Nếu như nói tâm tình hiện tại của Tô Ngữ Bạch và trước đây lúc mới biết mình sẽ phối kịch với Thâm Uyên có cái gì khác biệt, thì điểm bất đồng duy nhất có lẽ là cái sau kích động hơn so với cái trước.
Lúc mới đầu, anh còn luôn tưởng là anh cùng Thâm Uyên đều là chủ dịch, cho nên kích động là đương nhiên, nhưng mà cảm xúc hiện tại với tình hình thực tế đúng là hung hăng gõ một cái thật mạnh vào nội tâm pha lê mỏng manh yếu ớt của anh. Trong một thời gian ngắn, anh vốn đã không còn ôm hi vọng được cùng với Thâm Uyên phối kịch thì đột nhiên lại thành ra thế này. Không thể nghi ngờ ngoại trừ kinh ngạc vui mừng thì Tô Ngữ Bạch vẫn không có cách nào kiềm nén được kích động.
Ôi giời, fan não tàn các loại, bạn biết mà.
Tuy là nội tâm kích động nhưng bên ngoài Tô Ngữ Bạch vẫn thực trấn định. Tay anh run run, giả vờ bình tĩnh gõ một câu trả lời em gái Bạc Hà.
Đề Lạp Mễ Tô: ………. Thực sự?
Cháo Bát Bảo Vị Bạc Hà: Đúng vậy, kỳ thực ngay từ đầu tôi tìm Thâm Uyên sama phối Tống Xa, nhưng mà Thâm Uyên sama nói sắp nhập học rồi, sẽ rất bận rộn, chỉ có thể phối diễn viên đào kép, cho nên mới không tiếp. Bất quá hiện tại anh ấy đã hết bận rồi ~ hơn nữa khi tổ kịch rối rắm không còn đường xoay xở liền chủ động đề nghị thay thế Vãn Tôn ~ *rơi lệ* Thâm Uyên sama thực là quá tốt ~~~~(>_<)~~~~
Nhìn em gái Bạc Hà phát tới một chuỗi, Tô Ngữ Bạch mới nhận ra thì ra người kích động cũng không chỉ có mình anh.
Thôi được, nhưng sự gia nhập của Thâm Uyên lại cho người ta một loại cảm giác rất đương nhiên, vốn vì sự ra đi của Vãn Tôn nên khi kịch tổ đang nhất thời không biết đổi CV nào thì không ngờ mây mù xung quanh đã lập tức tan ra mất rồi.
Chỉ có điều …. Tô Ngữ Bạch đem tầm mắt cố định trên câu “Sắp khai giảng rồi” kia của em gái Bạc Hà.
Sắp khai giảng rồi …. Thâm Uyên sama cũng là sinh viên sao? Không có khả năng là học sinh trung học, như vậy thì là sinh viên hoặc nghiên cứu sinh gì đó…. Dựa vào thứ thanh âm thuộc tốp thiếu niên trong veo lại yêu nghiệt kia của Thâm Uyên sama, tuổi của hắn hẳn là mười tám mười chín hoặc mới đầu hai mươi…….
Thân là trạch nam trà trộn trong giới lâu nay hơn nữa bộ kịch đầu tiên phối là đam mỹ, Tô Ngữ Bạch đã sớm được nhuộm màu hai mắt thành một hủ nam, anh nhàn rỗi cũng sẽ đi tìm đọc mấy bộ đam mỹ hài hài làm thú vui thuận tiện bồi dưỡng tình cảm sâu đậm, mà hiện tại đam mỹ hài lại chính là JQ trên internet phát triển ra thế giới thực ……. Tô Ngữ Bạch 囧囧phát hiện, tình hình trước mắt của anh cùng Thâm Uyên vô cùng phù hợp với vai nam nam chính trong truyện, nếu như Thâm Uyên tình cờ cùng một trường với anh, vậy thì tốt rồi …..
Hừ hừ hừ! Tô Ngữ Bạch lắc lắc đầu, ở trong lòng thầm mắng chửi chính mình vài tiếng ngớ ngẩn.
Anh đang nghĩ mấy chuyện vớ vẩn gì đây hả, cũng không phải là tiểu thuyết, làm sao có chuyện khéo như thế.
Tự tìm vài giây ổn định lại tâm tư, Tô Ngữ Bạch mới bình tĩnh trả lời một câu. Anh cho rằng thế là ôn hòa lãnh đạm, nhưng trong mắt em gái Bạc Hà, một câu “Tôi đã biết rồi” lại trở nên lạnh nhạt đến cực điểm. Em gái Bạc Hà nhìn một tràng câu nói dài ngoằng của mình, lại nhìn nhìn bốn chữ ngắn gọn xúc tích của Tô Ngữ Bạch, hình thành sự đối lập rõ ràng thật khiến cô muốn bỏ qua cũng không được.
Thật không hổ là băng sơn nổi tiếng trong giới, thái độ lãnh đạm như vậy đông lạnh luôn lòng cô, lạnh run lạnh run.
Vì thế Bạc Hà lạnh run lạnh run cười tà mị, he he he he gõ mấy chữ ở trên khung chat, từng chữ đều khiến Tô Ngữ Bạch nhìn mà muốn thổ huyết.
Cháo Bát Bảo Vị Bạc Hà: ^ ^ Đúng rồi, Mễ Tô sama, Thâm Uyên sama đã nộp âm thô dự cáo rồi, đồng thời cũng đã bắt đầu làm âm thô kỳ một, anh cũng phải nỗ lực hơn~(Đây không phải là giục âm đâu (*///▽///*))
Tô Ngữ Bạch hiện tại trong đầu chỉ có hai chữ.
ĐM.
Nhớ không lầm hắn mới tiếp nhận vai Tống Xa này đi? Thế mà không đến một giờ đã giao âm thô rồi, này là cái tốc độ gì? Một lần là xong sao?!!
Đề Lạp Mễ Tô: Hiện tại đi thu, chốc lát thì cho cô. (#``-_ゝ-)
Tô Ngữ Bạch nói làm liền làm, quả quyết lui QQ, tắt mạng, mở TXT kịch bản và bắt đầu thu âm âm thô lời dự cáo của anh. Đương nhiên Tô Ngữ Bạch cũng không quên trong phòng ngủ còn có một vị đại gia đang ngủ, cũng may Hạ Thần Lạc ngủ thật sự rất sâu, hắn là loại người một khi đã ngủ say thì phải khua chiêng gõ trống thật lớn thì mới tỉnh được, cho nên âm lượng của Tô Ngữ Bạch cũng không cần phải đè nén. Tiếp đó, trong một khoảng thời gian ngắn, cả ký túc xá trống trải chỉ có thể nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ của Hạ Thần Lạc và Tô Ngữ Bạch không kiêu ngạo, không siểm nịnh đang học thuộc lời thoại, âm sắc trong vắt mê người.
Tô Ngữ Bạch tự nhận thấy trạng thái hôm nay cũng tính là tốt lắm rồi, chỉ một lần quả nhiên không xong, anh làm lại vài lần, thu vài phiên bản rồi từ trong đó chọn ra một bản tốt nhất gửi lên QQ cho em gái Bạc Hà. Lúc này chỉ cách lúc anh logout hơn nửa tiếng.
Nhìn mạng trường yếu ớt kết nối với tốc độ của ốc sên, Tô Ngữ Bạch không nhịn được mà ê ẩm cả lòng nghĩ, một lần liền xong quả đúng là đại thần, lúc nào anh mới có thể đọc trọn vẹn lời thoại không ngắc ngứ đây -_-///
Tô Ngữ Bạch thu nhỏ khung truyền tải, một lần nữa đổ bộ lên cái QQ cá nhân đã n năm không lên kia của mình. Tiếng loa mời bạn tốt của Mạc Thiệu Uyên thực sự vang lên, tên hắn trong ô nghiệm chứng tin tức còn kèm thêm một cái khuôn mặt tươi cười vui vẻ →(*︶*)
Cái QQ CV kia vẫn luôn nhấp nháy nháy không ngừng, tin tức cũng liên tục đưa đến, so lại cái QQ cá nhân thì lộ vẻ phi thường quạnh quẽ. Điều này khiến Tô Ngữ Bạch không khỏi suy nghĩ sâu xa về các mối quan hệ của chính mình trong đời sống hiện thực.
Mạc Thiệu Uyên phát cho anh hai cái tin, chẳng qua thời gian gửi đều là hai mươi phút trước. Cái thứ nhất là “đàn anh có ở không?”, cách chừng một phút đồng hồ lại gửi cái thứ hai, nội dung đại khái cũng là bày tỏ nỗi luyến tiếc của chính mình khi anh không onl, rồi để anh hảo hảo nghỉ ngơi các loại.
Tô Ngữ Bạch nhìn Mạc Thiệu Uyên sau mỗi câu đều có thói quen đánh thêm một nụ cười đáng yêu → ^ ^, không nhịn được khóe miệng giật giật.
Gần đây làm sao lại có nhiều người thích dùng cái biểu tượng mặt cười này, gào khóc (#‵′) đệch.
Quá nhàn rỗi, Tô Ngữ Bạch hiếu kỳ mở dữ liệu của Mạc Thiệu Uyên, thuận tay vào xem không gian của hắn, muốn vây xem nhật ký hằng ngày, ảnh chụp, stt gì gì đó của hắn.
Avar QQ Mạc Thiệu Uyên cùng avar không gian đều như nhau, đều là hình nhân hóa của một cái bánh ngọt hình vuông rất Q rất manh, sở dĩ xưng là bánh ngọt hình vuông bởi vì Tô Ngữ Bạch quả thực không biết đây là cái vật gì, chỉ có thể xác định là bánh ngọt.
Không gian của Mạc Thiệu Uyên dường như rất náo nhiệt. Mỗi một lời nói hắn phát hoặc nhật ký ghi chép hàng ngày trên cơ bản đều có hơn mười bình luận, tin nhắn lại cũng có hơn mấy nghìn, ghi chép lượng người ở phòng khách cũng có hơn mấy vạn. Xem những số liệu này, trong lòng Tô Ngữ Bạch thực sự lạnh run, lại có một suy nghĩ nổi lên về mối quan hệ của bản thân trong cuộc sống.
Các mối quan hệ trong cuộc sống của chính mình sao lại kém tới vậy?
……. Giống như không có luôn?
Sao không gian của anh lại lạnh như vậy. Khóc QAQ
Xoắn xuýt một hồi, Tô Ngữ Bạch nghĩ đến weibo của mình tốt xấu gì cũng có một đống fan, trong lòng mới miễn cưỡng cân bằng một chút. Thế nên anh liền tiếp tục xem không gian của Mạc Thiệu Uyên.
Dạo một vòng, Tô Ngữ Bạch biết được hai điều về Mạc Thiệu Uyên.
Một, Mạc Thiệu Uyên không phải là cuồng không gian. Nhìn đi nhìn lại, cả cái không gian lớn như vậy mà stt của hắn và nhật kí đã ít lại càng ít, thế nhưng có hai bài forward về kỹ xảo phát thanh và hơn mười stt, nội dung đều là các chuyện vụn vặt trong cuộc sống, hoặc là cảm thán hoặc là oán trách, stt mới nhất cũng chỉ là qua loa nói vài chuyện nhưng Tô Ngữ Bạch không hiểu sao lại nhìn ra rõ ràng ý tứ trong đó: “Phi học đệ, Vô dĩ niên hạ, Phi đại nhân, Vô dĩ câu đáp”. Cuối cùng theo thói quen thêm ^ ^. (Không phải đàn em, không được niên hạ, không phải người lớn, không được dụ dỗ)
Hai, Mạc Thiệu Uyên nhất định là một tên – tự – luyến – điên – cuồng! Muốn nói không gian của hắn cái gì là nhiều nhất, tất nhiên là ảnh chụp. Không gian của hắn có đến mấy album, trừ bỏ ảnh phong cảnh chụp trong chuyến du lịch hè vừa rồi, cùng hình ảnh trong cuộc sống thuận tay thì chụp, còn lại hơn mười ảnh đều là vui – thích – tự – sướng.
Tô Ngữ Bạch một bên đối mặt với Mạc Thiệu Uyên tự chụp tự si, một bên nhịn không được ở trong lòng phun trào, đệch mợ, có cần đẹp trai thế này không hả, bộ dạng đẹp thì thôi đi, lại còn đăng lên quyến rũ lòng người như thế, nhìn đống bình luận cầu dụ dỗ của các em gái bên dưới ảnh chụp, chẳng lẽ là cố ý đăng lên để quyến rũ con gái ư?
Đáng hổ thẹn! Thực sự là đáng hổ thẹn!
Vừa hô đáng thẹn, Tô Ngữ Bạch đồng thời cũng thuận tay viết lên mấy chữ, trên danh nghĩa mĩ miều là: dễ nhìn, là người thì đều yêu thích….
Vốn tưởng phía dưới cũng là ảnh chụp tự sướng của Mạc Thiệu Uyên, thế mà cuối cùng lại hé ra một bức ảnh mới nhất làm Tô Ngữ Bạch không bình tĩnh nổi.
Đó là một thiếu niên có khuôn mặt trắng ngần như ngọc, bởi vì điều kiện ánh sáng mà sườn mặt thiếu niên lộ vẻ đặc biệt hiền dịu, tóc đen ngắn nhu thuận hợp lòng người khéo léo buông bên tai, con mắt đên như mực lại sáng ngời, môi hồng răng trắng xinh đẹp, mũi thẳng, lỗ tai mềm mại yếu đuối chưa từng được cài len bất cứ loại trang sức nào, mà khung cảnh trong bức ảnh này chính là ….. Quán lẩu.
Tên trong bức ảnh không phải anh thì là ai.
Đáng giận, chỉ lơi lỏng một chút, không nghĩ tới Mạc Thiệu Uyên thoạt nhìn như chính nhân quân tử này lại là biểu hiện giả dối, kỳ thực hắn là một tên mặt người dạ thú, làm ra loại chuyện chụp lén đang hổ thẹn này ( ̄ 皿  ̄#)ψ
Nhìn mấy bình luận phía dưới nói anh là nhược thụ, mĩ thụ, đáng yêu thụ, ngốc thụ, Tô Ngữ Bạch nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ cực kỳ lưu lại một bình luận: trộm chụp mà cũng nói!!! ( ̄ 皿  ̄#)ψ
Thụ em gái cậu, thụ em gái cậu, hừ! ╭(╯^╰)╮