Phá Băng Áp Bách

Chương 57: Mạnh Giang Thiên Tra Tấn Trả Thù




Tô Cửu Cửu vội vàng chạy đến nhà Lâm Đào, gõ cửa nhiều lần mà không thấy ai ra mở cửa.

Chỉ là cửa nhà hàng xóm lại mở ra.

Lần này người mở cửa không phải là bà cụ đó, mà là một cô bé năm sáu tuổi, bộ dạng cô bé rất đáng yêu, buộc hai bím tóc sừng dê, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn.

- Ừm, chị cảnh sát thật xinh đẹp.

Tiểu nha đầu mở to mắt, thán phục nói.

Cũng khó trách cô bé liếc mắt một cái liền nhận ra, lúc này Tô Cửu Cửu đang mặc đồng phục cảnh sát.

Chỉ thấy một giây sau, Tô Cửu Cửu xoay người lại, nhìn thấy cô bé đứng cách đó không xa, cô nghĩ lại những lời bà cụ nói lúc trước nên ngồi xổm xuống, dịu dàng nói:

- Em là Niếp Niếp đúng không?

Cô bé không ngờ chị gái cảnh sát xinh đẹp trước mặt lại biết tên của mình, vẻ mặt cô bé kinh ngạc, ngọt ngào ngây thơ hỏi:

- Sao chị biết tên của em thế?

- Là bà nội em nói cho chị biết, bà nội em nói Niếp Niếp là đứa bé ngoan nhu thuận hiểu chuyện.

Tô Cửu Cửu giơ tay xoa đầu cô bé, từng chữ nói ra đều dịu dàng như vậy.

Chẳng qua nghĩ đến Niếp Niếp cũng bằng tuổi Điền Điềm, nhưng lại bị ngược đãi, còn chết oan chết uổng, trong lòng cô buồn bực khó nói nên lời, nhưng cô tức giận bất bình nhiều hơn.

- Ha ha, chị cảnh sát, chị tìm Điềm Điềm giúp em đi, cả ngày nay em không thấy cậu ấy rồi, cậu ấy cũng không đến tìm em chơi cùng...

Niếp Niếp chu miệng, xin Tô Cửu Cửu giúp đỡ.

Một lát sau, tâm tính thiện lương của Tô Cửu Cửu giống như bị thứ gì đó đốt cháy, cô cũng muốn tìm Điềm Điềm trở về, nhưng Điềm đã không thể trở về được nữa rồi.

Cô ổn định tâm thần, cố nén chua xót trong lòng, nói với Niếp Niếp:

- Niếp Niếp, em và Điềm Điềm là bạn tốt, đúng không?

- Đúng vậy ạ, em và Điềm Điềm là bạn tốt, cậu ấy có chuyện gì đều nói với em.

Niếp Niếp nâng cằm lên, có chút tự hào nói.

- Vậy em có thể nói cho chị biết Điềm Điềm từng nói gì với em hay không?

Tuy Tô Cửu Cửu chắc chắn Lâm Đào có vấn đề, nhưng vẫn muốn biết nhiều hơn.

Rõ ràng là Niếp Niếp có chút khó xử:

- Nhưng đó đều là bí mật cả ~

Tô Cửu Cửu nghe cô bé nói vậy định không tiếp tục hỏi nữa, phải nhanh chóng tìm được Lâm Đào.

Ai biết lúc cô chuẩn bị đứng dậy, Niếp Niếp lại mở miệng:

- Chị là chị cảnh sát, em có thể nói cho chị biết.

- Thực ra cha Điềm Điềm không tốt với cậu ấy một chút nào, thường xuyên đánh cậu ấy, còn không cho cậu ấy nói với mẹ.

Lúc Niếp Niếp nói chuyện này, lông mày nhỏ nhăn lại.

Nghe xong lời cô bé nói, tay Tô Cửu Cửu nắm chặt khớp xương kêu răng rắc.

- Chị cảnh sát, bí mật này em chỉ nói với chị thôi, chị phải giữ bí mật giúp Điềm Điềm đó.

Niếp Niếp nói xong còn không quên nói thêm một câu.

Tô Cửu Cửu gật đầu, xem như đồng ý.

Không lâu sau Lục Diễn và Hứa Nguyện cũng đi tới.

- Cửu Cửu, sao thế? Lâm Đào không có ở nhà sao?

Khi Hứa Nguyện đọc xong báo cáo khám nghiệm tử thi, cũng biết Lâm Đào này là kẻ tình nghi lớn nhất.

Lục Diễn ở một bên nói:

- Nếu anh ta là hung thủ, anh ta sẽ không dám mở cửa, hai người mau tránh sang một bên đi.

Chỉ thấy anh xắn tay áo lên, bày ra tư thế muốn đạp vào cửa.

Ai có thể ngờ được không đợi anh giơ chân lên, Tô Cửu Cửu đã đạp mạnh vào cửa rồi.

Thấy một màn như vậy, Lục Diễn không khỏi líu lưỡi, quá dũng mãnh, người phụ nữ này quá dũng mãnh rồi!

Chỉ là cửa bị đá văng ra, nhưng Lâm Đào sớm người đi – nhà trống.

Tô Cửu Cửu nhanh chóng gọi điện cho cục cảnh sát, điều động toàn lực lượng cảnh sát lục soát điều tra nhà ga bến xe còn cả sân bay nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.