Pha Lê Trắng Tinh Khôi

Chương 1: Không phải con tôi




Diệp Bối Bối ngồi trên chiếc ghế xoay, quay vòng vòng giữa căn phòng rộng lớn, miệng mấp máy bài hát quen thuộc. Dương Đình Phong bước ra từ nhà tắm, gương mặt toàn mĩ của anh ngay lập tức dán chặt vào nó. Diệp Bối Bối vẫn chẳng để ý đến xung quanh đến khi nhận thức được anh đang bước tới và trên người chỉ độc một chiếc khăn quấn chặt lấy nửa thân dưới, Diệp Bối Bối bất động dán chặt con mắt vào khuôn ngực rắn chắc của Dương Đình Phong rồi chợt thức tỉnh, nó mới đưa tay lên bịt ngang mắt rồi la lên đạp anh một phát, chiếc ghế theo đà đó lăn ngược về sau.

" Áaaa. Sao anh lại không mặc đồ? Mau mặc đồ vào đi "

Dương Đình Phong bị nó đạp với lực không hề nhẹ thì có chút nhíu mày, rồi nhanh chóng bước lên vịn lấy thành ghế tựa để chiếc ghế dừng lại, anh cúi người đặt hai tay lên hai tay cầm ở hai bên của chiếc ghế, lên tiếng:

" Diệp Bối Bối, em đột nhập vào phòng của anh không báo trước lại còn giám cả gan đá anh như vậy?... Là có ý gì hả? " - Dương Đình Phong nhìn Diệp Bối Bối cười nguy hiểm.

Giọt nước trên tóc anh nhỏ xuống gương mặt xinh đẹp của nó. Diệp Bối Bối hé nửa con mắt ra nhìn anh ấp úng:

" Anh... Anh có thể mặc đồ vào trước được không? "

Dương Đình Phong nghiêng đầu nhìn nó, rồi cúi sát xuống gương mặt xinh đẹp của nó. Diệp Bối Bối tim đập thình thịch. Ánh mắt của anh tại sao lại nguy hiểm như vậy?

" Áaaaa " - Diệp Bối Bối hét lên rồi đẩy anh ra chạy vụt một cái ra bên ngoài.

Dương Đình Phong nhìn theo nó bật cười. Rồi bước tới tủ quần áo lấy đồ rồi đi vào phòng tắm nhanh chóng thay đồ rồi đi xuống bên dưới.

Diệp Bối Bối ôm lấy gối nằm dài trên ghế sofa vừa nhìn thấy hắn đã đỏ cả mặt mày ngồi dậy nghiêm túc. Dương Đình Phong nhìn thấy nó như vậy vẫn không thể nào nín cười. Anh bước về phía nó, ngồi xuống bên cạnh nó rồi đưa tay nhấc bổng nó lên cho nó ngồi lên chân anh rồi cười lên tiếng:

" Diệp Bối Bối, em như vậy người khác sẽ nghĩ anh đã làm gì em đó "

Diệp Bối Bối trừng mắt nhìn anh rồi lườm anh một cái, nói:

" Anh còn nói? "

Dương Đình Phong bật cười rồi đánh trống lảng:

" Ba mẹ đâu? "

" Hai bác có công chuyện nên đã ra ngoài rồi. Em buồn chán mới lên phòng anh... " - Diệp Bối Bối nói rồi chợt khựng lại khi nhìn thấy nụ cười nguy hiểm của anh, nó gắt lên - " Nè, Dương Đình Phong, có phải anh thích cười lắm không? "

Diệp Bối Bối tức giận trườn xuống người anh ngồi vào một góc ghế quay đầu với anh giận dỗi. Dương Đình Phong nín bặt, anh cũng tiến lại gần nó ôm lấy nó từ đằng sau rồi thều thào vào tai nó:

" Được rồi, được rồi. Anh không cười. Đừng giận nữa "

Diệp Bối Bối như vớ được vàng, nó nở một nụ cười nguy hiểm rồi quay đầu sang nhìn anh nói:

" Vậy chiều nào anh cho em tới trường W.M nhé. "

Dương Đình Phong nhíu mày buông nó ra, anh khoanh tay ngồi nghiêm nghị lại. Diệp Bối Bối vội quay sang nhìn anh ôm lấy cánh tay anh:

" Sao vậy? "

" Ba em đã nói với anh rồi. Em lại thách đấu võ với bọn họ sao? " - Dương Đình Phong đưa ngón trỏ lên ấn nhẹ trán nó - " Không đi đâu cả. Ở nhà "

Diệp Bối Bối trề môi rồi buồn bã cúi đầu xuống. Đôi môi lại mếu như sắp khóc. Dương Đình Phong đành chào thua ôm lấy nó vào lòng:

" Được rồi. Nhưng chiều nay anh đi cùng em "

" Vâng ạ " - Diệp Bối Bối trả lời nhỏ nhẹ rồi vòng tay ôm lấy anh, úp mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh...rồi nở một nụ cười nguy hiểm!

***

PHÒNG KHÁCH!

" Nhã Kì, con đi đâu vậy? Lại đây ba có chút chuyện muốn nói với con " - Đinh Tuấn Hào gập tờ báo ngước đầu lên nói khi nhìn thấy Đinh Nhã Kì đang bước xuống từ cầu thang.

" Dạ " - Đinh Nhã Kì trả lời rồi bước tới ngồi xuống ghế sofa đối diện với ba mình - " Có chuyện gì vậy, ba? "

" Ba nghe nói con đang quen với nhị thiếu của Triệu Thị phải không? " - Đinh Tuấn Hào quay sang nhìn Đinh Nhã Kì lên tiếng.

Đinh Nhã Kì có chút ngạc nhiên vì câu hỏi của ba, cô nhìn chằm chằm ba không hiểu chuyện gì.

Đinh Tuấn Hào lại tiếp lời:

" Triệu Thị là một tập đoàn lớn, kết thông gia với bọn họ quả không tồi. Nhưng ba nghe nói công việc làm ăn của Triệu Thị đều nắm trong tay con cả của bọn họ. Con quen với nhị thiếu của Triệu Thị có vẻ không ổn "

Đinh Nhã Kì thở dài ngán ngẩm, ba cô suốt ngày chỉ lo đến công việc làm ăn của Đinh Thị chẳng bao giờ quan tâm đến cảm nhận của cô cũng như sở thích của cô. Ông chỉ biết đến những việc có lợi cho ông và tập đoàn Đinh Thị còn đứa con gái như cô thì sao?

Đinh Nhã Kì đứng dậy, cúi đầu với ba rồi nói:

" Con biết rồi ạ. Con chỉ quen anh ấy qua đường thôi. Ba yên tâm "

Nói xong, Đinh Nhã Kì quay người bước đi. Cô cũng chẳng mấy bận tâm đến chuyện này. Cô chỉ là có chút rung động với Triệu Thiên Vũ mới đồng ý làm người yêu anh. Sau này thế nào cũng chưa biết được mà?

***

SÂN TRƯỜNG W.M

Chiều thứ bảy nhưng sân trường vẫn rất đông. Đông hơn bình thường mới đúng bởi vì học sinh cả hai trường S.M và W.M đều tụ tập ở đây. Sắp tới sẽ diễn ra một cuộc đấu võ gay cấn chẳng ai muốn bỏ qua.

Chiếc BMW dừng ở chính giữa khuôn trường kéo sự chú ý của mọi người. Diệp Bối Bối bước ra nhìn xung quanh một lượt rồi cảm thán:

" Wow. W.M cũng không tệ "

" Bối Bối, mày tới rồi " - Đồng An mừng rỡ chạy vụt đến phía nó. Người của trường S.M cũng lần lượt tiến về phía nó. Những người còn lại cũng đều ngoái nhìn, xem xem cái người có tên là Diệp Bối Bối là như thế nào!

Dương Đình Phong mở cửa bước ra trước sự trầm trồ của những người xung quanh. Quả thực, anh rất đẹp, đẹp một cách hoàn mĩ!

Dương Đình Phong bước tới bên cạnh nó, vòng tay ôm lấy eo nó khiến một số kẻ không giấu nổi sự ganh ghét nhìn nó. Diệp Bối Bối có chút không tự nhiên quay sang lườm Dương Đình Phong nhưng gương mặt anh vẫn tỏa sáng bởi nụ cười thường trực chẳng có chút nào là quan tâm đến nó. Thôi kệ, đi bên anh những ánh mắt hình viên đạn nhìn nó, nó đều đã quen rồi. Hơn nữa nó cũng đâu phải dạng vừa? Cũng là hot girl của trường S.M đấy chứ, xứng mà? Diệp Bối Bối tự nghĩ rồi tự lắc đầu.

Phía bên kia cũng xôn xao lên. Có lẽ nhân vật chính đã xuất hiện. Hạo Nhất Nam cùng Triệu Thiên Vũ và Đinh Nhã Kì đang bước tới. Bộ ba quyền lực hôm nay lại cùng xuất hiện khiến cho sân trường lại xôn xao hẳn lên.

" Đi thôi " - Đồng An nhắc nhẹ nó rồi cả ba tiến về phía trước, vào bên trong hội trường, mọi người tự động leo lên các bậc ghế chờ đợi một màn diễn sắp sửa diễn ra. Hạo Nhất Nam, Triệu Thiên Vũ cùng Đinh Nhã Kì bước đến trước Diệp Bối Bối, Dương Đình Phong và Đồng An. Đinh Nhã Kì đưa tay ra trước mặt nó, nói:

" Cô chắc là Diệp Bối Bối? Nghe danh đã lâu, bây giờ mới được gặp mặt "

Diệp Bối Bối liếc nhìn hai gương mặt lạnh lùng đứng ở hai bên Đinh Nhã Kì rồi cười trừ đưa tay ra bắt tay Nhã Kì, đồng thời nghiêng đầu về phía Đồng An nói nhỏ:

" Gì... Gì Nhã ấy nhỉ? "

Đồng An bất lực gắt lên:

" Nhã Kì "

Diệp Bối Bối " À " một tiếng rồi quay sang nhìn Đinh Nhã Kì:

" Còn cô chắc là Đinh Nhã Kì. Chào cô "

Đinh Nhã Kì chỉ cười nhẹ rồi thu tay về, tiếp đến là Hạ Tuyết Ngân bước tới đứng bên cạnh Hạo Nhất Nam lên tiếng:

" Chị tới muộn, vẫn kịp chứ? "

" Còn chưa bắt đầu mà " - Nhã Kì nói rồi cả nó và Đồng An quay vào trong thay đồ. Triệu Thiên Vũ cùng Hạo Nhất Nam đứng qua một bên, Dương Đình Phong cũng lùi về phía sau.

Nhã Kì cùng Tuyết Ngân mặc bộ đồ võ cùng dây thắt lưng màu đỏ và đội mũ màu đỏ, phía Diệp Bối Bối và Đồng An là sợi dây xanh và mũ xanh. Cả hai bên bước lên. Trọng tài đứng ra phổ biến luật. Hai bên sẽ đấu với nhau cho tới khi một trong hai đội có thành viên đã bị đánh bật khỏi vòng vuông an toàn.

Hai bên đã vào thế phòng thủ, bốn phía đã ồn ào tiếng la hét cổ vũ. Đột nhiên Đồng An cầm lấy tay nó, gương mặt tự nhiên có chút biến sắc. Diệp Bối Bối thu bàn tay về quay sang đỡ lấy tay Đồng An lo lắng:

" Mày sao vậy? "

" Không ổn rồi, tự nhiên tao đau bụng quá " - Đồng An thần sắc nhợt nhạt nói.

" Vừa rồi còn ổn mà " - Diệp Bối Bối lo lắng nhìn Đồng An.

Bên phía trên mọi người đã ồn ào, xôn xao cả lên. Có tiếng xì xào phía bên trường W.M " Hôm qua thì không tới, hôm nay lại muốn dở trò sao? S.M cũng chỉ đến thế thôi "

" Chắc bọn họ sợ thua cuộc. W.M thắng chắc rồi "

Diệp Bối Bối nóng mặt cúi đầu nhìn Đồng An sau đó nghĩ ngợi một lúc, nó dìu Đồng An ngồi vào một góc sau đó một mình bước ra nhìn Nhã Kì và Tuyết Ngân nói:

" Bạn tôi có chút vấn đề về sức khỏe. Mình tôi sẽ đấu với hai người "

Diệp Bối Bối vừa dứt lời thì mọi người lại càng trầm trồ. Thực sự nó không biết thực lực của Đinh Nhã Kì và Hạ Tuyết Ngân hay sao lại có thể hùng hồn tuyên bố như vậy? Người của S.M có chút lo lắng nhưng rất hả dạ, Diệp Bối Bối quả làm cho bọn họ không thất vọng.

Triệu Thiên Vũ đôi đồng tử đã co lại nhìn về phía Diệp Bối Bối. Hạo Nhất Nam thì phun ra một câu duy nhất:

" Thú vị thật "

Rồi nhếch mép nhìn Diệp Bối Bối. Dương Đình Phong nhíu mày lại đứng dậy bước vài bước tiến về phía nó thì Mộc Quế Chi từ đâu xuất hiện, trên người đã mặc bộ đồ võ với dây thắt lưng màu xanh và mũ xanh bước tới, vừa nãy đã nhanh chóng đi thay đồ.

" Mặc dù tao không ưu gì mày nhưng không thể để danh dự của trường mất trong tay mày được "

Mộc Quế Chi đứng ngang hàng với Diệp Bối Bối rồi quay đầu sang nhìn nó nói. Diệp Bối Bối cũng chỉ vì cái danh dự của trường mà làm liều. Nó không biết thực lực của hai người này, không biết lối đánh của hai người hơn nữa bọn họ có hai người đã là lợi thế, dành phần thắng về mình là rất mong manh. Nhưng Diệp Bối Bối có thua cũng không muốn đầu hàng!

" Sao vậy, không đánh? " - Mộc Quế Chi nhíu mày nhìn nó khi nó đứng đờ ra.

Diệp Bối Bối mãi suy nghĩ nên không nghe thấy. Mộc Quế Chi lên tiếng làm nó giật mình gật đầu:

" Vừa nãy có hơi sợ. Có chị vào tự tin hẳn " - Diệp Bối Bối nói rồi quay lại với trận đấu võ.

" Đùa cũng chẳng vui vẻ chút nào. Chẳng thể ưa mày nổi " - Mộc Quế Chi nhíu mày rồi quay đi, cô khẽ nở một nụ cười. Mặc dù Diệp Bối Bối thường xuyên đối đầu với cô nhưng cũng chỉ có Diệp Bối Bối mới xứng đáng đối đầu với cô!

Trận đấu diễn ra trong sự gay cấn và nghẹt thở của khán giả. Đã ba mươi phút trôi qua nhưng vẫn không thể phân thắng bại được. Hai bên đều đã dần mất sức nhưng đòn nào ra cũng đều hiểm khiến mọi người không thể rời mắt khỏi trận đấu. Bên ngoài Triệu Thiên Vũ đã nóng ruột khó chịu. Bình thường Đinh Nhã Kì thi đấu cũng không phải là ít nhưng chưa bao giờ lại đánh lâu và mất sức như trận đấu này. Hạo Nhất Nam thì vui vẻ thưởng thức trận đấu. Quả thực trận đấu này rất hiếm hoi!

Dương Đình Phong nhíu mày, hai tay anh đã nắm chặt lại. Diệp Bối Bối cũng thường xuyên thi đấu nhưng đều là trốn đi vì thế đây là trận đấu đầu tiên của nó mà Dương Đình Phong được xem. Anh tự hứa từ giờ về sau sẽ không cho phép nó động tới võ nữa.

Quay lại với trận đấu, Mộc Quế Chi quay sang nói nhỏ với Diệp Bối Bối:

" Nếu tiếp tục sẽ không thể phân thắng bại ngược lại sẽ càng mất sức, cơ hội dành phần thắng sẽ nhỏ lại. Phải làm sao? "

Diệp Bối Bối vẫn trong thế phòng thủ, quan sát một lúc rồi nói:

" Chị ở bên kia hãy chạy chéo về cánh của Nhã Kì ra đòn thật hiểm với cô ta để gây sự chú ý đồng thời cố gắng đứng tấn lại em sẽ dùng đòn quyết định đá Tuyết Ngân ra bên ngoài "

Diệp Bối Bối nói xong Mộc Quế Chi vội gật đầu. Đinh Nhã Kì và Hạ Tuyết Ngân có chút khó hiểu nhìn bọn nó nhưng không thể đoán ra bọn nó sắp ra đòn gì.

Ban đầu Diệp Bối Bối đánh với Đinh Nhã Kì, bên kia Mộc Quế Chi đối đầu với Hạ Tuyết Ngân. Bất ngờ Mộc Quế Chi chạy sang phía cánh trái đưa chân ra đá vào mặt Đinh Nhã Kì với một lực nhẹ rồi đứng vững dùng tay đánh là chủ yếu. Diệp Bối Bối cũng chạy sang bên phải dẫm lên lưng Mộc Quế Chi rồi tung cú đá về phía Hạ Tuyết Ngân. Lúc này Hạ Tuyết Ngân chưa hiểu chuyện gì đã bị cú đá của nó hất ra ngoài. Hạ Tuyết Ngân ôm lấy ngực trụ chân phải đứng vững lại nhưng chân phải cô đã đứng ngoài vạch an toàn.

Bây giờ tình thế đã thay đổi. Đinh Nhã Kì chỉ còn lại một mình, sức lực đã yếu hẳn đi. Chỉ cầm cự được một lúc rồi cũng nhanh chóng bị đánh bật ra. Kết quả trường S.M thắng. Mộc Quế Chi quay sang ôm chầm lấy nó sung sướng, nó cũng vậy. Quên luôn xích mích giữa hai người.

Trường S.M tràn xuống gọi tên Diệp Bối Bối và Mộc Quế Chi rồi tung người bọn họ lên. Còn người của W.M thất vọng tràn trề quay người ra về. Triệu Thiên Vũ và Hạo Nhất Nam nhanh chóng đến đỡ Đinh Nhã Kì và Hạ Tuyết Ngân đứng dậy. Còn Dương Đình Phong bước tới nắm lấy tay nó kéo đi.

" Khoan đã " - Đinh Nhã Kì lên tiếng.

Dương Đình Phong khựng lại, cả anh và nó đều quay lại nhìn Đinh Nhã Kì.

" Đúng như lời đồn. Rất vui được quen biết cô " - Đinh Nhã Kì đưa tay về phía nó.

Diệp Bối Bối chưa kịp đưa tay ra thì Dương Đình Phong đã kéo đi. Triệu Thiên Vũ bước tới chắn lối đi của Dương Đình Phong và Diệp Bối Bối nhíu mày:

" Thắng được có trận lại ra vẻ ta đây? "

" Thắng thì cũng đã thắng rồi. Ra dáng vẻ gì thì W.M cũng không có tư cách phán xét. Phải không? " - Dương Đình Phong nhếch mép nhàn nhạt nhìn Triệu Thiên Vũ.

Triệu Thiên Vũ vỗ vỗ tay cười nhạt rồi tránh đường cho Dương Đình Phong và Diệp Bối Bối bước đi. Diệp Bối Bối lúc đi ngang qua người Triệu Thiên Vũ thì bị mùi hương trên người hắn làm khựng lại, mùi hương rất đặc trưng rất dễ chịu. Mùi hương này? Tại sao lại trên người hắn?

Diệp Bối Bối quay đầu nhìn lại cùng lúc với Triệu Thiên Vũ đang quay đầu nhìn ra. Ánh mắt ấy tại sao lại quen thuộc như vậy? Triệu Thiên Vũ nhíu mày rồi vội quay đi.

" Em gái, có muốn bọn anh làm gì đó? Dù sao đây cũng là địa bàn của Hạo Nhất Nam này " - Hạo Nhất Nam khoác tay lên vai Đinh Nhã Kì nói rồi nháy mắt nhìn Triệu Thiên Vũ. Triệu Thiên Vũ nhếch mép. Từ trước đến giờ hắn chả bao giờ quan tâm đến danh dự bởi vốn dĩ chẳng có ai dám phán xét. Triệu Thiên Vũ nhìn gương mặt đang tối lại của Đinh Nhã Kì thì có chút xót xa. Gương mặt cô cũng đã hằn lên vài dấu bầm tím. Hắn chỉ quan tâm người hắn yêu có đang vui hay đang buồn mà thôi! Những kẻ khiến cô buồn chính là kẻ thù của hắn. Triệu Thiên Vũ nghiêng đầu ra bên ngoài, Hạo Nhất Nam nhận được tín hiệu liền buông tay Đinh Nhã Kì ra.

" Mặc dù cô ta là con gái, nhưng thiếu gì cách để hành hạ cô ta? " - Hạo Nhất Nam khóe môi đã cong lên thích thú. Diệp Bối Bối cũng xứng đáng để lọt vào tầm ngắm của anh lắm!

" Đủ rồi. Chưa đủ mất mặt hay sao? " - Đinh Nhã Kì hét lên nhìn Hạo Nhất Nam và Triệu Thiên Vũ. Cả hai nhìn nhau rồi chẳng ai nói với ai câu gì! Mọi người cũng đã tản về hết.

***

" Lên xe " - Dương Đình Phong mở cửa xe cho nó rồi nói.

Diệp Bối Bối mếu máo nhìn Dương Đình Phong.

" Không có tác dụng gì đâu, lên xe " - Dương Đình Phong lạnh lùng nhìn nó.

" Em xin lỗi " - Diệp Bối Bối cúi đầu nói.

Dương Đình Phong thở hắt ra một cái rồi kéo mạnh nó vào lòng ôm chặt:

" Em như vậy, anh đau lòng lắm, biết không? "

Diệp Bối Bối cũng vòng tay ôm lấy anh. Dương Đình Phong lại tiếp lời:

" Hứa với anh, không được nhận lời thách đấu của ai nữa? "

Diệp Bối Bối gật gật đầu. Dương Đình Phong đẩy nhẹ nó ra rồi sợ nhẹ lên vết bầm trên mặt nó.

" Á " - Nó khẽ rên rồi nghiêng đầu tránh không cho anh chạm vào vết thương. Dương Đình Phong nhíu mày. Diệp Bối Bối cười trừ rồi chợt nhớ ra điều gì, nói:

" Em phải vào thay đồ "

" Ừm. Nhanh lên " - Dương Đình Phong xoa xoa đầu nó rồi nói.

Diệp Bối Bối cười nhẹ rồi nhanh chóng chạy vào hội trường. Đến gần phòng thay đồ, chân nó như hóa đá. Bên trong có tiếng phát ra rất lớn!

" Lí do? " - Triệu Thiên Vũ quay sang nhìn Đinh Nhã Kì.

" Chia tay thì chính là chia tay. Sao anh nhiều lời vậy? " - Đinh Nhã Kì bực dọc.

Triệu Thiên Vũ nắm lấy tay Đinh Nhã Kì kéo lại, hai gương mặt đối diện với nhau. Triệu Thiên Vũ vẫn lạnh lùng nhìn cô:

" Rốt cuộc là vì sao? "

" Vì anh chỉ là nhị thiếu của Triệu Thị. Người sau này quản lý sản nghiệp của Triệu Thị là anh Thiên Minh. Không phải là anh. Đã đủ chưa? " - Đinh Nhã Kì gắt lên rồi hất tay hắn ra. Triệu Thiên Vũ như bất động cứng đờ ra. Phải, hắn không thích công việc làm ăn của gia đình cũng không có suy nghĩ sẽ quản lý sản nghiệp của gia đình bởi hắn muốn làm những gì hắn thích, tự do tự tại. Chứ không phải hắn không thể thừa hưởng sản nghiệp của gia đình! Nhưng trên thương trường người ta đúng thật chỉ nghe thấy tiếng Triệu Thiên Minh, vì vậy có rất nhiều lời đồn ác ý về hắn, ví như con riêng nên không được chia sản nghiệp, bất tài vô dụng...

Đinh Nhã Kì bỏ ra bên ngoài, bắt gặp Diệp Bối Bối đang đứng như trời trồng, cô có chút khó chịu bỏ đi. Triệu Thiên Vũ cười như điên dại bước ra lại bắt gặp nó, Diệp Bối Bối cũng giật mình nhìn lại Triệu Thiên Vũ, Triệu Thiên Vũ bắt gặp ánh mắt quen thuộc của nó khiến trái tim hắn có chút kích động, đầu óc hắn điên loạn.

Triệu Thiên Vũ tiến đến gần nó, đẩy nó vào tường, hai tay nắm chặt lấy hai bàn tay nó đưa lên đầu rồi cúi người xuống áp làn môi ấm nóng của hắn vào làn môi anh đào của nó. Hắn hôn ngấu nghiến đôi môi nó. Bao sự tức giận, căm phẫn đều đổ dồn lên nó. Diệp Bối Bối trừng mắt nhìn hành động nhanh đến nó không kịp phản ứng của hắn. Nó cố gắng tránh né nụ hôn của hắn. Nhưng hắn đã cố định tay nó trên đầu bằng một tay, tay còn lại đưa về sau gáy nó giữ chặt lấy đầu nó rồi tiếp tục hôn ngấu nghiến làn môi anh đào của nó, chiếc lười của hắn không yên phận tách môi của nó ra sau đó đi vào khoang miệng nó rà soát, mút lấy mút để chiếc lưỡi hồng nhỏ của nó khiến nó khó chịu tránh né nhưng không thể, dường như hắn muốn nuốt chửng nó ngay lập tức, đến mức hơi thở nó gấp gáp, làn môi đã đỏ ửng lên, gương mặt vì khó thở mà đã đỏ bừng nhưng hắn vẫn không buông tha cho nó.

Đang lúc nó nguy cấp nhất, Hạo Nhất Nam bước tới đặt tay lên vai Triệu Thiên Vũ, hắn mới buông tha cho nó. Sau khi được giải phóng, Diệp Bối Bối tức giận thẳng tay tát vào mặt hắn. Tại sao lại là nó chứ? Diệp Bối Bối một giọt rồi hai giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Sau đó chạy vụt đi trong nước mắt.

Hạo Nhất Nam nhướn mày nhìn theo nó rồi nhìn sang Triệu Thiên Vũ chán chường.

" Đi thôi " - Hạo Nhất Nam khoác lên vai hắn. Triệu Thiên Vũ hất tay Hạo Nhất Nam ra rồi bỏ đi. Hạo Nhất Nam thở dài. Vừa rồi cậu đã gặp Đinh Nhã Kì ở bên ngoài và đã nghe mọi chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.