân ái =)), Chỉ Yên vừa ăn đồ ăn, vừa dùng ánh mắt đánh giá bốn phía. Cái loại cảm giác quen thuộc này càng lúc càng mãnh liệt, nhưng cẩn thận quan sát lại không phát hiện bất cứ điều gì bất thường. Bài trí đơn giản nhưng không đơn điệu, vật trang trí nhã nhặn lại quý giá, còn có lụa mỏng lay động trong gió, tất cả đặt ở trong mắt, đơn giản mà hào phóng.

“Làm sao vậy?” Sa Long vẫn chăm chú nhìn Chỉ Yên, thấy nàng nhăn mày, nhịn không được lên tiếng hỏi.

“Không có việc gì.” Lắc đầu, Chỉ Yên khẽ đưa qua một nụ cười không sao cả cho Sa Long.

Con ngươi Sa Long tối sầm lại, trong lòng xẹt qua một tia mất mát: Vẻ mặt của Chỉ Yên rõ ràng có tâm sự, nhưng nàng lại không muốn trả lời, điều này chứng tỏ giữa bọn họ vẫn tồn tại khoảng cách. Hắn, không thích điều này.

Từ Thính Phong lâu trở về, Chỉ Yên đến đan thất ở Luyện Đan đường một lần nữa, ở bên trong hai canh giờ, nàng đã tiếp tục thành công luyện ra thượng phẩm Khí Huyết đan.

“Không tồi, không tồi, xem ra bây giờ ngươi có thể bắt tay luyện chế đan dược khác rồi.” Phi lão lơ lững giữa không trung, một tay vuốt râu, vẻ mặt cười sáng lạn nói.

Chỉ Yên gật gật đầu, đối với sự tán thưởng của Phi lão đã trở nên chết lặng, không hiện nổi chút hưng phấn nào nữa, trong khi đó lực chú ý của nàng vẫn tiếp tục chú ý vào hai sợi ngân bạch do âm, dương khí tạo thành trong cơ thể.

“Không nghĩ tới dương khí tăng tiến nhiều như vậy, còn âm khí lại không bằng, cách dương khí một khoảng xa.” Chỉ Yên hô nhỏ, trên mặt lộ ra một tia ám trầm: Nếu cứ theo tốc độ này, thì hai khí âm dương sẽ mất đi cân bằng, không biết khi đó chính mình có bị ảnh hưởng gì không.

“Ôi chao, xem trí nhớ của ta này, lúc này là thời điểm bước vào kỳ Trúc cơ rồi.” Phi lão ôm trán, kinh hãi thét một tiếng: Lão chiếu cố Chỉ Yên luyện đan, nhưng lại quên mất việc quan trọng là để nàng đột phá kỳ Trúc Cơ.

Bình thường bước vào kỳ Trúc Cơ cần trăm ngày, cùng là hơn ba tháng, nhưng từ khi Chỉ Yên đột phá kỳ Dưỡng Khí, đạt tới kỳ Trúc Cơ lại chỉ mới hai tháng mà thôi, theo lý thuyết chắc hẳn còn cần một đoạn thời gian nữa. Nhưng lão đã quên, trong quá trình luyện dược, Chỉ Yên đã từng có một lần ngẫu nhiên gặp được Dược Đằng*, được bổ sung một lượng lớn linh khí.

(*chương trước đã giải thích, đạt tới trạng thái này sẽ gặp được một lượng lớn linh khí được giải phóng để Chỉ Yên hấp thu ấy)

Loại vật đại bổ này, chỉ có sau khi đạt tới kỳ Trúc Cơ mới có thể hoàn toàn hấp thu, trước đó, thì chỉ hấp thu được một bộ phận nhỏ, phần còn lại vẫn lưu trữ bên trong cơ thể, nếu lưu lại một thời gian lâu, sẽ bất lợi cho sự kích phát tiềm năng.

Kỳ Trúc Cơ được phân làm Thể Trúc Cơ và Dược Trúc cơ. Thể Trúc Cơ là trạng thái cơ thể hiện giờ của Chỉ Yên, là bản năng tự hấp thu, tiêu hóa linh lực bổ sung cho cơ thể. Dược Trúc Cơ là trước khi bước vào Trúc Cơ, dùng dược vật điều dưỡng thân thể, thăng cấp tố chất của thân thể, đẩy nhanh quá trình hoàn thiện Thể Trúc Cơ, vì dù sao, trước mắt, cấp bậc của Chỉ Yên vẫn còn nằm ở giai đoạn ma y nhập môn mà.

“Tình trạng bất thường hiện giờ ý nói ta đang ở trong giai đoạn tiến giai đến kỳ Trúc Cơ sao?” Chỉ Yên nghi ngờ hỏi lại.

“Ta nói thế này, ở Thể Trúc Cơ dùng một số dược vật tương xứng kích thích tiềm năng thân thể ngươi, cứ như vậy âm dương khí trong cơ thể ngươi sẽ dần tiến về trạng thái cân bằng. Mỗi khi dương khí hấp thu một phần, âm khí cũng sẽ tùy theo tình hình mà hấp thu một phần, không tiếp tục xuất hiện trạng thái mất cân bằng như bây giờ nữa. Mà loại dược vật này gọi là Dược Trúc Cơ…”

Phi lão cẩn thận giải thích, Chỉ Yên chăm chú lắng nghe, mười phút qua đi, cuối cùng cũng đem mấy việc cần chú ý và hiểu biết về kỳ Trúc Cơ nắm rõ ràng.

“Vậy hiện tại ta nên làm gì bây giờ?” Dựa theo cách nói của Phi lão, hẳn nên ngừng việc hấp thu dương khí, nhưng như vậy sẽ không thể tiếp tục luyện đan, bởi vì luyện đan là quá trình hao tổn và hấp thu dương khí mà. Nói tóm lại là hấp thu lớn hơn hao tổn.

“Trước mắt việc luyện đan cứ để qua một bên đã, đây là phương thuốc để điều chế Dược Trúc Cơ, chúng ta cứ chiếu theo phương thuốc mà chuẩn bị dược liệu, đến lúc đó ta sẽ dạy ngươi cách phối trí.” Phi lão nói xong, trong đầu Chỉ Yên lập tức xuất hiện tên của hơn trăm loại dược liệu.

Đại đa số là dược liệu để luyện đế đan dược nhị phẩm, thậm chí còn có loại dùng để luyện chế đan dược tứ phẩm, ngũ phẩm, khiến Chỉ Yên không khỏi chậc lưỡi một trận: Thật ra lần trước luyện chế Tụ Linh dịch là nhờ Phi lão giúp đỡ mới có thể hoàn thành, lần này dược Trúc Cơ vừa ra, nàng nháy mắt cảm thấy Tụ Linh dịch lúc trước đã không còn là chuyện lớn gì nữa rồi.

Thu lại dược đỉnh, Chỉ Yên ra khỏi đan thất, lối đi u ám truyền đến từng trận âm phong, xung quanh một mảnh đen tuyền, đi qua một khúc ngoặc, trước mắt nàng sáng ngời. Từ trên cầu thang đi xuống, trong đại sảnh tầng trệt đã tụ tập không ít luyện đan sư, khi bọn họ nhìn thấy Chỉ Yên, trên mặt đều lộ rõ vui mừng, không ít người còn lại gần nàng chào hỏi.

“Xin chào Chỉ Yên tiểu thư, tiểu thư lại đến luyện đan sao!”

“Chỉ Yên tiểu thư thiên sinh lệ chất (khí chất trời sinh) trí tuệ vô song, tuổi còn nhỏ mà đã có thể thúc dục nội hỏa, thật đáng mừng, không hổ là đồ đệ mà Diệp Văn tôn giả nhìn trúng.”

“Không biết Chỉ Yên tiểu thư thích cái gì, tại hạ tự mình cho người chuẩn bị một ít lễ vật, mong tiểu thư đừng chê…”



Chỉ Yên ngạc nhiên, những luyện đan sư này nếu không phải muốn kéo gần quan hệ với nàng thì là tặng nàng lễ vật, cộng thêm một đống lời tán dương, không những thế, một đám còn cười so với hoa càng sáng lạn hơn, khiến nàng trong thời gian ngắn hơi không phản ứng kịp.

“Chỉ Yên tiểu thư, đây là Thanh Tâm đan đã luyện chế ở đây hôm qua, hy vọng tiểu thư không ghét bỏ.” Bao gồm cả vị luyện đan sư đã luyện chế thành công Thanh Tâm đan ngày hôm qua đều đến nịnh bợ lấy lòng, không cam lòng bị lạt hậu so với những người khác.

“Khụ khụ, cảm ơn ý tốt của các vị, tuy nhiên, những thứ này ta không thể nhận.” Chỉ Yên vội càng ho khan hai tiếng, từ chối nói: Nếu nàng thật sự nhận những lễ vật thì này không phải đã gián tiếp thừa nhận Diệp Văn là sư phụ sao, chuyện này nàng không muốn một chút nào đâu.

Thấy vẻ mặt nàng kiên quyết, mọi người đều lộ vẻ thất vọng.

“Có điều, nếu có thể, ta muốn nhờ mọi người giúp tìm dược liệu.” Chỉ Yên vừa nói, hai mắt của mỗi người ở đây đều sáng lên, vẻ mặt trông mong nhìn nàng: Giúp đỡ cũng tốt, đến lúc đó, còn lo không có cơ hội lấy lòng tiểu nha đầu này sao?

“Chỉ Yên tiểu thư có việc thì cứ nói, không phải tại hạ khoe khoan chứ, bình thường dược liệu, dược thảo gì đó đều không thành vấn đề.”

Bọn họ chính là luyện đan sư, thứ có nhiều nhất cũng là dược liệu linh tinh, cho nên bọn họ tuyệt đối có tự tin có thể giúp đỡ việc này. Dù sao, bọn họ ai cũng nghĩ nàng là một tiểu nha đầu mới nhập môn, nhiều nhất chỉ có thể luyện chế mấy đan dược nhất phẩm, nói không chừng đến đan dược còn chưa chắc luyện ra được, cho nên dược liệu nàng cần có thể cao cấp bao nhiêu chứ?

Mặc dù là luyện chế đan dược nhị phẩm, bọn họ cũng có thể thoải mái lấy ra, vì thế chuyện này quả thật chỉ là chuyện nhỏ, rất dễ dàng hoàn thành.

Nghĩ thế một đám luyện đan sư càng nóng vội, nhiệt huyết bừng bừng nhìn Chỉ Yên.

Khóe môi Chỉ Yên khẽ nâng, từ trong không gian càn khôn lấy ra một tờ giấy mỏng và bút than tự chế, bước đến chiếc bàn gần đấy, bắt đầu viết tên từng loại dược liệu nàng cần.

Một đám luyện đan sư tò mò nhìn qua, đến khi nhìn thấy tên dược liệu trên giấy, mọi người đều gật gật đầu: Là dược liệu để luyện chế đan dược nhị phẩm, thật tốt, thứ này cẫn có thể lấy ra được.

Lâm Phân thảo, ừm, vẫn còn, cấp bậc chỉ hơi cao một chút mà thôi…

Tử Phong lộ, mọi người kinh ngạc, ánh mắt trừng lớn.

Tay nhỏ bé chậm rãi động, theo từng cái tên dược thảo được viết ra trên giấy, vẻ mặt thoải mái của đám luyện đan sư dần bị rút mất, càng lúc càng trở nên nghiêm túc, hô hấp dồn dập, thậm chí có một số người còn toát mồ hôi lạnh.

Hả, cỏ Tử Linh Chi? Con ngươi mọi người co lại, trái tim muốn nhảy lên cổ họng, hồng hộc, thở hổn hển: Là cỏ Tử Linh Chi để luyện chế đan dược tứ phẩm?

Long Nhĩ, phù phù, còn cố ý ghi rõ phải là loại đạt trăm năm?

Trời ạ, nàng xác định cần những loại dược liệu này mà không phải cố ý đùa giỡn bọn họ chứ?

Âm thanh hút khí không ngừng vang lên, mọi người bắt đầu chụm đầu ghé tai, Chỉ Yên lại tiếp tục giữ im lặng, thật sự chăm chú viết hết tên những dược liệu mà mình cần lên trang giấy, cho đến khi nàng viết xong, vẻ mặt mọi người đã trở nên chết lặng.

“Ừm, cũng đã đủ rồi.” Thở ra một hơi, Chỉ Yên đứng thẳng người, vừa lòng nhìn tờ giấy ghi tên dược liệu trên bàn.

Khóe miệng mọi người co giật, trong lòng dâng lên một tia nặng nề, đặc biệt là những người vỗ ngực tự tin giúp được nàng lúc trước, sắc mặt đã chuyển thành màu gan heo, vô cùng khó coi.

“Trăm sự nhờ mọi người.” Chỉ Yên nhìn thoáng qua đám người, con ngươi trong suốt trào ra ý cảm kích: Vừa lúc nàng đang vô cùng phiền nào về mấy loại dược liệu này, hiện tại có người tự đưa đến cửa, nàng cũng vui vẻ nhàn rỗi.

“Cái kia, Chỉ Yên tiểu thư muốn những loại dược liệu này là để làm gì?” Một luyện đan sư nhịn không được mở miệng hỏi: Hắn thật sự không biết những loại dược liệu không đồng đều này cùng sử dụng làm gì.

Những người khác đều có chung một câu hỏi như vậy, trăm loại dược liệu, nhưng lại không nhìn thấu được phương thuốc đầy đủ, chẳng lẽ chỉ dùng để trộn chơi?

“Có việc cần dùng gấp, cho nên hy vọng mọi người vất vả một chuyến, cố gắng giúp tìm đủ trong thời gian ngắn nhất.” Chỉ Yên trả lời mơ hồ.

Mọi người đổ một thân mồ hôi lạnh: Bọn họ không sợ vất vả, nhưng mấu chốt những loại dược liệu này không phải cứ vất vả là có thể có được, đặc biệt là những loại dược liệu dùng để luyện chế đan dược tứ phẩm hay ngũ phẩm. Trời ạ, bọn họ mới chỉ là luyện đan sư nhị phẩm mà thôi, sao có thể tiếp xúc được với mấy loại dược liệu xa hoa này chứ?

Dược liệu tứ phẩm có nghe nói qua, nhưng ngũ phẩm thì, gào, trên đại lục này thật sự có luyện đan sư ngũ phẩm sao?

Mọi người khó xử, vẻ mặt nghệch ra tại chỗ, bộ dạng như gặp quỷ: Mấy loại dược liệu này rốt cuộc là cần dùng vào việc gấp gì hả?

Trừ luyện đan, bọn họ thật sự không nghĩ ra được.

“Khụ khụ, loại dược liệu nhị phẩm này tại hạ có thể chuẩn bị hoàn tất trong hai ngày.” Một người ho khan hai tiếng, yếu ớt nói, những người khác đen mặt, khóe miệng hung hăng run rẩy hai cái: Người này thật biết cách tránh nặng tìm nhẹ.

“Cám ơn, vậy còn những loại dược liệu khác?” Chỉ Yên gật gật đầu, đem ánh mắt chờ mong nhìn những người còn lại, những người này lúc trước vẫn còn tự tin ngạo nghễ nay lại lộ ra vẻ mặt đau khổ, khó khăn.

“Cái kia, dược liệu tam phẩm tại hại sẽ cố gắng tìm giúp tiểu thư.” Một người khẽ cắn môi, hứa hẹn.

Còn lại chỉ có dược liệu tứ phẩm, ngũ phẩm là không ai lên tiếng nhận lời, một đám đều im lặng, không nói một lời. Chỉ Yên hiểu rõ, gật đầu: Xem ra phần còn lại chỉ có thể tự mình nghĩ cách.

“Mọi người không cần gây áp lực cho mình, có thể tìm được thì tốt, không được cũng không sao.” Chỉ Yên an ủi một tiếng, sau đó cáo từ rời đi, chỉ để lại một đám luyện đan sư hỗn độn trong gió.

Ngày hôm sau, Chỉ Yên và đám người Sa Long cùng đến nhà ăn dùng bữa sáng, sau đó mới cùng nhau lên lớn.

Vừa bước vào lớp, Chỉ Yên lập tức phát hiện ánh mắt mọi người nhìn nàng có chút quái dị.

“Sao lại thế này?” Chỉ Yên nhíu mày, nhìn vị đồng học gần nàng nhất, Sa Toa và Sa Long cũng đồng loạt tò mò, khó hiểu.

“Trình, Trình Trong đồng học bị người mang đi.” Ánh mắt đồng học kia hơi run rẩy, cuối cùng vẫn khó khăn nói ra.

“Ai?” Ánh mắt Chỉ Yên lạnh lùng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo xẹt qua một tia tàn khốc, nhìn ánh mắt của bọn họ, hình như chuyện này có liên quan với nàng.

“Là Phí Lâm, chiến sĩ nhất ban, hắn nói, nếu có bản lĩnh thì đến gặp hắn một mình, nếu có người khác đi cùng, bọn hắn không ngại phế Trình Trong đồng học.” Một người khác e ngại, bổ sung thêm.

Ánh mắt Chỉ Yên lạnh xuống, môi đỏ mọng mím chặt, trong mắt lưu chuyển một tia thô bạo: “Bọn họ ở đâu?”

Loại khiêu khích như thế, sao nàng có thể không quản được? Ngược lại, nàng muốn nhìn xem, lần này bọn hắn muốn làm như thế nào với mình.

“Yên Nhi, chúng ta đi cùng muội.” Sa Toa giận dữ, trên mặt tràn ra lửa giận: Dám uy hiếp Tiểu Yên Nhi của nàng, nàng nhất định phải khiến bọn chúng đẹp mặt.

“Huynh đi với muội.” Ngược lại với vẻ mặt giận dữ của Sa Toa, Sa Long có vẻ bình tĩnh hơn.

Hơn năm mươi ánh mắt trong lớp lập tức quay lại nhìn bọn họ, trên mặt mỗi người đều lộ rõ tức giận. Mới ngày hôm qua vừa hăng hái, nhiệt huyết thành lập tổ học tập, nhưng hôm nay tổ trưởng tổ một lại bị người ta bắt đi mất, hơn nữa tên đáng chết đó còn bỏ lại một câu uy hiếp không coi ai ra gì nữa, bảo bọn họ sao có thể chịu đựng được.

Hừm, gặp qua ức hiếp người nhưng chưa thấy qua kiểu ức hiếp như vậy. Là đệ tử ban chiến sĩ thì giỏi lắm à, không phải bộ dạng to con hơn bọn họ một chút thôi sao? Vậy mà cũng dám ức hiếp bọn họ như vậy. Ngụm ác khí này cứ uất ngẹn trong ngực không thể xả ra, nếu không phải thực lực không bằng, thì bọn họ đã sớm nhào lên, cho những tên đáng ghét đó một trận rồi.

Chỉ Yên và Sa Long, một người là đệ tử thiên phú trong ban bọn họ, một người là cường giả được bọn họ công nhận, hai người không thể nghi ngờ là núi dựa lớn nhất của bọn họ. Lúc này, nhìn thấy hai người muốn đối đầu với Phí Lâm, một đám không khỏi nhiệt huyết sôi trào, vẻ mặt kích động, hận không thể theo sau hai người, chém giết đám người Phí Lâm đáng giận đến manh giáp cũng không chừa.

Nhưng mấu chốt của vấn đề là, chỉ một mình Chỉ Yên đồng học mới có thể đến, nếu không, bọn họ không dám tưởng tượng, với nhân phẩm của Phí Lâm thì hắn có thể làm ra chuyện gì cực đoan nữa hay không.

“Tin muội, bọn hắn không thể làm gì được muội.” Chỉ Yên lắc đầu nhìn Sa Toa và Sa Long, trong đôi mắt trong suốt lóe ra tia sáng tự tin: Chính bởi vì bọn hắn không đem nàng đặt trong mắt nên nàng đi mới thích hợp nhất.

“Nhưng mà…” Sa Toa kinh hô, vẻ mặt không đồng ý.

“Cẩn thận một chút!” Tay Sa Long ấn đầu vai Sa Toa lại, ý bảo không cần nói nữa, ánh mắt khi nhìn về phía Chỉ Yên lại tràn ngập sự tin tưởng.

Có lẽ nàng không yếu ớt giống như mọi người tưởng tượng, ít nhất, hắn chắc hẳn nên cho nàng một cơ hội, để nàng một người tiến lên, thể hiện bản thân mà không phải hạn chế, ngăn cản nàng.



Trình Trong bị đám người Phí Lâm trói chặt tay chân, miệng nhét vải, kéo ra ngọn núi nhỏ sau học viện. Trình Trong vừa không thể động, lại không thể kêu, cho nên, dù lúc này có bị bọn hắn giết hại, thì phỏng chừng cũng không có người nào biết được.

Một tia bi ai dâng lên trong lòng: Hắn tự nhận bản thân rất thành thật. Từ nhỏ đến lớn đều là người quy củ, nghe lời, có thể được nhận vào U Lam học viện, hơn phân nửa là nhờ vào sự chăm chỉ của hắn.

Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Tố Tố, hắn đã nảy sinh cảm tình với nàng, nhưng cũng chỉ là hảo cảm mà thôi, không có ý nghĩ muốn tiếp cận. Ở đợt huấn luyện tân sinh, hắn mới biết tên của nàng từ người khác, âm thầm ghi nhớ trong lòng. Trên đường huấn luyện, bọn họ may mắn gặp được nhau, hắn tự nhân đây là duyên phận mà ông trời cố ý sắp xếp cho nàng và hắn.

Lại không nghĩ rằng, chạy đến một nửa, thân thể nàng lập tức không khỏe, thở hổn hển từng ngụm, đến khi nàng hết sức sắp ngã xuống, rốt cuộc hắn mới nhịn không được đến giúp đỡ một phen, rồi sau đó, hắn bị người đánh, từ nay về sau bị tên Phí Lâm, đệ tử chiến sĩ nhất ban ghi hận.

Nàng thật sự sẽ đến cứu mình sao? Từ từ nhắm chặt hai mắt, trong lòng Trình Trong trống rỗng, mà càng nhiều hơn là cảm giác tuyệt vọng, bởi vì cho dù nàng có đến, thì những người này cũng sẽ không bỏ qua cho hắn. Đây chính là bi ai của kẻ yếu.

“Thả hắn ra, ta tùy ngươi xử trí.” Tiếng nói trong trẻo, dễ nghe vang lên, cả người Trình Trong chấn động, mạnh mẽ mở to mắt, không dám tin nhìn bóng dáng màu phấn hồng đối diện: Nàng thật sự đến, thật sự đến cứu mình.

(đoạn này khá mâu thuẫn, nhưng trong raw hay convert đều là vậy =.=)

Đám người Phí Lâm từ trong rừng đi ra, vẻ mặt hung ác nham hiểm, ánh mắt nhìn về phía Chỉ Yên như rắn độc, trên mặt là nụ cười bừa bãi, đáng khinh.

“Ha ha, không nghĩ tới ngươi thật sự dám đến, tiểu nha đầu dù sao cũng chỉ là tiểu nha đầu. Lần trước là gia không cẩn thận, hôm nay gia muốn đòi lại tất cả.” Phí Lâm dùng mắt ra hiệu cho đồng bạn, chỉ thấy hai người đồng thời tiến lên, trong tay là mấy cây kim châm có phẩm chất như sắt thép, vẻ mặt hung ác lại gần Chỉ Yên.

Từ khi bị Chỉ Yên châm trúng, bọn họ đã bị đau đớn tra tấn đến mức sống một ngày bằng một năm.

Đệ tử ban chiến sĩ lại bị thua trong tay một tiểu nha đầu, ngụm ác khí này, bọn họ nhịn đã lâu, cho đến khi độc tố trong cơ thể được bài trừ hết, lúc này mới vội vã về học viện. Sa Long, Sa Toa là thành viên hoàng thất, mà nha đầu này không có bối cảnh gì, nên bọn họ mới dám càn rỡ như vậy, hắn cũng không tin tiểu nha đầu chết tiệt này có thể khiến thế lực hoàng tộc chen một chân vào chuyện này.

Dùng thần thức khuếch tán dò xét xung quanh, cảm thấy không có gì khác thường, Chỉ Yên thở dài nhẹ nhõm một hơi, lạnh lùng nhìn năm người đối diện: “Ta nói rồi, thả hắn ra, ta sẽ để các người tùy ý xử trí.” Một tiếng chậm rãi nhắc lại, trong mắt nàng lóe ra tia sáng không rõ, không nhìn hai người đang tiến gần về phía mình, mệnh lệnh nói.

“CMN, một tiểu nha đầu chết tiệt mà cũng dám ra lệnh cho lão tử. Hừ, muốn thả hắn, vậy người ngoan ngoãn gọi vài tiếng gia gia (ông nội) xem sao, nói không chừng lão tử đột phát thiện tâm đáp ứng thì sao.” Phí Lâm khinh miệt nói, trong mắt trào ra ác ý và châm chọc.

Ngay lúc này đây, hai người vẫn chậm rãi đến gần Chỉ Yên, trong nháy mắt đã vung mạnh kim châm trong tay, hào quang chợt lóe, thẳng một đường, phóng về phía Chỉ Yên.

Khóe môi Phí Lâm lộ ra nụ cười độc ác, vui sướng khi người gặp họa nhìn kim châm không ngừng đến gần Chỉ Yên. Trên những cây kim châm này đều được bôi kịch độc, chỉ cần dính một chút, thì toàn thân sẽ bị thối rữa, không chết không thể tiêu trừ. Lần trước Chỉ Yên khiến bọn hắn mất mặt, lúc này, bọn hắn cũng muốn nàng nến thử tư vị bị độc tố lan tràn.

Mùi hương trong trẻo nhưng lạnh lẽo phiêu đãng trong không khí. Ánh mắt Chỉ Yên co rụt lại, ngay khi kim châm sắp chạm vào nàng, thân thể vừa động, biến mất vô tung…

“Sao lại thế này?” Thân thể Phí Lâm run lên, kinh ngạc trừng mắt nhìn khoảng không trống rỗng trước mắt. Vút vút vút, tiếng kim châm ghim vào bùn đất phát ra, khiến năm người ngươi nhìn ta, ta nhìn người, không ai nghĩ đến giữa ban ngày sẽ xuất hiện một màn quỷ dị như vậy.

“CMN, tìm cho ta, lão tử không tin, tiểu nha đầu này còn có thể độn thổ được.” Phí Lâm hét lớn, vẻ mặt càng thêm hung ác, nham hiểm.

Trình Trong kinh ngạc nhìn, trong lòng khiếp sợ không nhỏ, cũng vì Chỉ Yên tránh được độc thủ này mà cao hứng, lại tò mò rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, cái loại thân thủ có tốc độ quỷ dị, khó lường này vậy mà lại có thể xuất hiện trên người một đứa nhỏ chín tuổi. Thiên phú, điều này có thể dùng hai từ thiên phú để biểu lộ sao?

Trình Trong không tin, nhưng trong lòng vẫn bị nàng thuyết phục.

“Lát nữa ngươi thừa dịp tình hình hỗn loạn trốn đi.” Ngay lúc hắn đang chìm trong khiếp sợ và khó hiểu, đột nhiên một giọng nói rất nhỏ bay vào trong tai, thân thể Trình Trong run lên, nhìn chằm chằm không gian trước mắt.

Chỉ Yên không giải thích nhiều, nàng chờ đến khi năm người Phí Lâm tụ tập lại với nhau, mới thúc giục ý niệm, một ngọn lửa màu cam thoáng chốc xuất hiện, trong không trung chia thành năm phần…

“Cẩn thận!” Một người tinh mắt phát hiện, hét lớn một tiếng, nhưng thế tới của ngọn lửa quá nhanh, quá mạnh, gần như không kịp chạy trốn, đã thấy trên lưng nóng rát, vù vù một tiếng, ánh lửa bùng lên, khiến năm người chìm trong biển lửa.

“CMN, mau, cứu mạng.” Phí Lâm thẹn quá hóa giận, quát lớn với bốn người còn lại.

Trừ việc lửa càng lúc càng lớn thì không còn ai để ý đến hắn cả, không riêng gì hắn, bọn họ cũng muốn giữ mạng.

Lại một ý niệm lóe lên, một ngọn lửa nhỏ bắn về phía Trình Trong, dưới sự không chế của Chỉ Yên, dây thừng bị đốt đứt, trói buộc được giải bỏ. Trình trong dựa theo lời của Chỉ Yên chạy ra khỏi khu rừng, hắn biết lúc này, không khiến nàng thêm phiền phức là tốt nhất.

Đợi Trình Trong đi xa, Chỉ Yên ẩn trong không gian càn khôn mới yên tâm điều khiển ngọn lửa bên ngoài. Ngọn lửa dưới sự khống chế của nàng biến đổi thành một sợ lửa nhỏ, từng vòng từng vòng quấn quanh thân thể năm người Phí Lâm.

Cỏ dại trên đất bị đốt trụi, không thể tiếp tục sinh sôi, mà năm người bọn hắn trừ việc sau lưng đau xót, thì ngọn lửa cũng không tạo thành nhiều thương thích trên người bọn hắn, tuy vậy, bọn hắn vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Ai, rốt cuộc là ai? Có bản lĩnh thì xuất hiện một đấu một với ta, làm mấy động tác nhỏ mờ ám này thì xứng là anh hùng sao?” Phí Lâm run rẩy, quát lớn với khoảng không trước mặt, trong lòng lại sợ muốn chết. Ngọn lửa xung quanh nóng rực dọa người, nếu tiếp tục, chỉ sợ hắn cũng sẽ bị thiêu thành tro mất.

Chỉ Yên cười lạnh. Vừa rồi còn dùng tính mạng của Trình Trong để uy hiếp nàng, lúc này đã muốn xưng anh hùng?

“Xùy, ta không phải là anh hùng, mà ngươi, tuyệt đối xứng mặt là một con cẩu hùng (gấu chó =)).” Một tiếng cười chế nhạo vang lên, theo đó, Chỉ Yên từ không gian càn khôn thảnh thơi đi ra, thản nhiên liếc mắt nhìn hắc y thiếu niên nói.

“Có vẻ như ngươi còn thấy chưa đủ với sự dạy dỗ lần trước của ta! Không sao, lần này ta sẽ từ từ dạy dỗ lại lần nữa, nhất định sẽ khiến các ngươi khắc sâu vào trong óc.” Không cho hắn cơ hội phản bác, vẻ mặt Chỉ Yên lạnh lùng, sợi dây bằng lửa vây quanh năm người Phí Lâm càng thêm nóng rực.

Trong đó, sợi lửa màu cam từ thắt lưng Phí Lâm chậm rãi đi lên trên, tê một tiếng, đốt trụi một nhúm tóc của hắn. Phí Lâm trừng lớn mắt, da đầu tê dại, trong lòng lại lửa giận ngập trời…

Thân là bá vương giới tân sinh, hắn đã lúc nào phải chịu loại sỉ nhục như thế này?

Nắm tay nắm chặt, thân thể vốn cứng ngắt nay đột ngột hành động, chiến khí sắc bén phóng đến trước mặt Chỉ Yên.

“Đều đánh cho lão tử!” Hét lớn một tiếng, nhất thời khiến những người còn lại bừng tỉnh, nhìn lão đại liều lĩnh chiến đấu, trong lòng bọn họ cũng bùng lên chiến ý: CMN, rất nghẹn khuất, đùa giỡn người khác cũng không nên đùa giỡn như vậy. Bốn người đồng loạt vọt lên…

Chỉ Yên đã sớm đoán được bọn hắn sẽ không im lặng như vậy, bàn tay nhỏ bé hơi động, ánh sáng từ những cây ngân châm chớp lên, vút vút, ngân châm mang theo độc dược xẹt qua không trung, lưu lại từng vệt sáng mờ. Con ngươi bọn hắn co lại, nghiêng người lui về sau, trong mắt tràn ngập sự e ngại và sợ hãi.

Một lần bị rắn cắn ngàn ngăm sợ dây thừng, loại ngân châm này trong suy nghĩ của bọn hắn còn khủng bố hơn so với ngọn lửa trước đó. Theo bọn họ thành công lui thân, Chỉ Yên đứng ở vị trí tương đối an toàn, dùng linh hồn lực khống chế, ngọn lửa xung quanh người Phía Lâm lại bùng lên một lần nữa.

“A…” Tiếng thét chói tai bén nhọn vang lên, làm kinh động vô số chim chóc trong rừng. Hai tay Phí Lâm ôm đầu, kinh hãi tột độ.

Tóc của Phí Lâm bị đốt trụi, da đầu bỏng rát, phiêu đãng trong không khí là một mùi khét thối nhè nhẹ, bên tai hắn lưu lại một vết sẹo lớn, máu tươi lan trên da thịt cháy đen, dữ tợn, khủng bố, khiến người khác sợ hãi.

Thân thể những người còn lại run lên, rùng mình một trận. Trong nháy mắt, lão đạo bọn hắn đã có loại kết cục này, lại nhìn đứa nhỏ trước mắt, mắt mày cong cong, tươi cười tà ác, thô bạo, chỉ cần liếc mắt một cái, bọn hắn cũng đã cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng: Ác ma, nàng chính là ác ma.

Đám người Sa Long đuổi tới nơi chính là nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bao gồm cả hắn, hơn năm mươi người trong ban đều lạnh gáy: Đứa nhỏ có vẻ ngoài ngây thơ, hồn nhiên như vậy, trong nháy mắt lại hóa thân thành ác ma. Trong thân thể tinh xảo, khéo léo ẩn chứa một nguồn năng lượng vô hạn, có thể khiến thế gian nổi lên gió tanh mưa máu.

“Tiểu Yên Nhi.” Sa Toa sửng sốt một giây, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường, vẻ mặt nhảy nhót nghênh đón: Mặc kệ thế nào, Tiểu Yên Nhi vẫn là Tiểu Yên Nhi của nàng, dù cho nàng (Chỉ Yên) có thô bạo, độc ác thế nào, nàng (Chỉ Yên) cũng là muội muội nàng thích nhất.

Sa Long hạ mắt, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi lại gần Chỉ Yên, trong mắt lộ ra tia sáng kinh diễm: Bất kể lúc nào, nàng đều có thể khiến hắn kinh hỉ (kinh ngạc vui vẻ) như vậy, thật không hiểu trong người vật nhỏ này rốt cuộc cất giấu bao nhiêu bí mật.

“Oa, Chỉ Yên đồng học thật lợi hại.” Đám người bùng nổ một tiếng thét kinh hãi, mọi người hâm mộ nhìn bóng dáng phấn hồng phía trước. Vốn mọi người chỉ nghĩ nàng so với bọn họ có thiên phú hơn một chút thôi, nhưng mà bọn họ sai lầm rồi, nàng hoàn toàn có thiên phú có thể ngạo nhân, đồng thời cũng có năng lực khiến bọn họ tự cảm thấy xấu hổ.

Chiến sĩ nha, năm người Phí lâm là ác bác vang danh trong giới tân sinh, tội ác chồng chất, thuộc đối tượng khiến tất cả tân sinh phải kiêng kị. Mà nàng, chỉ bằng một thân mảnh mai như vậy, lại có thể cứu người từ trong tay ác bá, còn trừng bị bọn chúng, khụ khụ, thuận tiện thiêu rụi tóc của lão đại bọn chúng. Chẳng qua nàng có cần phải bưu hãn như vậy không?

“Thật, thật hung tàn!” Một thiếu niên mở lớn miệng, không khỏi sợ hãi than.

“Có chuyện gì thì cứ đến tìm ta, nếu còn lén lút làm mấy động tác nhỏ…” Giọng nói của Chỉ Yên đột ngột trầm xuống, trong mắt xẹt qua một tia nguy hiểm: “Ta dám đảm bảo, các ngươi tuyệt đối sẽ không gặp may mắn như ngày hôm nay nữa đâu.” Giọng nói non nớt, lạnh lẽo, khiến người nghe run rẩy, tinh thần lại căng thẳng, sợ hãi giống như bị lửa địa ngục mạnh mẽ thiêu đốt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.