Phá Băng Áp Bách

Chương 198: Hôn Lễ (Hoàn)




Tử Hà thành là Hoàng thành trong chốn võ lâm, không chỉ có địa vị mà đồng thời cũng rất phồn hoa, tượng trưng cho tài phú, ngoại trừ thế hệ phú thương Tô gia, ngay cả Thanh Hoàng sơn trang cũng mở rất nhiều cửa hàng ở đây, người trong võ lâm nối liền không dứt, phố lớn ngõ nhỏ đều có thể thấy người cầm binh khí, ở nơi này cũng được xem như một loại phong cảnh.

Ban đêm, một chiếc xe ngựa bình thường vô kỳ đi vào Tử Hà thành, vòng qua đoạn đường phồn hoa, dừng chân trong một sân nhỏ bình thường.

Hoan Hỷ cùng Hiên Viên Địch nhảy ra đầu tiên, Hoan Lạc vẫn cẩn thận đi bên cạnh tiểu thư nhà mình, tuy biết nàng có tuyệt thế võ công, nhưng nàng vẫn sợ tiểu thư va phải vật cản: “Tiểu thư chậm một chút!”

Nhìn bộ dáng của Hoan Lạc, Hiên Viên Địch nhịn không được trêu chọc: “Bộ dáng kia của Hoan Lạc cứ như Hoàng tẩu đã bảy mươi tám mươi tuổi ý.”

Lại là xưng hô này, Thu Triển Hạo khó hiểu nhìn Hiên Viên Địch: “Ngươi gọi nàng là ‘Hoàng tẩu’, nàng đã lập gia đình sao?”

“Đương nhiên! Không nghe thấy ta gọi là tẩu tử sao?” Hiên Viên Địch trong lòng tiếp tục nghĩ, nàng là Hoàng tẩu của ta, ta đi theo bên cạnh nàng đương nhiên là muốn thay hoàng huynh trông coi rồi thuận tiện thổi bay đám hoa đào rơi xung quanh đi rồi.

Nghe vậy, Thu Triển Hạo không quá mất mát, chỉ tò mò xem phu quân của nàng sẽ là một người như thế nào?

“Chi nha!” Đại môn ở một bên sân mở ra, một nam nhâm trung niên hơn bốn mươi bước đến, đối Thiên Thanh Hoàng cung kính cúi người: “Thuộc hạ Mạc Dương tham kiến tiểu thư!”

Thiên Thanh Hoàng gật đầu: “Mạc thúc không cần đa lễ, ngươi ở Tử Hà thành để ý nhiều năm như vậy thật vất vả rồi!”

Trên mặt nam nhân tên Mạc Dương ẩn ẩn có chút kích động: “Tiểu thư quá lời, vì tiểu thư làm việc là phúc khí của Mạc Dương.” Dứt lời liền đón mọi người vào, nhưng vẫn cung kính với Thiên Thanh Hoàng.

Thu Triển Hạo nhìn nam nhân này, Mạc Dương? Hình như hơi quen, nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra. Bất quá nhìn bộ dáng hắn đối với Thiên Thanh Hoàng lại không khó nhìn ra thân phận của nàng không đơn giản.

Đây là một cái sân rất bình thường, không lớn cũng không nhỏ, ngoại trừ Mạc Dương thì còn mấy người khác, mọi thứ đều chuẩn bị vì Thiên Thanh Hoàng, tuy rằng nhiều năm rồi nàng không tới, nhưng tâm ý này vẫn có thể cảm nhận được.

“Sao ngươi còn ở đây?” Đột nhiên, Thiên Thanh Hoàng xoay người nhìn Thu Triển Hạo, lạnh lùng hỏi.

Thu Triển Hạo sắc mặt cứng đờ, không ngờ Thiên Thanh Hoàng sẽ trực tiếp hỏi hắn, làm hắn trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải.

“Phủ thành chủ ở gần đây, ngươi không về nhà mà chạy theo chúng ta làm gì?” Hoan Lạc cũng hỏi trắng ra, có lẽ bọn họ không cảm thấy lời này thực sự đả thương người, hoặc có lẽ các nàng biết, nhưng vẫn muốn nói.

Thu Triển Hạo vô cùng xấu hổ, có chút vô thố nhìn Thiên Thanh Hoàng: “Ta… Ta về bây giờ đây…” Nói xong thật sự xoay người rời đi.

Mạc thúc đợi Thu Triển Hạo rời đi mới nói: “Tiểu thư rõ ràng thích đứa nhỏ này, vậy vì sao còn muốn đuổi hắn đi? Thiếu thành chủ cũng là một thiếu niên tốt, lão phu cũng rất thích hắn.”

Thiên Thanh Hoàng cười khẽ: “Nếu như bị người ngoài biết ta mang thiếu thành chủ của Tử Hà thành theo bên người thì ngươi đoán xem sẽ có hậu quả gì?”

Mạc thúc gật đầu, đây cũng là một việc đáng để bàn luận.

Mà ngoài cửa, Thu Triển Hạo nhìn chằm chằm cửa viện, muốn rời đi nhưng chân lại như mọc rễ. Tại sao chỉ mới gặp bọn họ có mấy giờ, mà hắn đã có cảm giác không muốn rời bỏ? Hơn nữa so với phụ thân cùng mẫu thân còn mãnh liệt hơn…

Hắn không biết vì sao lại theo tới, nhưng khi nàng không chút lưu tình đuổi hắn đi, hắn thật sự rất đau lòng! Hồi lâu sau, cuối cùng mới di động bước chân, đi về hướng phủ thành chủ.

Ban đêm, nhận được tin tức Ngũ Tử Tính cùng Hình Tử Tiêu cũng tới tiểu viện, sân đình vốn trống vắng bỗng náo nhiệt hẳn.

“Thanh Hoàng!” Hai người nhìn Thiên Thanh Hoàng, ánh mắt không biết nên đặt ở đâu, sau lần đại náo đại hôn ấy của nàng, không ngờ nhanh gặp lại như vậy.

Hai người không biết làm sao, nhưng Thiên Thanh Hoàng lại không hề xấu hổ, ánh mắt không thay đổi chuyển động trên người hai người, cuối cùng dừng ở Hình Tử Tiêu: “Biết thân thể không tốt mà suốt ngày chạy loạn, cứ thế này dù là thần tiên cũng không cứu được ngươi!”

Nghe vậy, Hình Tử Tiêu lạnh lùng cũng có một tia ấm áp, đối Thiên Thanh Hoàng cười yếu ớt: “Ta biết!”

Ngũ Tử Tính nhìn bộ dạng của Hình Tử Tiêu, bất đắc dĩ lắc đầu, người này a! Chỉ khi nào có Thiên Thanh Hoàng mới là một kẻ sinh động!

“Đông Phương có lẽ đang ở phủ thành chủ, đêm nay ta sẽ đi xem trước, các ngươi mấy ngày nay chắc không được ngủ nghỉ rồi, hảo hảo ở đây đi. Nơi này tuyệt đối an toàn!” Khó thấy Thiên Thanh Hoàng tâm bình khí hòa ở trước mặt Ngũ Tử Tính nói ra lời quan tâm như vậy, Ngũ Tử Tính mỉm cười, cũng coi như một thay đổi tốt đi!

“Hoàng Nhi đi một mình sao?” Hình Tử Tiêu lo lắng nhìn Thiên Thanh Hoàng, không phải hắn lo lắng cho võ công của Thiên Thanh Hoàng, mà lo lắng theo thói quen.

Thiên Thanh Hoàng đối với nam tử lúc nào cũng nhẹ nhàng này vĩnh viễn không phát tính tình, nhẹ nhàng cười: “Ta tự biết đúng mực!”

Ban đêm:

Một bóng đen bay qua sân, nhanh chóng dừng trên nóc phủ thành chủ tượng trưng cho quyền lực, thành chủ phủ tuy không xa hoa như hoàng cung, nhưng cũng được xem như cực kỳ xa hoa; toàn bộ phủ thành chủ đèn đuốc sáng trưng, phản xạ ánh tử kim sắc hoa lệ, đại khí xa hoa, không hổ là bảo địa trong chốn võ lâm! Mà hiện tại toàn bộ xung quanh phủ thành chủ treo đầy tơ lụa cùng đèn lồng đỏ, nhưng lại không có một chữ hỉ, thật sự làm người khác khó hiểu.

Thiên Thanh Hoàng tinh tế cảm nhận đám người đi tuần tra, thân mình biến mất tại chỗ, rất nhanh lại xuất hiện ở một địa phương hẻo lánh khác. Theo bản đồ thì phòng của Thu Thanh Nhi ở phía tây, cách nơi này không xa.

Sau khi tránh né vài nhóm người, Thiên Thanh Hoàng rốt cục cũng thấy bảng hiệu ghi ‘Tây Uyển’!

Đường cửa chính chạy thẳng vào một căn phòng, xem ra đây là khuê phòng của Thu Thanh Nhi. Thân mình biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện đã ở phía trên phòng Thu Thanh Nhi. Nhưng điều khiến Thiên Thanh Hoàng khó hiểu là, trong phòng lại không có ai!

Ánh mắt đảo qua toàn bộ phòng, thoạt nhìn hoa lệ như tẩm cung của phi tần. Bên trong phần lớn là đồ của nữ nhân, ngoài ra còn có thêm mấy loại binh khí.

Đột nhiên, bên tai truyền đến một tiếng vang rất nhỏ. Thiên Thanh Hoàng phản ứng rất nhanh, liền thấy trên giường tách làm đôi, lộ ra một lỗ hổng chỉ vừa một người bước vào, tiếp theo đó là một người đi ra từ bên trong. Quả nhiên là Thu Thanh Nhi! Chỉ là sắc mặt nàng ta tựa hồ không được tốt.

Thu Thanh Nhi ngồi trên giường, rầu rĩ không rên một tiếng, nặng nề hồi lâu, cảm thấy trong lòng vẫn hờn dỗi, liền hung hăng kéo màn che bên giường xuống, ‘xoẹt’ một tiếng xé rách màn che sang quý.

“Hỗn đản! Tức chết ta! Rõ ràng người là ta bắt được, dựa vào cái gì không cho ta xem?” Lại hung hăng xé cái nữa, sau đó điên cuồng tê rên, thanh âm không ngừng vang lên, màn che rộng lớn nhanh chóng biến thành một đống mảnh nhỏ hỗn loạn.

Thiên Thanh Hoàng tựa vào tường, cũng không sợ Thu Thanh Nhi sẽ phát hiện, chỉ cần nàng không muốn, trên thế gian này chỉ có vài người mới phát hiện được sự tồn tại của nàng. Mà hiện tại nàng có có thể xác định Đông Phương Mạc đang ở ngay gần đây!

Đang lúc Thu Thanh Nhi còn sinh hờn dỗi thì một nha hoàn bỗng gõ cửa: “Tiểu thư! Nhị thành chủ gọi người qua!”

Nghe vậy, Thu Thanh Nhi không trả lời, rầu rĩ nằm trên giường chốc lát, cuối cũng vẫn phải đứng dậy đi ra ngoài. Đợi Thu Thanh Nhi đi ra, hai nha đầu liền lập tức tiến tới thu thập mọi thứ, mặt khác cũng có hai người cầm cái mới đến thay, giống hệt như cái vừa rồi.

“Ai! Đây là lần thứ mấy chúng ta đổi màn che rồi?” Một nha đầu thở dài.

“Màn che này giá một trăm lượng bạc, nhưng tiểu thư lại coi như giẻ rác, ta nhìn mà cũng thấy đau!” Một nha đầu khác đang vén màn che nói.

“Các ngươi đừng nói nữa, nếu bị tiểu thư nghe được thì không dễ chịu đâu!” Một nha đầu hơi ổn trầm nói, sau đó ôm chặt này nọ, kéo hai người kia ra.

Đợi cửa phòng đóng lại, Thiên Thanh Hoàng mới bước ra, tìm bên giường một hồi, cuối cùng cũng tìm được một ám cách, dùng sức nhấn vào, quả nhiên mặt giường tách dời, Thiên Thanh Hoàng không chút do dự nhảy xuống, lập tức cảm giác được mặt giường trên đỉnh đầu đã trở lại bộ dáng ban đầu.

Đây là một ám cách rất khá, chỉ cần nhìn tạo hình và sự khô ráo trơn nhẵn của vách tường là có thể nhận ra, hơn nữa có vẻ đã đào rất lâu.

Thiên Thanh Hoàng một đường đi về phía trước, cách năm thước lại có một viên Dạ Minh Châu chiếu sáng, tuy rằng vẫn hôn ám, nhưng như vậy cũng đủ, mà Dạ Minh Châu kia cũng đủ nói lên tài lực của Tử Hà thành.

Bên trong trống trải vô cùng, giống như đi mãi không tới đáy. Cuối cùng thì ở trước mặt Thiên Thanh Hoàng cũng xuất hiện hai luồng trắng xóa. Nghĩ nghĩ, vẫn là đi theo trực giác qua bên trái. Đi vào không đến 2 phút, Thiên Thanh Hoàng đột nhiên cảm giác được một loại sức mạnh làm nàng loạn tâm, mà hỏa mị trên tay cũng giật giật mấy cái.

Thiên Thanh Hoàng đứng im tại chỗ, thân mình trong nháy mắt cứng ngắc, nàng biết đã bị phát hiện, trong lòng hoảng hốt, không ngờ lại gặp một cao thủ ở đây!

Thiên Thanh Hoàng xoay người, giống như bỏ chạy quay lại đường cũ, không chút do dự rẽ sang lối đi bên phải.

Thiên Thanh Hoàng không ngừng chạy, bởi vì nàng có thể cảm giác được phía sau rõ ràng người nọ đang đuổi theo không bỏ! Rốt cục Thiên Thanh Hoàng cũng tìm được một chỗ ám cách, không kịp đợi mật đạo mở đã trực tiếp dùng sức mạnh đánh văng ra, sau đó biến mất trong vài đạo âm thanh kinh ngạc.

Đợi khi Thiên Thanh Hoàng thoát khỏi nguy hiểm, quay đầu vừa nhìn mới phát hiện, cửa mật đạo là ở một căn phòng trong chỗ hạ nhân của Đông uyển!

“Có thích khách! Người đâu! Có thích khách!” Những người kia lâu sau mới hoàn hồn trong sợ hãi, chạy toán loạn kêu, toàn bộ thành chủ phủ bỗng vô cùng náo nhiệt!

Thiên Thanh Hoàng vừa muốn đi, lại phát hiện hơi thở cường đại kia đang bao phủ toàn bộ thành chủ phủ, nếu bây giờ nàng đi, khẳng định sẽ bị bắt, nhưng nếu không đi thì cũng không ổn, hiện tại toàn bộ thành chủ phủ đều đang tìm người!

Thừa dịp không có ai tới, Thiên Thanh Hoàng đi vào một khoảng sân lạnh lẽo, lại ngoài ý muốn bị người bên trong nhìn thấy!

“Sao ngươi lại ở đây?”

“Là ngươi!”

Thiên Thanh Hoàng nhìn Thu Triển Hạo, hơi nhíu mày: “Nếu ta nói ta là thích khách, ngươi có kêu to lên không?”

Nghe vậy, Thu Triển Hạo cũng khẽ nhíu mày, lúc nãy bên ngoài ánh lửa tận trời, xem ra đã bắt đầu điều tra! Thu Triển Hạo đột nhiên đi đến trước mặt Thiên Thanh Hoàng, giữ chặt nàng: “Mau vào đây!”

Thiên Thanh Hoàng vừa bước vào phòng, Thu Triển Hạo lập tức đóng cửa, kéo nàng đến bên giường: “Trốn tạm trên giường của ta đã!”

Thiên Thanh Hoàng nhìn giường lớn, hơi thở nam hài sạch sẽ truyền đến, nhưng thật ra rất dễ ngửi, chỉ là hắn bảo nàng trốn? “Ngươi không sợ gây họa sao!”

Thu Triển Hạo nhíu mày: “Ta không sợ, nhanh trốn đi!”

Dứt lời, người điều tra bên ngoài đã đến, không đợi gõ cửa đã trực tiếp xông vào kiêu ngạo: “Thiếu thành chủ, chúng ta phụng mệnh của nhị thành chủ đến điều tra thích khách! Thỉnh thiếu gia thứ lỗi!”

Thu Triển Hạo bị Thiên Thanh Hoàng đột nhiên biến mất lúc này mới hoàn hồn, nhìn mấy tên kiêu ngạo đến cực điểm hừ lạnh: “Các ngươi là tới bắt thích khách hay là tới chê cười bổn thiếu gia? Biết rõ ta bị mẫu thân đóng cửa cấm đoán mà còn tùy tiện xông tới, các ngươi nghĩ bổn thiếu gia dễ bị bắt nạt như vậy có phải không?”

Ách! Nghe vậy, mấy người kia không biết nói gì cho phải, tượng trưng nghìn trong phòng vài cái rồi bỏ chạy. Thu Triển Hạo căm tức ném một bình hoa theo sau, thanh âm vỡ vụn khiến bọn người chạy nhanh hơn. Ai ai cũng biết thiếu thành chủ hôm nay bị phu nhân phạt, phát giận cũng là bình thường!

Thiên Thanh Hoàng ngồi trên sà nhà nhìn tiểu hài tử phát giận, không ngờ hắn cũng có vẻ mặt đáng yêu như vậy! So với việc hắn giả trang lớn tuổi luôn mồm ‘tại hạ’ thì đáng yêu hơn nhiều.

“Thanh hoàng! Ngươi ở đâu?” Thu Triển Hạo thấp giọng gọi, kéo lại suy nghĩ của Thiên Thanh Hoàng, chỉ thấy hắn vẻ mặt sốt ruột như đang tìm cái gì đó.

“Ta ở đây!” Thiên Thanh Hoàng nhảy xuống, lập tức thấy Thu Triển Hạo đang sốt ruột mắt sáng rực lên, lập tức có chút ngượng ngùng: “Ta còn tưởng ngươi đã đi rồi!”

Thiên Thanh Hoàng đi đến bên giường hắn ngồi xuống: “Ngươi bị cấm quan? Xảy ra chuyện gì à? Mà ngươi không phải thiếu thành chủ sao? Những người đó sao lại kiêu ngạo như vậy?”

Thấy nàng khó hiểu, Thu Triển Hạo cũng làm một bộ tập mãi thành quen: “Phụ thân đã từ rất lâu về trước không còn quan tâm đến việc vặt trong thành, tất cả đều do mẫu thân cùng Nhị thúc và đám trưởng lão để ý. Lần này ta xuất môn là phụng mệnh của phụ thân, mẫu thân không biết, cho nên sau khi ta trở về liền phạt ta cấm quan!”

“Phụ thân không để ý tới thế sự, toàn bộ thành chủ phủ đại bộ phận đều nghe lệnh của Vu Nhị thúc, nếu không phải Nhị thúc không có con trai thì vị trí thiếu thành chủ này chỉ sợ ta không ngồi nổi!”

Trách không được a! Thiên Thanh Hoàng xoa xoa đầu thiếu niên, thanh âm mang theo an ủi: “Không ngờ ngươi cũng không dễ chịu như vậy!”

Thu Triển Hạo đột nhiên ngồi xổm xuống, ghé vào đầu gối Thiên Thanh Hoàng, ánh mặt như thu thủy chờ mong nhìn nàng: “Ngươi làm tỷ tỷ của ta được không?”

Tỷ tỷ? Thiên Thanh Hoàng sửng sốt: “Không phải ngươi cũng có một tỷ tỷ sao? Nếu ta nhớ không lầm thì đó còn là võ lâm đệ nhất mỹ nhân a!”

Thu Triển Hạo nghe xong, khuôn mặt nhất thời kéo xuống dưới: “Đó không phải tỷ tỷ của ta! Suốt ngày chỉ biết tranh đấu, đi theo mẫu thân khoa tay múa chân với người khác, lại còn học mẫu thân khắp nơi tính kế; cho tới bây giờ chưa từng một lần quan tâm ta, mỗi khi thấy mặt đều nói ta sai đủ chỗ, nói ta không đảm đương nổi xưng hô thiếu thành chủ này. Nếu so về lòng dạ hẹp hòi thì chỉ có hơn chứ không kém Thu Thanh Nhi!”

Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng trầm mặc, đây chính là bi ai khi được sinh ra trong gia đình quyền lực a. Khẽ niết khuôn mặt mềm mại như của Hoan Hỷ, nói: “Một khi đã vậy, ta sẽ coi như tỷ tỷ của ngươi, về sau nếu có gì khó khăn thì tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không chối từ. Lúc nào tâm tình không tốt thì cứ tới chỗ hôm nay tìm ta, trong thời gian ngắn ta vẫn còn ở đó!”

“Thật sao?” Thu Triển Hạo trước mắt sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra biểu tình trẻ con.

Thiên Thanh Hoàng gật đầu: “Thật! Giờ ngươi là đệ đệ của ta, cho dù ngươi có thân phận như thế nào, bọn họ vẫn đều tôn ngươi một tiếng ‘thiếu gia’, cho dù không có ta, bọn họ cũng sẽ hoan nghênh ngươi!”

“Ta không cần xưng hô ‘thiếu gia’, ta chỉ cần có thể thấy tỷ tỷ là tốt rồi!” Buông tâm tư, Thu Triển Hạo trở về với bộ dáng hài tử nên có. Thiên Thanh Hoàng cũng có chút vui vẻ, nàng nhìn hắn mà như thấy được Hoan Hỷ bọn họ trước đây, nàng dùng thật tình đối đáp bọn họ, đổi lại cũng nhận được bọn họ thật tình đối đáp!

“Đúng rồi! Tỷ tỷ, ta cho ngươi cái này!” Thu Triển Hạo đứng dậy đi tới lục ngăn kéo, rốt cục cũng tìm được một huyết ngọc Phượng Hoàng tạo hình có chút thô ráp, nhìn kỹ còn không giống Phượng Hoàng. Thu Triển Hạo đỏ mặt, nhưng vẫn đưa cho Thiên Thanh Hoàng.

“Đây là huyết ngọc ta lấy được theo lời phụ thân ở chỗ đó, sau đó tự mình điêu khắc, tuy bọn họ đều nói viên ngọc trân quý đã bị ta phá hư…” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của Thu Triển Hạo càng ngày càng nhỏ.

Thiên Thanh Hoàng tiếp nhận nhìn nhìn, cũng thật sự thô ráp, nhưng có thể điêu khắc thành như vậy cũng đã rất đẹp rồi, trên mặt ngọc còn có một cái lỗ nhỏ dùng để xuyên tuyến.

“Đẹp lắm. Nhưng cái này quá quý, chờ ta tìm được thứ có thể xứng đôi với nó, ta sẽ đưa tặng ngươi đáp lễ!”

Nghe vậy, Thu Triển Hạo cao hứng ngẩng đầu, trong lòng rất vui vì Thiên Thanh Hoàng thích, nhất là nàng còn nói sẽ tặng quà lại cho hắn!

Cảm giác bên ngoài đã yên tĩnh một chút, Thiên Thanh Hoàng mới xoa xoa khuôn mặt của Thu Triển Hạo: “Được rồi! Hôm nay ta về trước, có rảnh thì tới tìm ta!”

Nghe thấy nàng phải đi, Thu Triển Hạo có chút mất mát, nhưng nàng đã nói hắn có thể tới tìm nên lại cao hưng lên: “Được!”

Nhìn hắn trong nháy mắt thay đổi tâm tư, Thiên Thanh Hoàng mỉm cười, chung quy vẫn là một đứa nhỏ!

Thừa dịp bóng đêm trở lại tiểu viện, rất xa liền thấy một thân ảnh màu xám đợi ở tường viện, Thiên Thanh Hoàng do dự một chút, vẫn là dừng lại: “Vào đi thôi!”

Ngũ Tử Tính nhìn về phía Thiên Thanh Hoàng, thấy nàng bình yên vô sự, lúc này mới yên lòng, nghe được nàng nói ba chữ kia, tuy không đặc biệt quan tâm, nhưng với hắn như vậy cũng đủ vui vẻ!

“Bọn họ đều đang đợi ngươi!”

“Ừ!” Thiên Thanh Hoàng gật đầu, đẩy cửa phòng khách ra, quả nhiên thấy mọi người đều ngồi bên trong, thấy nàng tiến vào lập tức nhìn lại.

“Hoàng tẩu! Thế nào?” Hiên Viên Địch vốn đang ghé vào trên bàn ngủ gật, vừa nhìn thấy Thiên Thanh Hoàng trở về đã lập tức tỉnh táo.

“Trong phủ thành chủ có cao thủ, hơn nữa khả năng ở trên ta!” Thiên Thanh Hoàng ăn ngay nói thật.

“Làm sao có thể?” Hiên Viên Địch là người đầu tiên kêu lên sợ hãi. Trong tư tưởng của hắn, trước đây Hoàng huynh lợi hại nhất, Hoàng tẩu thứ hai, hiện tại là Hoàng tẩu đệ nhất, Hoàng huynh thứ hai, với hắn mà nói võ công của Hoàng tẩu đã là cực hạn, làm sao có người đánh thắng được nàng?

“Thanh Hoàng! Ngươi nói thật sao?” Thiên Thanh Hoàng võ công cao bao nhiêu, Ngũ Tử Tính cùng Hình Tử Tiêu là rõ ràng nhất, so với Thiên Thanh Hoàng còn lợi hại thì rốt cuộc là cái dạng gì?

Thiên Thanh Hoàng ngồi vào vị trí: “Ta nói là khả năng! Bởi vì ta còn chưa tới gần đã bị hắn phát hiện, vì tránh đả thảo kinh xà, ta chưa cùng hắn giao thủ đã bỏ đi, nhưng ta có thể xác định được vị trí của Đông Phương, chỉ cần dẫn đi rồi cứu Đông Phương là được!”

“Ta đi!” Ngũ Tử Tính là người nói đầu tiên, hắn đã lo lắng rất lâu rồi!

Thiên Thanh Hoàng lắc đầu: “Hiện tại không vội, chúng ta phải nghĩ kế sách thật tốt đã, đêm nay ta dò xét được hắn ở phía đông, chúng ta cần phải có người đến trợ giúp đánh yểm trợ, bằng không dựa vào võ công của các ngươi, mang Đông Phương đi mà không bị phát hiện vẫn rất khó khăn!”

“Người của chúng ta trong phủ thành chủ có gần một trăm, muốn che giấu cũng không phải không thể, nhưng khả năng sẽ hy sinh một ít người!” Mạc thúc sắc mặt lãnh trầm nói, những người đó tuyệt đối trung tâm với trang chủ, nhưng dù sao cũng đã đi theo ông nhiều năm như vậy, bảo bọn họ đi chịu chết vẫn thấy khổ sở.

Thiên Thanh Hoàng đương nhiên biết tâm tình của ông: “Mạc thúc không cần lo lắng, người giúp che giấu ta đã tìm được, ta không cần dùng phương thức đổi mạng này để đạt được mục đích!”

Nghe vậy, Mạc thúc cảm kích đồng thời cũng xấu hổ, ông thế nhưng không tin tiểu thư!

“Đến lúc đó ta đi dẫn dắt tên cao thủ kia, Tử Tính cùng Hoan Hỷ và Hiên Viên Địch đi cứu người!” Nói xong Thiên Thanh Hoàng còn nhìn về phía Phù Linh: “Mang theo nàng cùng đi!”

“Vì sao?” Hiên Viên Địch khó hiểu, tuy hắn biết Phù Linh có chút không đơn giản, nhưng dù sao nàng ta vẫn chỉ là một đứa nhỏ a.

Thiên Thanh Hoàng không muốn trả lời vấn đề đần độn này, nhìn Phù Linh: “Có ý kiến không?”

Phù Linh cười khẽ: “Không!” Nếu làm vậy có thể khiến nàng tin tưởng, nàng nhất định không ngại!

“Vậy cứ làm thế đi! Hoan Lạc cùng Tử Tiêu tiếp ứng, Mạc thúc phụ trách truyền tin. Hơn nữa dùng danh nghĩa của Thanh Hoàng sơn trang thúc đẩy nhóm võ lâm nhân sĩ, nếu thành chủ phủ có động tác khác thường thì tạo ra một chút phiền toái ‘hợp lý’ phân tán lực chú ý!”

Thiên Thanh Hoàng nói xong, người bên trong tất cả đều vẻ mặt nghiêm túc, tuy nói thì đơn giản, nhưng phải làm thì mới biết hung hiểm, trước không nói cái khác, chỉ nghĩ đến tên cao thủ có thể địch nổi Thiên Thanh Hoàng là đã không thể bỏ qua!

Tựa hồ nhìn ra bọn họ lo lắng, Thiên Thanh Hoàng nói: “Công lực có thể so với được với ta, nhưng có thể giết ta hay không lại là chuyện khác, các ngươi cứ làm tốt chuyện của mình đi, đến lúc đó đừng khiến ta phân tâm!”

“Đã biết!”

“Hoàng Nhi cẩn thận!”

Thiên Thanh Hoàng cười khẽ, nâng mâu nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Mạc thúc! Ngày mai hẳn là qua năm mới đi?”

“Ân! Tiểu thư muốn nói cái gì!”

“Đây là lần đầu tiên qua năm mới mà lại có nhiều người như vậy! Ngày mai cứ chuẩn bị một bữa thật ngon trước đã, chúng ta phải cùng nhau vui vẻ qua năm mới!”

“Được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.