Phá Vỡ Ngăn Cách: Lão Công Chờ Ta!

Chương 17: Bước ngoặt




Ở cửa vương phủ, Vô Tình và Ly Nặc đã sớm đứng chờ ở đó, dáng vẻ trông mong nhìn về phía trước.

Từ xa một chiếc xe ngựa xa hoa từ từ đến gần vương phủ, hai người Vô Tình Ly Nặc lập tức tiến tới nghênh đón.

"Dừng..."

Theo tiếng xa phu, lập tức ghìm dây cương ngựa, thành thạo dừng xe ngựa lại, một chút xóc nảy cũng không có.

"Thuộc hạ cung thỉnh Vương gia Vương phi hồi phủ!"

Mặc kệ là khi nào chỗ nào, Vô Tình luôn là một bộ dáng quy củ trung thành, trầm ổn thích đáng, không có một chút sai lầm nào.

"Thuộc hạ cung nghênh chủ tử chủ mẫu hồi phủ!"

Còn tên Ly Nặc này thuần túy là cảm thấy rảnh rỗi quá, nhìn bộ dáng nghiêm túc kia của Vô Tình, hắn cảm thấy rất thú vị, mới học theo hắn hành lễ, khoan nói những thứ khác, bắt chước mà cũng giống đến bảy phần là khá rồi.

Đối với hai người hành lễ, chính chủ lại không nói lời nào, không phải là không để ý đến bọn hắn, mà là có người nào đó đang vội vã đuổi theo nương tử của hắn, không rảnh quan tâm những kẻ khác.

"Chủ tử?"

Vô Tình một bên thấy tình hình không được thích hợp, rất thức thời đứng một bên không dám hé miệng. Nhưng lại có người không được thông minh, vẫn hồn nhiên chọc vào họng súng.

"Cút!"

Dạ Khuynh Thành không vui quát hắn một tiếng, cái tên đần này, không thấy hắn đang bận dỗ nương tử hay sao, còn dám đến trêu chọc hắn, không muốn sống nữa sao?

Ách, chủ tử, người đừng có hung dữ như thế chứ? Tốt xấu gì hắn cũng đã làm được một việc tốt, nếu không phải hắn cấp tốc tới truyền tin, chủ tử sao có thể dễ dàng liền ôm được chủ mẫu về???

Nhưng hắn cũng chỉ dám gào thét trong lòng, cũng không có gan nói ra, nếu không thì khẳng định cái mạng nhỏ cũng không còn.

"Ngày ấy, tại sao ngươi lại truyền tin được cho Đại Nhi? Mau giải thích rõ ràng cho ta, nếu không ta sẽ cạo lông ngươi!"

Tại đại sảnh vương phủ, Dạ Khuynh Thành ngồi ghế chủ vị lạnh lùng nhìn Ly Nặc đang run như cầy sấy đứng một bên.

"Chủ tử, Ly Nặc nói là được, người đừng tức giận."

Ly Nặc vụng trộm nhìn một cái, thấy mặt chủ tử nhà mình thoáng dịu đi một chút mới dám mở miệng nói: "Hôm đó, sau khi người đi Lan quốc ta vẫn một mực ngốc ở trong vương phủ, chỉ là mấy ngày trước, có một nam tử người đầy âm khí đến tìm ta, nói cho ta một tin tức, bảo ta đến truyền tin cho chủ mẫu, có thể giúp chủ tử ôm được mĩ nhân về, Ly Nặc vẫn luôn suy nghĩ, cảm thấy không có gì là không ổn, nói không chừng thật có thể giúp chủ tử đoạt lại chủ mẫu, bởi vậy mới đồng ý."

Sau lại nói tiếp: "Chủ tử, Ly Nặc cũng là vì suy nghĩ cho người, người đừng phạt ta nha?" Hắn rất tự nhiên bày ra bộ dạng ủy khuất, giống như Dạ Khuynh Thành là một chủ tử không biết phân biệt đúng sai, chỉ biết ngược đãi động vật nhỏ là hắn đây. (thực tế bạn học Ly Nặc vẫn luôn bị ngược đãi, và ng ngược bạn ý là bà tác giả chứ kp Dạ ca của ta nhóe =.=)

Đối với câu sau của hắn Dạ Khuynh Thành trực tiếp bỏ qua, chỉ suy nghĩ đến đoạn đầu.

"Ngươi cũng cảm nhận được trên người nam nhân kia có âm khí?"

Lục giới rộng lớn, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên*, đạo lý này hắn hiểu, ngay cả không gian cũng có nhiều cái, nói chi là cao thủ lại nhiều như mây?

*Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: Nghĩa là, trên trời còn có trời, trên người còn có người. Tương đương câu "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn" của Việt Nam mình

Mà trên người hắn lại có âm khí, vậy hắn là thần thánh phương nào?

Đúng rồi, âm khí thì hắn là đến từ dưới đất, vậy hắn...

"Đúng vậy, âm khí trên người hắn rất nặng, giống như là sứ giả đến từ địa ngục vậy?"

Không phát hiện Dạ Khuynh Thành đang có dị dạng, Ly Nặc rất tự nhiên phán một câu.

Lục giới tuy lớn, nhưng những người được xưng danh là thần lại không có nhiều, trước mắt trừ bỏ thần Sáng Thế ra, còn có hai vị thần Nguyệt thần Nhật thần, mỗi người chia ra cai quản áng sáng và bóng đêm của Nhân gian.

Còn có một vị thần: người cai quản Minh giới* thần Hắc Ám.

*Minh giới: Địa phủ

Tương truyền, ba vị thần này tính cách rất khác nhau, tất cả đều không phải là đèn đã cạn dầu, nhưng lại chịu sự quản chế của một người, đó là hậu duệ của Nữ Oa, một nữ tử kinh tài tuyệt diễm.

Cũng tương tuyền rằng, nữ tử này vì muốn cải thiện lục giới, đã tự mình phong ấn lực lượng của chính mình, hạ phàm để trải nghiệm thử thách của nhân gian, đến nay chẳng biết đang ở đâu.

Thực lực tam thần ngang bằng, tùy tiện một người ra tay cũng có thể hủy thiên diệt địa, nhưng bọn hắn đã đạt thành hiệp nghị, mỗi người quản lí khu vực của riêng mình, không xâm phạm lẫn nhau.

Nhưng khiến hắn thật sự không hiểu là, nếu như tên kia thật sự là thần Hắc Ám, vậy thì sao hắn lại xuất hiện ở Nhân giới? Còn liên quan đến Tuyết Đại, tới cùng là hắn có mục đích gì?

Dạ Khuynh Thành nghiêm mặt, nắm chặt hai đấm: mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, cũng không quản ngươi có phải là thần Hắc Ám hay không, ta sẽ không để ngươi tổn thương Đại Nhi, không bao giờ!

"Vương gia, bên ngoài có một cô gái tìm ngài!"

Vô Tình tiến vào, cung kính bẩm báo.

Mà Dạ Khuynh Thành thì đang tâm phiền ý loạn, tất cả tâm tư đều đặt trên người Tuyết Đại, làm gì có tâm tư đi gặp người không liên quan.

"Không gặp!"

Đừng nói là một kẻ không biết mặt, dù có là Ngọc hoàng đến hắn cũng không gặp!

"Cô ta nói là phụng lệnh chủ thượng của cô ta đến tìm người, còn nói người nhất định sẽ ra gặp cô ta."

Khi cô ta nói những lời này, trong mắt Vô Tình ánh lên tia khinh thường, từ trước đến nay Vương gia luôn là người lạnh nhạt, trừ bỏ đối với Vương phi, những kẻ khác Vương gia tuyệt đối không để vào mắt, cũng không biết cô ta lấy tự tin từ đâu mà nói Vương gia nhất định sẽ gặp cô ta.

Tuy hắn không quá tin tưởng lời nói của cô ta, nhưng vẫn thuật lại nguyên lời nói, không phải là hắn sinh lòng trắc ẩn, mà là bởi vì sợ mình làm lỡ chuyện gì đó của Vương gia.

"Hình dáng cô ta ra sao?" Dạ Khuynh Thành nhíu nhíu mày, là cô ta sao?

"Là một cô gái mặc áo đen che mặt, thuộc hạ cũng không thấy rõ được bộ dáng cô ta."

Nhìn phản ứng của Vương gia, có lẽ người kia nói là thật, Vương gia thật sự đi gặp cô ta sao? Dù trong lòng hắn đầy gnhi hoặc nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, vẫn bẩm báo những gì mình biết.

Dạ Khuynh Thành nghe vậy, trầm mặc một hồi.

Quả nhiên là người của tên kia, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy.

"Ừ, ta có việc ra ngoài trước một phen, phân phó xuống, bảo phòng bếp chuẩn bị chút cháo thanh đạm, để tối Vương phi ăn."

Đại Nhi vì giận hắn, mấy ngày nay đã không chịu ăn cơm tốt, không thể để nàng ăn quá nhiều đồ ăn dầu mỡ, không tốt cho dạ dày.

"Thuộc hạ biết rõ, nhất định sẽ làm đúng mệnh lệnh của Vương gia."

Mặc kệ là lúc nào, ỏ đâu, Vương phi vẫn là ưu tiên đầu tiên.

"Chủ tử, người cho Ly Nặc đi cùng với."

Thấy Dạ Khuynh Thành đi ra ngoài, Ly Nặc nhanh như chớp nhảy bổ tới, chờ mong nhìn chủ tử nhà hắn, đã là chủ tớ vạn năm, hắn luôn cảm thấy bất an.

"Không cần, ngươi vẫn là ở lại bảo vệ Đại Nhi đi, ta sẽ trở về trễ một chút."

Đối với sự quan tâm của Ly Nặc, hắn cũng cảm nhận được, không phải hắn ghét bỏ năng lực của Ly Nặc, không giúp đỡ được gì, mà là bên Tuyết Đại không thể lơ là, nên đành phải để hắn ở lại phủ.

Nhìn Dạ Khuynh Thành rời đi, hai người đứng tại chỗ lại có cùng cảm giác, bóng lưng của chủ nhân bọn hắn nhìn qua có chút tiêu điều, lại không biết vì sao lại có loại cảm giác này.

Tại một cung điện thần bí dưới lòng đất, mà chủ nhân của nó cũng là một kẻ thần bí không kém.

Sắc mặt Dạ Khuynh Thành cực kỳ thản nhiên ngồi trong cung điện rộng lớn, một đôi mắt sáng ngời như sao, nhìn không ra một tia khẩn trương.

"Ngươi trái lại cực kỳ tự tại nhỉ? Chẳng lẽ không sợ ta sẽ làm gì ngươi sao?"

Cung điện dưới lòng đất, đại biểu cho âm khí bao phủ khắp cung điện, nam nhân toàn thân hắc bào tà mị ngồi trên chiếc ghế khắc toàn đầu lâu bằng vàng, khóe môi mang theo ý cười lưu manh, tán thưởng nhìn nam nhân áo đỏ.

"Nếu ngươi muốn làm gì ta thì đã sớm động thủ, còn nữa, chẳng lẽ ta lại sợ ngươi hay sao?"

Sợ? Hắn đương nhiên sợ, hắn mới vừa cùng Đại Nhi nhận thức, mới không muốn bị kẻ khác phá hoại, không chỉ có như vậy, hắn càng sợ người trước mặt này sẽ bắt Đại Nhi đi, nếu vậy thế giới của hắn sẽ vĩnh viễn chìm trong bóng tối.

Hắn không dám tưởng tượng, không có Đại Nhi hắn sẽ sống như thế nào.

"Ha ha, không sai, không hổ là người bổn thần nhìn trúng, quả nhiên rất tinh ranh."

Nam nhân đứng dậy, trên mặt mang theo ý cười nhìn không thấu, tư thái xiêu vẹo đi về phía Dạ Khuynh Thành.

Nụ cười của hắn càng khiến Dạ Khuynh Thành cảm thấy không ổn, lại càng khiến cho người ta có cảm giác da đầu tê dại.

Nam nhân đi đến trước mặt Dạ Khuynh Thành thì dừng, một đôi con ngươi tà mị nhìn chằm chằm Dạ Khuynh Thành đang ngồi, ý cười trong mắt lại càng sâu. (tránh xa Dạ ca ra tên kia -_-)

"Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

Không ổn, tâm hắn càng lúc càng phiền, ánh mắt người nọ khiến hắn không thoải mái, trực giác muốn chạy trốn.

Giờ phút này hắn có chút khẩn trương, nhưng hắn vẫn cố không để lộ cảm xúc ra ngoài, đây cũng coi như là một loại chiến thuật, so xem ai có năng lực thừa nhận mạnh hơn, ai có thể kiên trì đến sau cùng.

"Ngươi có nói hay không?"

Nam nhân tà tà theo dõi hắn, đôi con ngươi như nhìn thấu triệt hắn vậy.

Trong lòng Dạ Khuynh Thành thừa nhận mình không có năng lực chịu đựng kẻ này lâu hơn nữa, chỉ thấy hắn nghiêm mặt không vui nói: "Rốt cuộc ngươi tìm ta tới có chuyện gì? Nếu không nói thì ta đi trước, ta không thời gian chơi mèo vờn chuột với ngươi."

Rốt cuộc thấy hắn không vui, nam nhân tà mị cũng không trêu đùa hắn nữa, nhưng lời nói kế tiếp của hắn lại khiến cho Dạ Khuynh Thành như gặp phải thiên lôi, nháy mắt bị sét đánh đến ngoài khét trong sống.

"Ngươi... vừa nói cái gì? Ta không nghe rõ, ngươi lặp lại lần nữa!"

Cuối cùng Dạ Khuynh Thành cũng không thể bình tĩnh được nữa, phút chốc bật dậy, mắt phượng ngập lửa giận nhìn nam nhân kia, vô cùng phẫn nộ nhìn kẻ đang cười vô cùng xấu xa kia.

"Hà tất gì phải phí thời gian lặp lại? Ngươi rõ ràng có thể nghe thấy không phải sao? Chính là ý trên mặt chữ, không khó để hiểu."

Vẻ mặt nam nhân không sao cả nói, mà sắc mặt Dạ Khuynh Thành đã biến thành xanh hồng đủ cả, tức giận tới mức không nói được một câu hoàn chỉnh.

Hắn mới vừa nghe được cái gì? Cái tên nam nhân cả người đầy âm khí kia lại dám nói muốn hắn làm.... tình nhân của hắn??? (Vâng câu nói kinh hãi nhất tr đã lên sàn, bạn editor khi đọc đến chap này cx suýt ngã khỏi ghế )

Hắn nhất định là nghe lầm! Không muốn hỏi lại lần nữa vẫn là câu trả lời đó, bảo hắn làm sao tin tưởng được?

Làm sao hắn có thể tin được nam nhân này lại có thể nói ra lời kinh hãi thế tục như thế? Hắn vốn luôn nghĩ tên kia là muốn cướp đoạt Đại Nhi của hắn, ai sẽ nghĩ tới hắn vậy mà lại có ý nghĩ đáng kinh tởm như vậy? Điều này khiến hắn vô luận thế nào cũng không thể tiếp thu đươc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.