Phá Băng Áp Bách

Chương 56: Đau Bụng




Tô Cửu Cửu nói như vậy, Kim Linh hiểu ra.

Đương nhiên nếu nói đến mức này rồi cô ấy còn không hiểu, vậy cô ấy quá ngu dốt rồi.

- Nếu như vậy, không phải Lâm Đào là hung thủ sao?

Kim Linh sợ hãi nói, cảm giác giống như chỉ cần Tô Cửu Cửu ra lệnh một tiếng, cô ấy sẽ lập tức đi bắt người.

- Kim Linh, cô xem cái tính nôn nóng của cô này, bây giờ chúng ta chỉ hoài nghi thôi, huống chi còn chưa có kết quả báo cáo khám nghiệm tử thi.

Tô Cửu Cửu thở dài, bất đắc dĩ nói.

- Được rồi, madam, là tôi quá vội vàng rồi.

Hứa Nguyện đưa hai đứa bé đến nhà trẻ xong, liền vội vàng chạy đến cục cảnh sát.

- Cửu Cửu, nghe nói tối hôm qua có án mạng, cậu không sao chứ, xem ra cậu không ngủ cả đêm rồi?

Hứa Nguyện nhìn thấy đôi mắt gấu mèo của Tô Cửu Cửu, lo lắng nói.

Tô Cửu Cửu lắc đầu, hữu khí vô lực nói:

- Tớ không sao, nằm sấp trên bàn một lát rồi.

- Lần này lại là vụ án gì vậy? Hơn nửa đêm điều động binh lực tìm Tô đại tổ trưởng đến đây.

Hứa Nguyện vừa nói vừa pha một ly cà phê cho Tô Cửu Cửu.

Nhắc tới vụ án lần này, vẻ mặt Tô Cửu Cửu đầy mây mù.

Cô làm cảnh sát nhiều năm như vậy, gặp phải đủ loại, án mạng kỳ lạ cũng nhiều vô số kể, nhưng gặp phải vụ án như vậy, cô vẫn không hể khống chế được cảm xúc của bản thân.

Tuy tối hôm qua đến bây giờ cô vẫn biểu hiện vô cùng lý trí, nhưng nghĩ đến đứa bé chết oan chết uổng như vậy, cô không có biện pháp bình tĩnh.

- Là một bé gái năm tuổi bị bỏ vào trong thùng rác...

- Cái gì? Ngay cả đứa bé mà hung thủ cũng nhẫn tâm giết, quả thực là không bằng súc sinh...

Hứa Nguyện vừa nghe nói đứa bé bị giết, liền không nhịn được chửi ầm lên, không có biện pháp, ai bảo cô ấy cũng là mẹ, không muốn nhìn thấy loại chuyện như vậy.

Lúc Hứa Nguyện đang phát tiết bực bội, Lục Diễn tiến vào văn phòng.

Anh lững thững đi đến trước mặt Tô Cửu Cửu, ném báo cáo khám nghiệm tử thi lên trên bàn.

Chỉ là sắc mặt của anh cũng chẳng đẹp lắm, âm u.

Tô Cửu Cửu liếc mắt nhìn anh, thấy hai mắt anh che kín tơ máu, biết anh bận việc cả một buổi tối, thoáng có cái nhìn khác về người đàn ông này.

Cho dù cô có ý kiến với anh nhưng cô không thể không thừa nhận, lúc người đàn ông này làm việc còn vô cùng chuyên nghiệp.

Cô mở báo cáo khám nghiệm tử thi ra xem, nhưng càng đọc sắc mặt cô càng khó coi, trên da mặt đầy một tầng băng sương.

- Cửu Cửu, biểu tình của cậu là sao vậy? Kết quả khám nghiệm tử thi thế nào?

Hứa Nguyện thấy vẻ mặt Tô Cửu Cửu tức giận, cũng tò mò rốt cuộc trên báo cáo khám nghiệm tử thi viết cái gì.

-...

Tô Cửu Cửu không nói một lời.

Hứa Nguyện đoạt lấy báo cáo khám nghiệm tử thi, sau khi xem xong kết quả, tức giận đến mức ném mạnh báo cáo khám nghiệm tử thi xuống bàn.

- Chuyện này...

Cho dù là ai nhìn thấy báo cáo khám nghiệm tử thi này cũng đều vô cùng khiếp sợ.

Bởi vì trên báo cáo khám nghiệm tử thi viết rất rõ ràng, cô bé bị bóp chặt cổ, chết vì hít thở không thông, nhưng trên người cô bé có biết bao nhiêu vết thương, nhất là nơi tư mật.

Đúng vậy, khi cô bé còn sống từng bị xâm hại.

- Hung thủ quá điên rồ rồi!

Tô Cửu Cửu và Hứa Nguyện đều bị kết quả báo cáo khám nghiệm tử thi làm khiếp sợ tại chỗ, trái lại một câu của Lục Diễn nói ra tiếng lòng của các cô.

Nghĩ đến đây, cho dù là ai đọc báo cáo phân tích khám nghiệm tử thi đều hận đến mức cắn chặt hàm răng.

Một giây sau, Tô Cửu Cửu đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.

Hứa Nguyện đuổi theo hỏi:

- Cửu Cửu, cậu đi đâu vậy?

- Bắt hung thủ!

Nghe cô nói vậy, Lục Diễn và Hứa Nguyện vội vàng đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.