Phá Thai [Sê-Ri Nguy Hiểm Rình Rập]

Chương 17




“ Bác sĩ gì vậy, lời như thế cũng có thể nói ra được?” Dương Yến cau mày nói, cầm điện thoại lên mở ra, gửi liên lạc của một bác sỹ cho Lục Văn Thù: “Ông liên hệ với vị bác sỹ này, sau này để ông ấy khám cho Phương Tổng.”

Lục Văn Thù nhìn điện thoại, người hướng lên trước, cười tươi nhìn Dương Yến: “Tiểu thư Dương, có vẻ khá là để ý anh tôi nhỉ, sao lại thế?”

Thực ra Phương Tinh Nghị ở biệt thự vẫn tốt chán, đúng là có sơ tán vài người giúp việc, bởi vì anh ta thích yên tĩnh, có điều Lục Văn Thù có chút buồn chán, anh ta cứ cảm giác Phương Tinh Nghị với Dương Yến có gì đó khác thường, muốn thăm dò xem thế nào.

Lần thăm dò này, chà, sự việc có vẻ ngày càng thú vị.

Dương Yến nhếch mép lên, điềm tĩnh nói: “Lục tiên sinh đừng nghĩ nhiều, Phương Tổng là ông chủ của tôi, tôi đương nhiên hy vọng ông ấy điều chỉnh tốt tâm trạng, tôi cũng bớt đi được gánh nặng trên người.”

Lục Văn Thù cười tươi: “ Vậy nhân viên như cô thật tận tâm quá, người khác không biết lại tưởng người yêu của anh hai đấy nhỉ.”

Dương Yến: “.........”

Cô biết không thể cùng người mặt dày này nói chuyện thêm nữa!

Dương Yến day day đầu lông mày, ra lệnh xua đuổi: “Lục tiên sinh, tôi rất bận, không tiễn ngài nữa!”

“Đừng mà, tôi nói thật đấy, anh tôi không được tốt.”Lục Văn Thù nói: “Chi bằng cô đi xem cùng tôi”

“Bận, không có thời gian.”

Lục Văn Thù hiếu kỳ hỏi: “Cô Dương, có phải cô đang trốn tránh anh tôi?”

Dương Yến vẫn chưa trả lời, anh ta vuốt vuốt cằm, tiếp tục nói: “Mỗi lần cô hỏi tôi công việc, chỉ cần tôi nhắc đến anh hai cô đều phớt lờ cho qua, anh tôi đã làm gì quá đáng với cô sao?”

“Không. “

“Thế tại sao cô phải tìm lời biện minh?” Lục Văn Thù nhấc mày lên: “Có phải cô thích anh hai, biết rằng anh đính hôn với cô Tống rồi, muốn giữ khoảng cách với anh ấy”

Dương Yến không ngờ lại nhanh chóng đoán ra tâm tư mình như vậy, tay khẽ run, nét bút trên tài liệu kéo dài một đường.

Lục Văn Thù nhìn thấy, ám muội ồ một câu.

“Được rồi! Tôi đi!” Dương Yến thở sâu làm dịu đi sự hoảng loạn và nóng nảy trong lòng, khuôn mặt hơi lạnh lùng: “ Có điều chỉ là đại diện Phương Thị đi thăm hỏi Phương Tổng, tiện thể tôi cũng báo cáo luôn công việc cho ông ấy.”

Lục Văn Thù nhìn thấu nhưng không nói ra: “Tôi hiểu, chi bằng bây giờ chúng ta đi luôn, xe của tôi đang dừng bên ngoài tòa nhà.”

“.......”

Trong khi Dương Yến đang do dự, bên ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa, là Lâm Thanh Dung mang mấy hộp hoa quả đến.

“Em gái ở đấy à, làm sao mà không nghe máy thế?” Lâm Thanh Dung bước vào liền trở nên ríu rít: “Không phải em nói cổ họng không được tốt sao, chị mua một ít cao sơn trà và lê, tí nữa nhớ ăn chút nhé.”

Nói chuyện rôm rả một hồi, Lâm Thanh Dung mới nhận ra trên ghế có một người đàn ông, cô lặng người: “Em có khách à, vậy chị để cao sơn trà ở đây, chị đi trước nhé!”

“Đừng đừng!”

Lục Văn Thù vẫn đang nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Dung, thấy cô định quay đầu đi ra, lập tức đứng dậy từ trên ghế: “Tôi không phải khách, là bạn của Dương Yến, cô không cần ngại đâu.”

Anh ta đã tìm bao lâu rồi, không ngờ người đẹp lại ngay trước mắt.

Lục Văn Thù vuốt vuốt tóc, lộ rõ nụ cười tuấn tú: “Không ngờ cô lại là bạn của Dương Yến, thật diễm phúc, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau trước cổng bệnh viện, cô còn nhớ không?

“.....” Dương Yến nhếch mép.

Xem ra ông chú họ Phương bề ngoài tầm thường nhất trong mấy anh em của hắn.

“Ồ vậy sao?” Lâm Thanh Dung không đeo kính, nhìn không rõ mặt người, phải dướn chân lên trước để nhìn rõ mặt anh, Lục Văn Thù ngược lại có chút hồi hộp.

Thịch! Thịch! Thịch!

Tim đập thật nhanh.

Lục Văn Thù một năm đổi mấy người bạn gái, từ doanh nhân xinh đẹp đến người mẫu, tiểu thư con sếp, phạm vi rộng, vậy mà người con gái trước mắt lại làm anh hồi hộp.

Vừa yêu kiều vừa mềm mại, thật đáng yêu! Trên người còn mang một mùi hương cam nhè nhẹ.

Lục Văn Thù hít thật sâu một hơi.

Mùi hương cam thanh thanh ngọt ngọt, thơm hơn bất cứ mùi hương nào anh từng ngửi.

Sau khi nhìn rõ tướng mạo anh, cô a lên một tiếng, ngạc nhiên: “ Hôm nay anh ăn mặc nhìn như con gà trống hoa vậy, khác xa so với lần gặp trước.”

Lục Văn Thù vẫn cố giữ nụ cười: “Làm gì đến nỗi đấy chứ?... Chiếc áo khoác này của tôi tám vạn tệ.”

“Ồ, khá là đẹp đấy!” Lâm Thanh Dung nói, nhưng lại lộ vẻ mặt xa lánh, như kiểu muốn nói “cho dù có mặc chiếc áo tám vạn tệ cũng chỉ giống như con gà trống thôi.”

Lục Văn Thù ho một tiếng, lẳng lặng cởi áo khoác ra: “Tôi là Lục Văn Thù, có thể làm quen chứ?”

“Lâm Thanh Dung”

“Cái tên thật đẹp, con người cũng đáng yêu.” Lục Văn Thù khen ngợi: “Trà sữa lần trước cô mua rất ngon, tôi cực kỳ thích, lần sau chúng ta cùng đi uống một cốc chứ?”

Lâm Thanh Dung phản ứng rất nhanh: “Anh đang muốn hẹn tôi?”

“Đúng vậy, cô là bạn của Dương Yến, cũng là bạn của tôi.” Lục Văn Thù mặt không biến sắc: “Hơn nữa, PhươngTổng mà cô nói chính là anh hai tôi, anh ruột. Tôi cũng nên chăm sóc nhân viên giúp anh ấy.”

“Lục tiên sinh, từ khi nào mà chúng ta trở thành bạn vậy?” Dương Yến cười hời hợt: “Cách tán tỉnh con gái của anh kém quá, tôi cảm thấy ngượng ngùng thay đấy.”

Lục Văn Thù vẻ mặt chính trực: “Đây không phải tán tỉnh, là tôi thực sự muốn Lâm Thanh Dung làm bạn.”

Dương Yến: “.......”

Nói xong, Lục Văn Thù đi đến bên Lâm Thanh Dung: “Cô gái có muốn đi thăm anh hai tôi không, cô cũng là nhân viên Phương Thị, cùng nhau đi, tôi lái xe chở hai chị em.”

Lâm Thanh Dung không muốn đi cho lắm: “ Tôi với Phương Tổng cũng không thân thiết, hơn nữa tôi còn có việc phải làm.”

“Công việc ngày nào chẳng có, cô cũng không làm hết luôn được.” Anh thở dài: “Cô biết anh trai tôi chân có vấn đề, ngày ngày một mình trong biệt thự, có vài nhân viên Phương Thị đến thăm, anh ấy nhất định sẽ rất vui.”

“Hay là thôi vậy, anh giúp tôi chuyển giỏ hoa quả...”

“Đi đi mà, tôi thay mặt anh trai cảm ơn cô.” Không để Lâm Thanh Dung nói lời từ chối, anh ta trực tiếp ra tay, đến trước mặt giục cô đi, hoàn toàn quên đi sự có mặt của Dương Yến ở sau lưng.

Dương Yến cạn lời nhìn ra ngoài cửa, mắt trợn sắp lên tận trời xanh đến nơi.

Lục Văn Thù trước đây nói chuyện với cô đều giữ khoảng cách, coi cô như người xa lạ, vậy mà khi nhìn thấy Lâm Thanh Dung mắt lại sáng lên như sói, làm như họ đã quen biết từ lâu lắm.

Miệng lưỡi đàn ông, có quỷ mới tin!

Dương Yến nhớ ra cô đã giới thiệu Lâm Thanh Dung cho Quản Thường Phúc, hai người vẫn chưa đến với nhau, phen này không thể để cho Lục Văn Thù cướp đi được, liền cầm túi đuổi theo.

Sau khi ra khỏi tòa nhà, Dương Yến nhìn vào chiếc xe bên đường, màu sắc, số hiệu, cực kỳ quen.

“Chiếc xe này....”

“Đây là chiếc Pagani của anh trai tôi.” Lục Văn Thù một bước tiến lên trước, đặt chìa khóa xe vào tay cô: “Bản giới hạn đó, cảm giác rất tốt, cô thử xem.”

Dương Yến cuối cùng cũng nhớ ra rồi.

Mỗi lần cô cùng Lâm Thanh Dung đi chơi uống rượu say, đều không may gọi cho Phương Tinh Nghị, Phương Tinh Nghị đều dùng chiếc xe này đi đưa cô về, còn nôn mửa trên xe anh ta, phải bồi thường tiền thảm xe.

“Tôi không lái, anh lái đi.”

Dương Yến nghĩ đến những chuyện xấu mặt trước đây, cả người cảm thấy ngượng ngùng, liền đẩy chìa khóa lại cho anh.

“Bảo bối à đừng có khách khí nữa mà.” Lục Văn Thù lặng lẽ nói: “Tôi thừa nhận tôi có ý với Lâm Thanh Dung, đợi tôi theo đuổi được cô ấy, nhất định cô cũng được hưởng không ít đâu.”

Dương Yến ngữ khí chẳng vui vẻ là mấy: “Lục tiên sinh mới quen tiểu tiên nữ của tôi được mấy ngày, mà đã gọi tên thân mật như vậy rồi? Hơn nữa cô ấy sẽ là vị hôn thê của em trai tôi, không có phần cho anh đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.