Phá Thai [Sê-Ri Nguy Hiểm Rình Rập]

Chương 20




Dương Yến im lặng nói: "Tôi chỉ hỏi một chút, anh đừng nghĩ nhiều như vậy.”

"Nếu cô Dương thật sự thích đại ca tôi thì cứ nói.” Lục Văn Thù nhướn mày: "Đại ca tôi mặc dù hơi lớn tuổi một chút, nhưng lại không có thói quen xấu, lại là quân nhân không có điểm gì chê được.”

"Quân nhân?" Dương Yến có chút bất ngờ, nghĩ tới điều gì đó, cô hỏi lại Lục Văn Thù: “Ý của anh là, Ngự tiên sinh trước kia là quân nhân, về sau mới kinh doanh đúng không?”

Lục Văn Thù ngạc nhiên trước phản ứng của cô, cười xấu xa nói: “Oa, đại ca tôi là quân nhân khiến cho cô bất ngờ như vậy sao? Chẳng lẽ cô Dương là người thích quân phục sao?”

Đầu óc Dương Yến có chút mơ màng.

Trời ạ, nếu trước kia Ngự Văn Đình là quân nhân, vậy không phải ăn khớp với tin tức của Trường Bình nói sao, nếu như vậy, Trường Bình có thể là con của Ngự Văn Đình?

Vậy mẹ của Trường Bình là ai, Tống Tĩnh Hòa sao?

Nếu thật là như vậy...

Dương Yến nhìn về phía Phương Tinh Nghị, tâm tình phức tạp đến mức không biết nên hình dung như thế nào.

Phương Tinh Nghị không biết những việc này, nếu anh cưới Tống Tĩnh Hòa, như vậy không phải có thêm một người con hay sao? Không đúng không đúng, anh cùng Ngự Văn Đình là anh em, đây không phải là thay Ngự Văn Đình nuôi con sao?

"Này này, cô Dương cô không sao chứ?" Lục Văn Thù dùng tay lay người Dương Yến: "Cô sao lại nhìn chằm chằm vào nhị ca tôi, có tốt hơn đại ca tôi không? Anh nào tốt hơn?”

Dương Yến nghe không hiểu anh đang nói gì, ngơ ngác gật đầu hai cái.

Phương Tinh Nghị trong nháy mắt sắc mặt ảm đạm, bàn tay không tự chủ được siết chặt tay xe lăn, lạnh lùng mở miệng: “"Không cần nghĩ nhiều như vậy, cô không phải loại người anh tôi yêu thích.”

Lục Văn Thù vô ý hướng Phương Tinh Nghị nhìn, buồn bực nói: "Có đúng không, sao em lại không biết…”

Phương Tinh Nghị cho Lục Văn Thù một ánh nhìn giết người: “Lão tứ, cậu tốt nhất thừa dịp tôi chưa nổi giận, mang theo mấy cây hoa hồng kia cùng Lâm tiêu thư cút nhanh ra ngoài.”

"Được, cảm ơn nhị ca hoa hồng nha!" Lục Văn Thù trơn tru lăn ra, hướng vườn hoa hô: "Tiểu tiên nữ, nhị ca tôi nói cô thích hoa gì liền lấy hoa đó.”

"Thật sao? Phương tổng thật tốt!"

Phương Tinh Nghị cau mày, trong lòng rất tức giận, có loại xúc động muốn san bằng cả khu vườn.

Dương Yến không biết tại sao Phương Tinh Nghị lại tức giận, khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng, cô muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng.

Lúc gần đi, Dương Yến cuối cùng cũng nói: "Phương tổng, em chọn cho anh hai người giúp việc, ngày mai sẽ đến…”

"Không cần."

Phương Tinh Nghị không lưu tình chút nào, trực tiếp đóng cửa lại.

Gió lạnh thổi vào mặt Dương Yến, hơi đau một chút. Cô không hiểu vì sao Lục Văn Thù muốn nhổ vườn hoa hồng của anh, thì nên tức giận với anh ta, chứ sao lại cáu kỉnh với cô.

Lúc trở về, Lục Văn Thù còn đi cùng Lâm Thanh Dung đến tiệm hoa mua mấy chậu hoa cùng đất để trồng hoa hồng, nói là chỗ Lâm Thanh Dung ở không tốt để nuôi, anh ta sẽ tìm cho cô một người làm vườn để giúp chăm sóc, hào khí mười phần.

Sau khi xe về đến căn hộ, Lục Văn Thù muốn giúp Lâm Thanh Dung chuyển hoa hồng, Lâm Thanh Dung từ chối.

"Lục Văn Thù, anh đúng là một người bạn tốt.” Lâm Thanh Dung nắm thật chặt tay của anh, cảm kích nói: "Lần sau tôi sẽ mua ba cốc trà sữa để anh có để uống đủ.”

Lục Văn Thù cũng rất cảm động: "Quan hệ của chúng ta có thể tiến thêm một bước không?”

"Ý anh là gì?”

"Chỉ là..." Lục Văn Thù sờ lên mũi: "Cô có bạn trai chưa, nếu như chưa có —— "

"Không có." Lục Văn Thù còn chưa kịp mừng rỡ, Lâm Thanh Dung liền dội cho anh một cốc nước lạnh: “Nhưng mà Ni Ni nói sẽ giới thiệu em trai của cô ấy cho tôi, cuối tuần này chúng tôi có hẹn đi xem phim, đến lúc đó tôi liền có bạn trai rồi.”

Nhìn khuôn mặt Lục Văn Thù biến hóa rực rỡ, Dương Yến thực sự nhịn không được, cười như điên.

Không phải rất có lòng tin hay sao, lật thuyền đi!

"Anh không sao chứ?" Lâm Thanh Dung hỏi, thấy Lục Văn Thù lắc đầu, liền xách chậu hoa đi vào căn hộ.

Dương Yến đứng trước mặt Lục Văn Thù, giống như cán bộ kỳ cựu giống như vỗ vỗ bờ vai của anh: "Lục tiên sinh, anh sẽ còn gặp được người con gái tốt hơn, tôi thay em trai cám ơn anh.”

Lục Văn Thù khuôn mặt khốn khổ: "Tôi đẹp trai như vậy, lần đầu tiên bị một cô gái từ chối.”

"A, vậy anh nén bi thương nha!" Khuôn mặt Dương Yến cười hả hê trên sự đau khổ của người khác: “Sau này tranh thủ bị nhiều cô gái cự tuyệt, anh sẽ không còn có cảm giác thương tâm như vậy!”

Lục Văn Thù: "..."

Sau khi trở lại căn hộ, Lâm Thanh Dung bận rộn ngoài ban công, đem mấy gốc hoa hồng trồng thật tốt, sau đó lấy điện thoại di động ra chụp, sau đó lại tìm tòi xem loại hoa hồng này dùng phân bón thế nào mới tốt.

Sau khi tìm thấy kết quả, cằm gần như rơi xuống đất.

"Ni, Ni Ni!" Lâm Thanh Dung chạy nhanh như gió đến chỗ Dương Yến, run rẩy đưa di động ra: "Hoa hồng ngọa tào khi là loại hoa quý hiếm ở Pennsylvania, một gốc hoa này trị giá hai tỉ bốn trăm triệu…”

"Phốc!" Dương Yến khiếp sợ đến mức phun hết nước ra ngoài.

Cô rút khăn lau khóe miệng, hít một hơi lạnh: "Hai tỉ tư mà cũng bỏ ra được, là tiền di động thì có? Phương tổng trồng hoa đều không tầm thường, quá lợi hại.”

Lâm Thanh Dung gật gật đầu:"Chẳng trách lúc chúng ta về, sắc mặt Phương tổng khó coi như vậy, tôi đã lấy đi ba cây có nghĩa là đã lấy của anh ta bảy tỉ hai trăm triệu.”

Dương Yến khóe miệng giật một cái: "Cậu thật độc ác!"

"Lúc ấy tớ cũng không biết nha, khi nào cậu đi thăm Phương tổng, hãy mang hai gốc trả lại.” Dương Yến mấp máy môi, hỏi Lâm Thanh Dung: "Tớ tìm cho Phương tổng hai người giúp việc, nhưng sợ họ chăm sóc không tốt, nói luyên thuyên sau lưng, cậu xem tớ có nên đi qua chăm sóc anh ấy không?”

"Tại sao, cậu cũng không có nợ Phương tổng.” Lâm Thanh Dung hỏi, lại nga một tiếng, vẻ mặt như hiểu rõ: “Kỳ thật trong lòng cậu đã có đáp án, chỉ là còn đang do dự."

Dương Yến sắc mặt không được tự nhiên: "Tớ muốn đi sao?"

Cô thật sự lo người giúp việc không chăm sóc tốt cho Phương Tinh Nghị, hơn nữa Ngự Văn Đình đã đi New York, anh ta không biết thì sẽ không có chuyện gì, chẳng qua cảm thấy mình không nên quản nhiều việc như vậy nên mới do dự.

"Muốn đi thì cứ đi nha!" Lâm Thanh Dung nhún nhún vai, lại cảm thấy không có gì: "Cậu cân nhắc nhiều như vậy, mọi việc đều giấu trong lòng, tớ cảm thấy mệt mỏi thay cậu.”

Cô lại nói: "Chẳng lẽ cậu không nhìn ra được sao? Tống Tĩnh Hòa chán ghét Phương tổng, quá nửa là vì lợi ích, ánh mắt cô ta nhìn Phương tổng khác hoàn toàn ánh mắt cậu nhìn Phương tổng.”

Dương Yến nghe được những lời này có chút không được tự nhiên: “Ánh mắt của tớ như thế có quá trần trụi không?”

Lâm Thanh Dung khẳng định gật gật đầu: "Đúng!"

"Mắt nhìn người của cậu rất thận trọng.” Dương Yến mỉm cười: "Lục Văn Thù kia thì sao, cậu không nhìn thấy anh ta có ý với cậu sao?”

"Nhìn ra, cho nên tớ từ chối." Lâm Thanh Dung nâng kính mắt, chững chạc đàng hoàng phân tích: "Tướng mạo cũng đã nói ở trên, cặp mắt quá đào hoa đa tình, không đáng tin cậy.”

Dương Yến có chút đau đầu, xoay người đi vào bếp: "Cậu muốn ăn cái gì?"

"À, cậu vẫn nấu cơm cho tớ? Không chuẩn bị thu dọn một chút, tranh thủ thời gian mà chuẩn bị bữa ăn dinh dưỡng cho Phương tổng đi?”

"Im đi!"

Suốt một đêm suy nghĩ, Dương Yến vẫn không yên tâm về người giúp việc, quyệt định lên kế hoạch đến nhà Phương Tinh Nghị, dù là ở vài ngày cũng là giúp anh ta điều chỉnh tâm trạng một chút.

Cô để Cao Mỹ Hy hủy bỏ tất cả các chuyến đi của ngày hôm nay, thu dọn chút đồ đạc sau đó đến thẳng biệt thự.

Mới bảy giờ, cô đoán Phương Tinh Nghị còn đang ngủ trên lầu, nên không hề do dự dùng thẻ mở cửa.

Lúc thay giày, bỗng nghe thấy có tiếng người hỏi.

"Sớm như vậy?"

Dương Yến vô ý thức trả lời: "Đúng vậy, nấu cháo cần chút thời gian."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.