Phá Phá Đạo Quan Hôm Nay Cũng Chưa Có Phá Sản

Chương 37: Ái Nhi




Thiên hậu trở về - Chương 20. Kẻ có tiền thật sự rất khốn nạn

Cô có chút hiểu vì sao loại thú dữ như vậy lại được gọi là "Nhị mao", bộ dạng nó làm nũng so với con báo ăn thịt người hôm trước như hai con vật hoàn toàn khác nhau vậy.

Rốt cục hai người kia cọ đủ nước và bùn trên mặt đất, cả người lấm lem trở lại cạnh đống lửa. Hạ Lăng phát hiện hình như miệng vết thương của Lệ Lôi hơi nứt ra, mùi máu tươi tản ra, quanh quẩn trong hang động nhỏ hẹp này. Hắn cúi đầu tháo băng gạc bên hông sau đó xử lý miệng vết thương cho mình một lần nữa, cách làm vô cùng thành thạo, quả thực còn chuyên nghiệp hơn cả y tá.

Nhị Mao lười biếng nằm bên cạnh hắn, cái đầu lớn tựa lên chân trước, nửa híp mắt giống như ngủ như không. Không biết có phải ảo giác hay không, Hạ Lăng cảm thấy tầm mắt của nó vẫn không rời khỏi thân thể cô. Mà nó lại không có một chút hứng thú nào với mùi máu tươi trên người chủ nhân, xem ra nó cũng biết rõ cái gì có thể ăn và cái gì không thể ăn.

Lệ Lôi không hề chớp mắt lau sạch sẽ máu đen xung quanh miệng vết thương, động tác kia ngay cả Hạ Lăng nhìn cũng cảm thấy đau thay hắn, nhưng hắn lại như không có việc gì, ngay cả lông mày cũng không hề nhíu lại một cái. Vừa xử lý vết thương hắn vừa trấn an cô: "Dưới núi mưa to, Nhị Mao lo lắng tôi gặp chuyện không may cho nên mới tìm tới… Cô không cần phải sợ, trên người cô mặc quần áo của tôi nên chắc chắn nó sẽ không đụng tới. "

Nhưng sao cô lại cảm thấy lời này không hề có chút thuyết phục nào cả, ánh mắt con báo đốm kia nhìn cô không hề thân thiện, làm cho cô có cảm giác bất cứ lúc nào nó cũng có thể nhào lên cắn chết cô.

Hạ Lăng hít sâu một hơi, chống lại ánh mắt của nó mở miệng: "BOSS, tôi ra ngoài hít thở không khí một chút."

Lệ Lôi ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại nhìn Nhị Mao, rốt cuộc buông tha dự định để một người một báo chung sống hoà bình: "Được rồi, cô đi đi... Nó thật sự không cắn người."

Hạ Lăng không để ý đến lời hắn nói, khom người rời khỏi động.

Lão Trần ngoài cửa động thấy cô đi ra cũng không hề kinh ngạc, cười nói: "Tiểu thư, mau tới đây sưởi ấm, vừa rồi tôi thấy Nhị Mao đi vào liền đoán được cô sẽ ra ngoài này."

"Hả...?" Cô khó hiểu nhìn ông.

Lão Trần dùng cành khô khều đống lửa: "Con báo thiếu gia nuôi là loại ăn thịt tươi mà lớn, mặc dù bình thường sẽ không vô cớ làm tổn thương người khác nhưng vẫn lộ ra vẻ hoang dã, người bình thường nhìn thấy nó đều cảm thấy sợ." Lão Trần không được xem như người của công ty Thiên Nghệ, chỉ là người làm tại Sơn Trang riêng của Lệ gia, cho nên không gọi Lệ Lôi là BOSS, mà ông chỉ gọi là thiếu gia.

"Vậy ông có sợ không?" Xung quanh không có chuyện gì nên Hạ Lăng bắt đầu nói chuyện phiếm với lão Trần.

Lão Trần vậy mà lại lắc đầu: "Ban đầu cũng sợ nhưng về sau biết được Nhị Mao đã nhiều lần cứu mạng thiếu gia nên không còn sợ nữa. Tiểu thư, tôi nói với cô, con báo này rất có linh tính, hễ là động vật có linh tính đều sẽ không làm bừa."

"Ừm." Cô trả lời câu được câu không, ánh mắt xuyên qua đống lửa nhìn màn mưa ngoài động.

Trong lòng nghĩ, khó trách lúc Lệ Lôi thấy con báo đốm kia lại cười vui vẻ như thế, vẻ mặt kia so với lúc đối mặt với cô còn dịu dàng hơn không biết bao nhiêu lần. Kiếp trước lăn lộn giới giải trí cả đời, ánh mắt này cô vẫn nhìn ra được, lúc Lệ Lôi đối mặt với cô, mặc dù cách cư xử rất quan tâm, lời nói trêu đùa nhưng sâu trong đôi mắt hắn vẫn luôn có một chút hời hợt, nhưng khi đối mặt với báo đốm, biểu hiện ôn nhu và thân mật của hắn là thật sự phát ra từ nội tâm.

Thật là càng lăn lộn càng thụt lùi, được rồi, trong mắt đại BOSS cô còn không bằng một con báo đốm.

Bên ngoài động, từng hạt mưa rơi trên đất kêu tí tách, lửa đã cháy rất lâu, trên người dần dần có một chút ấm áp. Hạ Lăng dựa đầu vào vách động chợp mắt một lát, giữa mông lung không biết mơ thấy cái gì mà ngủ cũng không yên. Miệng vết thương trên bả vai đau lâm râm, cô trằn trọc trong giấc mộng, càng lúc càng khó chịu nhưng lại không muốn tỉnh lại.

Cũng không biết trải qua bao lâu, giữa lúc hoảng hốt hình như có người đang gọi tên mình, giọng nói cực kỳ dịu dàng khiến người ta bị thu hút.

Cô thấp giọng nỉ non: "Anh Bùi..." Trong mộng là khuôn mặt tuấn nhã tràn đầy dịu dàng của Bùi Tử Hoành. Một năm kia, lúc cô còn rất nhỏ, luyện múa quá mệt dẫn đến sốt cao, nhưng bác sĩ gia đình đang nghỉ phép nên không có ở đó, hai giờ sáng Bùi Tử Hoành liền ôm cô đi bệnh viện, trong phòng cấp cứu lúc ấy chỉ có hai người bọn họ, anh cởi áo khoác dài của mình ra để bọc cho cô, cất giọng hát vụng về.

Khi đó Hạ Lăng chê anh hát không xuôi tai, chê anh coi cô như đứa nhỏ mà dỗ dành.

Hạ Lăng mười hai mười ba tuổi nhướng mày bắt anh không cần hát, nghiêm túc nhìn anh nói: "Anh Bùi, em lớn rồi, không cần coi em như đứa nhỏ mà dỗ dành." Khi đó em gái của cô là Hạ Vũ luôn luôn ngọt ngào gọi anh là anh Tử Hoành, còn cô trước giờ chỉ gọi anh là anh Bùi. Về sau thành người yêu của anh cũng chỉ gọi anh là Tử Hoành.

Loại chuyện làm nũng này cô vẫn luôn không làm được.

Vì thế về sau cũng không nghe thấy anh hát nữa.

Nhưng hôm nay cô rất muốn cầm lấy tay áo Bùi Tử Hoành giống như năm ấy và nói: "Lại hát một bài cho em nghe đi..."

Giữa mông lung dường như có âm thanh gì đó vang lên, đứt quãng, vụng về và không xuôi tai trong trí nhớ của cô. Trong tiếng hát ấy cô lại dần dần yên tâm, ý thức mơ hồ, chìm vào bóng đêm ngọt ngào.

Lúc tỉnh lại Hạ Lăng phát hiện mình đang ở trong xe.

Bên ngoài cửa sổ xe, màn đêm đã buông xuống, bóng cây hai bên đường trải dài, lướt vùn vụt qua thân xe. Trong xe cực kỳ yên tĩnh, ánh sáng ảm đạm của đèn đường chiếu vào, tạo ra đường nét anh tuấn của người đang ôm cô.

Là Lệ Lôi.

Lúc này anh ta ôm cô ở trên đùi, hai mắt lim dim, cũng không biết có phải anh ta ngủ thiếp đi hay không. Đầu dựa vào ghế sau, lông mi dưới mí mắt giống như cánh quạt đang nhắm lại, ít đi một chút sắc bén so với ban ngày nhưng nhiều thêm một chút nhu hòa.

Đây thật sự là một khuôn mặt đẹp.

Hạ Lăng hơi giật mình, anh ta lập tức phát hiện ra, mở mắt thấy cô đã tỉnh liền cười nói: "Dậy nhanh vậy sao? Cảm giác thế nào, có chỗ nào không thoải mái không?” Đôi mắt màu xanh lấp lánh giống như vì sao trong trời đêm.

Lúc này cô mới phát hiện trên người mình đắp tấm chăn rất dày, trên trán phủ khăn nóng, nhưng vẫn cảm thấy toàn thân rét run. Há miệng một cái, khó khăn phát ra âm thanh, giọng nói khàn khàn ngay cả chính mình cũng xuýt nữa không nhận ra: "Tôi… Làm sao vậy?"

"Cô phát sốt rồi." Anh ta nhẹ nhàng trả lời: "Lúc trước bảo cô cởi váy ướt ra cô không nghe, mắc mưa còn muốn thể hiện, giờ đáng đời." Miệng nói như vậy nhưng động tác trên tay cũng không dừng lại, anh nâng đầu cô lên một chút, cầm một cốc nước đưa đến cạnh miệng cô: "Uống đi."

Cô uống vài ngụm nước trên tay anh, là nước ấm, cũng không biết ở trên xe này lấy đâu ra nước ấm.

Dường như anh nhìn ra thắc mắc của cô bèn nói: "Lúc cô ở trong hang động tránh mưa đã bắt đầu phát sốt, đầu óc mơ hồ, tôi đành bảo lão Trần liên hệ đội cấp cứu trên núi, mưa ngừng lập tức mang theo đồ dùng hạ sốt tới đón cô."

"Cảm ơn..." Cô khàn giọng nói.

"Cảm ơn cái gì, tôi là BOSS của cô. Nghe Đàm Anh nói cô chỉ là thực tập sinh chưa được ra mắt, nếu có chuyện gì không hay xảy ra, tiền vốn công ty bỏ ra biết tìm ai đòi?" Giọng nói của anh mang theo ý cười.

Cô nghe vậy liền sầm mặt, hóa ra anh chăm sóc cô như vậy là vì lý do này?

Người có tiền thật sự rất khốn kiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.