Pha Lê Trắng Tinh Khôi

Chương 52




mặt trời lặn nhường chỗ cho những vì sao đêm lấp lánh. những ánh đèn sáng chói chiếu rọi lên ngôi biệt thự sang trọng. bên trong một không khí ngượng ngập bao trùm. ông bà Trần đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn đến con gái lòng rối bời. họ biết việc này đột ngột sẽ khiến nó khó tiếp nhận nhưng sớm muộn nó cũng phải biết thôi.

nó ngồi trên ghế, dáng vẻ ngoan ngoãn nhìn hai người đang lo lắng liền cảm thấy bất an. chẳng nhẽ nó lại gây ra chuyện gì ư? đâu có mà có nó cũng chẳng nhớ nổi đơn giản vì nó gây họa nhiều rồi bao giờ người xử lí cũng là cha nó.

" hai người nói gì đi" cứ kéo dài thế này chẳng ổn chút nào

" con sắp phải kết hôn"

ông trần lên tiếng, giọng khàn khàn đã được tô luyện qua thời gian khiến ông thêm trững trạc và thận trọng. ông cũng đâu ngờ ngày này đến nhanh thế nhưng ông là người trọng tình nghĩa ai tốt với ông ông nhất định cả đời không quên. nếu năm ấy không có gia đình họ thì cũng chẳng có ông bây giờ.

nó trong trạng thái lâm sàng, hồn lìa khỏi xác. có phải thiên thạch vừa đập trúng đầu nó không. ở cái tuổi 20 này là thời hoàng kim của sự độc thân nó lại phải kết hôn có khác gì mất đi tự do. hơn nữa hôn phu còn chưa thấy bao giờ. nó vậy mà lại có ngày rơi vào thể loại chẳng thể tin nổi này. nó hoàn toàn không muốn nó muốn độc thân

thấy con gái vẫn phiêu dạt chân trời bà Trần vội khuyên nhủ " thật ra cũng đâu có gì to tát con vẫn có thể về đây thăm chúng ta mà." mẹ nó ôm tay nó. nó biết họ đặt trọng trách nặng nề này vào vai nó họ cũng rất đau lòng. nó mơ màng hỏi lại

" con phải kết..h..ô..n thật ư?" nó vẫn chưa tin đó là thật

" năm xưa khi mẹ con sinh con ra nhà họ cũng sinh ra một đứa bé trai. hai nhà liền vui vẻ lập hôn ước với nhau. vì một vài lí do họ ra nước ngoài định cư bây giờ mới trở về. ông cụ nhà họ tuổi cao sức yếu lại mắc bệnh tim muốn cháu trai sớm lấy vợ để được toại ý nguyện"

nó bắt đầu bị lung lay tư tưởng. một phần vì tính nó giống cha trọng nghĩa khí một phần là nó rất thương người. suy nghĩ của nó rối loạn

" vậy hai người để con suy nghĩ đã nhé"

" mau lên nhé con họ không chờ được lâu đâu"

" vâng. con lên phòng đây ba mẹ nghỉ sớm"

nó chạy lên phòng rồi đi đi lại lại. có ai ngược đời như nó không sắp kết hôn mà hôn phu còn chẳng biết mặt. cuối cùng nó ngồi xuống giường, cầm điện thoại lên gọi cho Mặc Nhiên( bạn thân của nó). tiếng chuông vang lên quen thuộc rồi tắt hẳn, giọng lanh lảnh vang lên kèm theo sự ngái ngủ

" con điên nửa đêm đi hành tao mày chán sống rồi à"

" tao sắp phải kết hôn"

nó ủ rũ nói, giọng cũng thấy rõ sự thiếu sức sống trái ngược với nó là tiếng hét chói tai, thủng màng nhĩ vang lên" kết hôn? thật ư?" nó khẳng định chắc nịch " không đùa đâu chuyện này sớm muộn cũng diễn ra tao chẳng biết phải làm sao nữa". đầu dây bên kia yên tĩnh một lúc rồi chợt lên tiếng " vậy gặp hôn phu chưa"- " chưa". cô nàng cạn lời luôn " sao cứ có cảm giác nó giống ngôn tình thế nào ấy" cô nàng vừa nói vừa suy nghĩ. giờ nó cần một giải pháp hơn là mấy lời nói nhảm này " tao cần giải pháp kìa "- có rồi mày bỏ trốn đi" cô nàng hớn hở đề phương hướng. chậc chậc mấy kiểu này nó quá quen rồi cũng chỉ nó mới có thể chịu được cái tính cách hành tinh khác loài người này của cô nàng. thật may vì cô ả không ở đây nếu không chắc chắn ăn cả rổ gạch đá từ nó rồi. nó quát lên " vậy sao mày không kêu tao đi gặp các cụ cho nhanh". hừ, giờ nó hiểu thà tự gặm nhấm nỗi đau còn hơn tìm sai người để chia sẻ.cuối cùng cô nàng đành an ủi nó " tao cũng hết cách chấp nhận số phận đi con. biết đâu vớ được anh nhà giàu kim cương vương lão ngũ". nghe cô nàng nói cũng có lí. trọng trách ấy chỉ mình nó mới có thể đảm nhận tuyệt không thể vì bản thân mà làm mất danh dự cả nhà được. nó sắp xếp lại chăn rồi đi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.