Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 19




Theo lời nói của Deus, cả căn phòng lại rơi vào im lặng. 

Main trong lòng vô cùng bàng hoàng về cái tác dụng phụ này, không lẽ sau này cậu không thể sử dụng phép thuật được, nếu mỗi lần dùng thì phải làm chuyện đấy với fay.

Sau một hồi, cuối cùng cô gái duy nhất trong phòng thình lình hỏi:

“Deus, ma lực này có ảnh hưởng tới người xung quanh?”

fay nhớ lại lúc đó mình không tự chủ trầm mê trong mùi hương, lúc đấy không phải main đang bùng nổ ma lực ra môi trường xung quanh sao.

“Có. Nó khiến người xung quanh bị ảnh hưởng, nhất là người khác phái.” Deus thẳng thắn thừa nhận…

“Có cách nào chống lại không?” main hy vọng nói, thực sự thì cảm giác đó rất thỏa mái, nhưng main không muốn đời mình bị phế chỉ vì vậy, cậu còn rất nhiều mục tiêu muốn hoàn thành.

Deus im lặng một chút mới lên tiếng:

“Tất nhiên. Nhưng cậu phải tự tìm ra main à. Cậu cứ coi giai điệu đó là một loại phép thuật cấp cao, mà đã là phép thuật thì nó phải có mở đầu và kết thúc, đã là người thi chú, người làm phép thì cũng phải kiểm soát được phép thuật của mình.”

Main nghe thế hai mắt sáng lên như hiểu ra điều gì, cậu gật đầu đáp lại:

“Mình đã hiểu rồi, cảm ơn cậu.”

“Ha ha.. chúng ta không cần phải cảm ơn, chào nhé.” Nói rồi, cuốn sách biến mất.

Đúng thế, nó chỉ là một loại phép thuật có tác dụng phụ nghiêm trọng thôi, chỉ cần nhân vật chính của chúng ta có thể kiểm soát nó là thành công.

Nói thì dễ, nhưng tới khi thực hiện thì mới khó, ngay tối hôm đó, main và fay lại ở cùng với nhau trong một phòng. Đôi thiếu nam thiếu nữ này như phát điên không thể kiềm chế được.

(Không biết ai là người chủ động nhưng tác nghĩ là main)

….

Trong vòng một tuần tiếp theo, nếu bình thường main và fay gặp nhau ở bàn trà, thì giờ hai người gặp nhau chủ yếu trong phòng ngủ; phải tới hai lần một ngày là ít. 

Chuyện này cũng bị mấy người lớn tuổi trong lâu đài Karling phát hiện, mới đầu không ai phản đối còn rất vui mừng. 

Nhất là ông quả gia bae – người đã dành hơn nửa đời để cống hiến cho nhà Karling, ông ta muốn nhà Karling có thêm thành viên từ lâu lắm rồi. Kết quả là các bữa cơm của main chỉ toàn là hải sản bổ thận và các vị thuốc tăng cường sinh lực.

Các đại thần của main và fay như Helios cùng Dante mười người còn vui sướng hơn nữa, bọn họ mong mỏi một vị hoàng tử hay công chúa sinh ta từ mấy năm nay rồi.

Nhưng khi thấy cả hai đều có vẻ làm ‘chuyện đó’ hơi nhiều, bae đã có lời nói khéo léo đưa đẩy khuyên bảo main phải kiềm chế, dù sao cậu chủ còn rất trẻ.

Fay và main là người trong cuộc làm sao không ý thức được, nói thế nhưng mỗi khi làm ‘chuyện đó’ thì rất tốn thời gian, lúc cao điểm nhất thì hai người ‘Bổ ma’ mất tiêu nửa ngày, thế làm gì con thời gian làm những chuyện khác. 

Cả hai đều là người tự lập trong suy nghĩ, nên rất nhanh ý thức được tác hại của việc này, sau đó cả hai người bình tĩnh mất cả buổi rồi mới thống nhất với nhau phương án giải quyết.

Trong một lần tình cờ, fay phát hiện phép thuật băng của cô có tác dụng giúp main kiểm soát cái cảm giác ham muốn ấy. Thế là cô bé dùng phép thuật băng khiến câu bé tỉnh táo hơn, sau mỗi lần luyện tập pháp thuật, đến lúc nào không thể được nữa thì cả hai sẽ dùng phương pháp Bổ ma.

Main cũng bắt đầu tập luyện để làm chủ bản thân, mới đầu khá khó khăn, phải tới hai tuần sau đó sinh hoạt của hai người mới trở lại bình thường, mọi thứ cân bằng điều độ mới là tốt nhất.

======

Đã hai tuần kể từ khi main tỉnh lại, lúc này cậu mới biết mình đã ngủ say trong vòng một năm. Đám bạn trong Câu lạc bộ Sáng chế như đánh hơi được ngài Chủ tịch của họ bình phục, cả lũ kéo đến tổ chức một bữa tiệc chúc mừng.

Trong đó có cả Hermione, main thấy rất có lỗi với cô bé khi không ở lại Hogwarts tới khi cô bé tỉnh lại, nhưng hiện tại xem ra cậu đã quá lo xa rồi.

Cậu đã nhiều lần dò hỏi, thật may là Hermione không còn nhớ bất kỳ về sự kiện trong căn phòng bí mật, về con ma quét rác, và về thân phận thật của cô bé.

Nhưng mà main phát hiện một thứ thú vị, đó là tu vi ma pháp của Hermione, cô bé chỉ sau một năm đã đột phá lên ma pháp sư cấp 3. Mười 14 tuổi mà lại là ma pháp sư cấp 3, đủ thấy thiên phú của cô bé như thế nào rồi, nếu bình thường người ta sẽ tung hô cô bé, và nói rằng: Đúng là người nhà Gryffindor có khác.

Main lại không nghĩ đến vậy, cậu bắt Hermione phải ở lại lâu đài sau bữa tiệc một tuần để kiểm tra thân thể xem. Ai biết được năm ngoái, con ma quét rác có động tay động chân gì trên cơ thể cô bé.

Hơn nữa, Hermione là người từ một nghìn năm trước, bị đóng băng một ngàn năm, ai có thể đảm bảo tuổi thọ của cô bé như bình thường.

Sau một loạt thực nghiệm kiểm tra, may mắn kết quả cho ra là bình thường. 

Hermione không khác gì những cô bé bằng tuổi khác, chỉ có điều phát triển hơn nhanh một chút thôi. Nếu nhìn kĩ, bằng mắt thường có thể thấy chiều cao cô bé đã hơi nhỉnh hơn nhóc nhà Potter và nhóc nhà Weasley rồi.

Main thả tờ kết quả kiểm tra xuống, thở phào một cái, cậu nói:

“May là Hermione không làm sao, nói cho cùng thì cô bé cũng bị mình liên lụy vào.”

fay im lặng không nói gì, đây là cách cô thường thể hiện sự nhất trí với main. Cả hai sau đó cùng tận hưởng cảm giác im lặng bên nhau, ngắm từng dãy núi xa xa, ém mình trong những đám mây trắng bau bau.

Cho tới lúc Main quay sang nhìn fay, trong lòng cậu tự dưng nhộn nhạo hẳn lên, tay của main không ngoan ngoãn rục rịch chạy tới bên cạnh fay, cậu đang định nói gì thì bác quản gia bae bước tới.

Ông ta không hề nghĩ mình vừa phá đám một ‘cơ hội’ của main, ông ta nói:

“Cậu chủ, hắn xuất hiện rồi, người áo đen liên lạc với Quirinus Quirrell, chính hắn đã dẫn Quirinus Quirrell tới bên cạnh Voldemort.”

Main lập tức tỉnh táo trở lại, cậu nặng giọng nói:

“Hắn ở đâu?”

bae chần chừ trong chốc lát rồi nói:

“Hắn bị người của ta tìm thấy rồi lại mất dấu, nhưng không phải không có tin tức, tôi đã biết thân phận thật của hắn là ai rồi. Hắn lại là Barty Crouch … không ngờ tên này lại còn sống.”

Main trong lòng chợt nổi lên một cỗ lửa giận: Barty Crouch con, làm sao cậu quên được, chính tên này đã dẫn đầu năm tên Tử thần thực tử tấn công Trang viên Karling, hại câu và cha mẹ của mình ly tán. 

“Bác xác nhận lại chưa?” main nói rõ từng chữ.

“Tôi đã cho người đào mộ hắn lên rồi, ở bên trong trống không. Và… khi người của ta ở Bộ pháp thuật dò tìm lại thì phát hiện một điều khả nghi liên quan tới Barty Crouch cha và vợ của ông ta.”

“Hôm đó, theo viên chức canh ngục ghi lại thì Barty Crouch cha cùng vợ của mình đi thăn Barty Crouch con, nhưng ngay sau đó thì Barty Crouch con liền chết trong ngục, và mẹ của hắn do đau khổ quá độ cũng mất trong thời gian một tuần tiếp theo.”

Nghe tới đây, main đã đoán ra được phần nào rồi, cậu nói:

“Không lẽ hai bọn họ tráo đổi cho nhau, lũ giám ngục không nhận ra.”

“Vâng, tôi cũng nghĩ vậy lên sai người điều tra sâu hơn, mà đã xác nhận đúng là Barty Crouch con vẫn còn sống, và hắn sống ngay trong chính căn nhà của mình cũng với cha của hắn.” Bae đưa ra một tập tài liệu ghi lại việc theo dõi nhà Crouch.

Main đọc xong cau mày nói:

“Nếu hắn bị bố mình quản chế thì làm sao thoát ra ngoài trợ giúp Voldemort được?”

“Không. Theo tôi là ngài Crouch yếm lời nguyền độc đoán lên con trai mình, để đề phòng hắn trốn, nhưng sau nhiều năm, tên này chống cự lại và có thể đã yếm lại lời nguyền độc đoán lên cha mình. Vì vậy hắn vẫn hành động phục vụ cho Voldemort mà không bị phát hiện.” Bác quản gia bae nói.

Main gật đầu, cậu hỏi:

“Vậy hắn giờ không ở nhà?”

“Vâng, người của ta đã theo dõi hai tư trên hai tư giờ liên tục bên ngoài nhà của hắn, nhưng không thấy bóng dáng của Barty Crouch con đâu cả…”

Main nghe vậy trong lòng thầm nghĩ:

“Chỉ có một khả năng là hắn ở bên cạnh Voldemort, cũng có thể là Tom Marvolo Riddle.”

Trong đầu lóe lên hàng chục tính toán, main hỏi:

“Sắp tới không lẽ có sự kiện gì được tổ chức ở Anh chứ?”

Trong khoảng thời gian này, main chỉ ở trong lâu đài tĩnh dưỡng, cậu cũng lười đọc báo mà dành phần lớn thời gian (ngoài thời gian bên cạnh fay) để luyện tập ma thuật, nhằm thích ứng mới tu vi ma pháp cấp 4 mới.

Bác Bae gật đầu trả lời:

“Thưa cậu chủ, trong tháng tới nước Anh chúng ta sẽ tổ chức Cúp Quidditch Thế giới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.