Phá Băng Áp Bách

Chương 197: Con Người Chế Tạo Tinh Hạch




Ánh mắt của Thiên Thanh Hoàng dừng trên người lão già, cho dù lần trước hay hiện tại, nàng vẫn không cảm nhận được nội lực trên người lão, nhưng tốc độ kia cư nhiên có thể bằng nàng, không thể không kinh ngạc.

“Tiểu thư! Thành thật xin lỗi vì dùng phương thức này mời ngươi đến!” Lão già ngẩng đầu, khuôn mặt hiền lành không thể nhìn rõ.

Nàng tự nhận ánh mắt của mình đã đủ độc, nhưng không ngờ cũng có lần sai lầm. “Ngươi năm lần bảy lượt phí công dẫn dụ ta đến đây làm gì?”

Lão già nhìn nàng, sau đó lại nhìn tiểu cô nương bên cạnh: “Cái này còn phải đợi chủ nhân tỉnh lại mới có thể nói cho ngươi!”

Thiên Thanh Hoàng nhíu mày, quả nhiên là vậy, lần trước nàng đã thấy kỳ lạ, bởi vì thái độ kia không phải của một tôn gia nên có. Thiên Thanh Hoàng không nói, tiểu cô nương kia nhanh chóng mở mắt, hoa quang hiện lên, lộ ra một đôi con ngươi trong suốt. Thiên Thanh Hoàng nhìn mà không nhịn được sợ hãi than, đúng là một đôi mắt đẹp.

“Đại tỷ! Chúng ta lại gặp mặt!” Thấy Thiên Thanh Hoàng, tiểu cô nương nhoẻn môi cười, nhưng Thiên Thanh Hoàng lại thấy có chút quỷ dị.

“Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, ta không có tính nhẫn nại!”

Tiểu cô nương không trả lời mà đem ánh mắt nhìn lên tay phải của nàng: “Hỏa hồ của đại tỷ rất đẹp!”

Những lời này thành công làm Thiên Thanh Hoàng cả kinh, lại bất động thanh sắc: “Giờ ngươi có thể nói nguyên nhân.”

Tiểu cô nương cười khẽ, nàng biết Thiên Thanh Hoàng thực tâm đối đãi nàng, không thừa nước đục thả câu nữa, đứng lên rời giường đá hỏi: “Tỷ tỷ đã nghe nói tới Nam hoang hiến tế tộc chưa?”

Thiên Thanh Hoàng lắc đầu: “Chưa!”

Tiểu cô nương không hỏi nhiều, chậm rãi nói: “Ta tên là Phù Linh, là thần nữ của Nam hoang Hiến tế tộc, cũng chính là đại thần nữ Hiến tế tiếp theo. Nam hoang ở Đông Nam đại lục, nhưng phải vượt qua Thiên nhai chi cốc nguy hiểm mới có thể tới. Nam hoang có rất nhiều chủng tộc, nơi nào cũng có bộ lạc nhỏ, mà Hiến tế tộc được thần linh phù hộ, trở thành bộ lạc thủ lĩnh, có lịch sử hơn một ngàn năm!”

“Nữ tế ti của tộc Hiến Tế được thần chúc phúc, có sức mạnh cường đại, trấn thủ tứ phương. Sức mạnh như vậy đương nhiên trở thành mơ ước của các tộc khác, vì thế những thủ lĩnh kia liền  âm mưu liên thủ, ngày ta nhận được sự chúc phúc của thần đã phát động tấn công. Tuy ta cuối cùng cũng nhận được lời chúc, nhưng linh hồn đã bị đánh tan, không chống lại được bọn họ nên đại trưởng lão đã mang ta trốn đi!”

“Ngày ấy chúng ta bị khi dễ là vì ta vẫn còn suy yếu, mà thần lực của đại trưởng lão cũng chưa hồi phục. Khi ta thấy ngươi, ta đã biết ngươi có thể giúp ta, cho nên ta mới nhờ đại trưởng lão cầu ngươi để cho ta đi theo ngươi, nhưng ngươi lại không đáp ứng. Lúc đó ta không có cách nào, chỉ có thể nhìn ngươi rời đi, nhưng sau đó ta vẫn luôn tìm kiếm ngươi!”

“Cho nên sau khi ngươi giết những người đó vừa vặn thấy ta đi ngang qua liền đi theo ta, dẫn ta tới đây, hai lần không thành liền trực tiếp bắt cóc người của ta để uy hiếp?” Thiên Thanh Hoàng thay nàng nói xong.

“Đại tỷ có đáp ứng không?” Phù Linh cúi đầu đưa ra đáp án.

Hơi thở trên Thiên Thanh Hoàng chợt lạnh đi vài phần, sắc mặt Phù Linh có chút trắng bệch, mà lão già phía sau nàng cũng xuất hiện: “Ta sẽ không đáp ứng ngươi, nếu như ngươi không muốn ta ra tay, tốt nhất nên đem hắn trả lại cho ta! Mà nếu ta không đoán sai, hai người các ngươi hai căn bản không có võ công, trừ bỏ cái gọi là thần lực!”

Dứt lời, Phù Linh kinh ngạc mở to hai mắt: “Cái này tỷ tỷ cũng có thể đoán được? Nhưng cho dù ta có đem hắn trả lại cho tỷ tỷ cũng vô dụng, bởi vì hắn bị ta hạ Thần rủa, ngươi không cứu được hắn!”

“Ngươi uy hiếp ta?” Thiên Thanh Hoàng sắc mặt phát lạnh.

“Không phải! Tỷ tỷ có thể dẫn hắn đi, nhưng hắn sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại, còn cả hai vị tỷ tỷ trong khách điếm nữa!” Phù Linh thành thật nói, trên khuôn mặt xinh đẹp hé ra loại thành thục khác hẳn với tuổi của nàng.

“Ngươi…” Thiên Thanh Hoàng nắm chặt hai tay, trong lòng rầu rĩ, nàng cư nhiên bị một tiểu cô nương uy hiếp mà còn không thể động thủ!

“Chỉ cần tỷ tỷ đáp ứng theo ta trở về, ta sẽ  giúp bọn hắn giải Thần rủa, cũng có thể giúp tỷ tỷ làm việc, ta cam đoan trừ bỏ lần này, tuyệt đối không tính kế tỷ tỷ nữa, cũng không ra tay với người bên cạnh tỷ tỷ!” Nàng nhìn ra được Thiên Thanh Hoàng đối với người bên cạnh nhất mực thủ hộ, cho nên cam đoan như vậy là vì làm Thiên Thanh Hoàng yên tâm.

“Được!” Tuy trong lòng có chút buồn bực, nhưng Thiên Thanh Hoàng vẫn đáp ứng. Nàng không đáp ứng thì phải làm sao đây?

Lúc trở ra, bên cạnh Thiên Thanh Hoàng có thêm Hiên Viên Địch, mà Phù Linh cũng không nhanh không chậm đi theo phía sau nàng, lão già kia cũng xuất hiện cùng nàng ta, Thiên Thanh Hoàng không hỏi gì, chỉ thầm nghĩ phải nhanh chóng trở về cứu tiểu tử này tỉnh lại.

Thiên Thanh Hoàng đặt ba người nằm cạnh nhau, Phù Linh ngồi  một bên, chắp hai tay, hai mắt nhắm nghiền, miệng không ngừng tụng niệm, sau đó liền thấy một cỗ linh khí màu trắng từ tay nàng thoát ra, như  có ý thức bay về hướng đỉnh đầu ba người kia, cảnh tượng kỳ lạ như thế cho dù là Thiên Thanh Hoàng cũng không khỏi có chút kinh ngạc, bất quá cũng không quá kỳ quái, bởi vì nàng từng thấy trên người Cố Thập loại kỳ quái này, nàng nhớ lần đó lúc Hình Tử Tiêu sắp chết, Cố Thập cũng làm như vậy cứu sống hắn, chẳng lẽ Cố Thập có liên quan xâu xa với tộc Hiến tế?

“Ân… Ngô…” Rất nhanh, ba người lần lượt tỉnh lại, Hoan Lạc ngồi dậy nhìn Thiên Thanh Hoàng, cũng không hỏi nhiều, nhưng Hoan Hỷ kỳ quái nhìn bốn phía, lại nhìn nhìn Phù Linh: “Tiểu thư! Đã xảy ra chuyện gì sao? Nàng ta là ai vậy?”

“A…” Hiên Viên Địch tỉnh lại vừa vặn thấy Hoan Lạc nằm bên cạnh hắn, sợ tới mức cả kinh kêu lên, phản xạ xoay người, hậu quả chính là giường không đủ lớn, bụp một phát ngã xuống. Thiên Thanh Hoàng liếc trắng mắt, nhìn về phía Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc: “Nàng ta là Phù Linh, về sau sẽ theo ta một thời gian, không cần hỏi nhiều, ngươi an bài cho nàng một chỗ ở đi!”

“Vâng! Tiểu thư!” Hoan Lạc gật đầu nói, nếu tiểu thư nói cần không hỏi, nàng tự nhiên sẽ không hỏi nhiều.

Thiên Thanh Hoàng đứng dậy, túm áo Hiên Viên Địch quăng hắn ra ngoài, đổi lấy sự bất mãn cùng kháng nghị của Hiên Viên Địch: “Hoàng tẩu muốn làm gì a?”

Thiên Thanh Hoàng mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nói hai chữ: “Luyện công!”

“Cởi quần áo!” Thiên Thanh Hoàng nhìn  Hiên Viên Địch như phá bố, lạnh lùng mệnh lệnh.

Hiên Viên Địch còn chưa kịp chỉ trích Thiên Thanh Hoàng tàn ác, chỉ nghe thế đã nháy mắt sửng sốt, phản ứng đầu tiên là hai tay ôm trước ngực, dùng ánh mắt thà chết không chịu khuất phục nhìn Thiên Thanh Hoàng: “Hoàng tẩu… Ta… Ta ta…”

Thiên Thanh Hoàng thấy hắn ‘Ta’ nửa ngày vẫn không nói được một chữ, lông mày khẽ nhướng: “Ngươi cởi hay không cởi? Đừng ép ta động thủ!”

Lời nói ái muội làm mặt Hiên Viên Địch biến hồng, cả người tựa như trứng tôm nấu chín: “Hoàng tẩu… Đừng…”

Nghe vậy, Thiên Thanh Hoàng đang suy nghĩ chuyện gì đó bỗng hoàn hồn trở lại, khi nàng nhìn Hiên Viên Địch một bộ như  đề phòng sắc lang thì nhất thời một đầu hắc tuyến: “Ngươi thích cởi thì cởi, không cởi thì biến đi, ta với ngươi là sư đồ a!”

Hiên Viên Địch nghe vậy như được đại xá, đi được hai bước mới phát hiện có chút không đúng, ánh mắt Hoàng tẩu lạnh buốt, hơn nữa Hoàng tẩu nói là sư phụ, hắn sẽ không hiểu sai đi?

Thử quay trở lại, chỉ thấy Thiên Thanh Hoàng vẫn như trước suy nghĩ gì đó, trong lòng càng thêm khẳng định suy đoán của chính mình, cũng nhịn không được có chút xấu hổ, sao hắn lại có thể nghĩ như vậy a?

Thấy Thiên Thanh Hoàng nửa ngày sau cũng không để ý đến mình, Hiên Viên Địch nghĩ nàng đang tức giận, do dự hồi lâu vẫn bắt đầu cởi áo, cởi ngoại bào, sau đó là hai kiện áo trong, cuối cùng run tay đặt lên kiện áo lót, sau đó cắn răng một cái cởi, gió lạnh nháy mắt thổi vào, lạnh tới nổi hắn nhịn không được phát run, cắn chặt hàm không ngừng vang tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.

Đến khi Thiên Thanh Hoàng hoàn hồn, thấy trước mắt là một bộ mỹ nam đồ nửa thân trần thì nhịn không được trêu chọc: “Không ngờ sau khi ngươi cởi y phục lại có thể nam tính như vậy!”

Nghe thế, Hiên Viên Địch xấu hổ đến mức muốn kiếm một chỗ chui vào.

Bất quá dáng người của hắn quả thật không sai, tuy so ra kém Hiên Viên Tuyệt gợi cảm dụ hoặc, nhưng cũng là mỹ thiếu niên dáng người điển, không nhiều không ít, vừa mới tốt!

Thiên Thanh Hoàng đứng dậy, trực tiếp đem Hiên Viên Địch quăng lên giường, để cho hắn ngồi xếp bằng, sau đó tự mình ngồi xuống đối diện.

“Hoàng… Hoàng tẩu…” Hiên Viên Địch buồn bực, sao đêm nay hắn cứ nói chuyện lắp ba lắp bắp thế này!

Thiên Thanh Hoàng lười chờ hắn nói xong, trực tiếp nâng tay hắn lên, hai chưởng đối lập, nội lực ôn hòa từ bàn tay dung nhập vào trong cơ thể Hiên Viên Địch, thấy Hiên Viên Địch còn mở to mắt, Thiên Thanh Hoàng quắc mắt nói hắn: “Nhắm lại, không được suy nghĩ gì hết!”

Hai người cứ như vậy tĩnh tọa, nếu có người lại gần xem sẽ phát hiện trên người bọn họ khí tức không ngừng luân chuyển!

Thiên Thanh Hoàng vẫn mặt không chút thay đổi, nhưng Hiên Viên Địch đã mồ hôi đầm đìa.

Rốt cục, ngay tại khi Hiên Viên Địch sắp chịu không nổi, Thiên Thanh Hoàng thu tay, nhanh chóng điểm vài huyệt đạo trên người hắn, sau đó cho một viên dược vào trong miệng.

Hiên Viên Địch  suy yếu mở mắt ra: “Hoàng tẩu! Ta thật khó chịu!”

Thiên Thanh Hoàng liếc trắng mắt: “Ngươi vô duyên vô cớ được mười mấy năm công lực, một chút khổ sở này cũng không chịu được thì làm sao có thể làm nên chuyện?”

Nghe vậy, Hiên Viên Địch kinh sợ, mười mấy năm nội lực, khí tức dũng mãnh vừa mới đi vào trong cơ thể hắn là nội lực của Hoàng tẩu sao? “Hoàng tẩu! Ngươi…”

“Ngươi tốt nhất đừng nói gì, chú tâm cảm thụ đi, tranh thủ dung hoà nó thành của mình!” Thiên Thanh Hoàng từ trên giường đứng lên, tuy đã cực lực nhịn xuống, nhưng thân mình vẫn lảo đảo mấy cái, khi Hiên Viên Địch muốn mở miệng hỏi tiếp, Thiên Thanh Hoàng đã cắt ngang trước: “Mười mấy năm công lực với ta mà nói không tính là gì, nhưng ta không hi vọng công lực của ta cho người vô dụng!”

Hiên Viên Địch nhất thời nghẹn lại, tuy lời Thiên Thanh Hoàng nói rất khó nghe, nhưng hắn rất cảm động, hắn không biết mười mấy năm công lực đối với Thiên Thanh Hoàng mà nói ý nghĩa gì, nhưng hắn biết mười mấy năm công lực này với hắn mà nói rất có ý nghĩa: “Hoàng tẩu! Ta đã biết!”

Thiên Thanh Hoàng cũng không quản hắn, mở cửa đi ra, đỡ lấy một bên cột, cước bộ vẫn có chút không xong!

“Giờ ngươi rất yếu!” Phù Linh không biết từ khi nào đứng ngoài hành lang, nhìn Thiên Thanh Hoàng thành thật nói.

Thiên Thanh Hoàng không nói, nàng đương nhiên biết nàng rất yếu, công lực của nàng có chút bất đồng, so với người bình thường bá đạo hơn, tổn hại sau khi bị thương không chỉ là nàng chết, mà linh hồn cũng bị tổn hao, nhưng nàng không hối hận!

“Ai!” Phù Linh thở dài một hơi, hai tay cao thấp kết một cái hoàn kết, một bạch quang từ tay nàng quấn quanh thân thể Thiên Thanh Hoàng, Thiên Thanh Hoàng nhất thời cảm giác bị một loại hơi thở thanh linh tràn ngập cơ thể, sau đó công lực đã biến mất chậm rãi khôi phục…

Thiên Thanh Hoàng kinh ngạc nhìn Phù Linh, không nghĩ nàng có thể làm được việc này, cũng càng không nghĩ  Phù Linh so với nàng còn kinh ngạc hơn: “Vì sao thần lực có thể khôi phục công lực của ngươi?”

Thiên Thanh Hoàng nhíu mày: “Ngươi cũng không biết?”

Phù Linh lăng lăng lắc đầu: “Ta chỉ muốn giúp ngươi bổ hồi nguyên khí mà thôi! Hơn nữa thân thể của ngươi làm sao có thể có trăm năm công lực?”

Thiên Thanh Hoàng không trả lời, xoay người vào phòng, không chút do dự đóng cửa, đem Phù Linh ngăn cách bên ngoài! Nàng hiện tại không thể xem Phù Linh như một tiểu hài tử bình thường được, mặc kệ  Phù Linh xuất phát từ mục đích nào muốn đi theo nàng, ít nhất nàng hiện tại không có cách thật tình tiếp nhận nàng ta.

Ngày thứ hai đoàn người gấp gáp rời đi, còn một cửa ải cuối cùng, bọn họ có thể đợi, nhưng Đông Phương Mạc thì không! Trên xe ngựa giờ thêm một người, Phù Linh chỉ lẳng lặng ngồi, trải qua một đêm điều hoà công lực, hiện tại Hiên Viên Địch thoạt nhìn rất tốt, nhưng  lại bắt đầu mệt rã rời, vừa lên xe liền ngủ; Hoan Lạc ít nói hẳn, ngồi bên người Thiên Thanh Hoàng yên lặng không nói, mà còn lại là Hoan Hỷ cũng không thích Phù Linh nên không thể cùng nàng ta nói chuyện, vì thế không khí trong xe an tĩnh quỷ dị.

Thiên Thanh Hoàng ngả người nằm trên đùi Hoan Lạc, Hoan Lạc nhẹ nhàng vì nàng mát xa đầu, thấy Thiên Thanh Hoàng nhíu mày có điểm u sầu, Hoan Lạc cũng nhíu mày: “Tiểu thư  đang lo cho Đông Phương sư thúc sao?”

Thiên Thanh Hoàng hơi nghiêng đầu: “Tên Đông Phương kia cho tới bây giờ vẫn chưa từng làm người khác bớt lo!”

Nàng còn nhớ lần đầu tiên nàng đến đỉnh Đông Hoa, hắn cười hì hì đã chạy tới nói với nàng, hắn là sư huynh của nàng, lúc ấy nàng mới tới thế giới này, tâm tính lãnh như hàn băng, tự nhiên đối với hắn không có sắc mặt hoà nhã, nhưng hắn lại cứ bám riết không tha liều chết quấn lấy, chỉ cần nơi nào có nàng, hắn đều xuất hiện. Nàng bắt đầu cảm thấy phiền, ngẫu nhiên sẽ nhăn mặt nhíu mày, hắn lại vì thế mà rất vui mừng.

Từ đó biểu tình trên mặt nàng bắt đầu nhiều thêm, hắn cũng không ngừng đến trêu chọc nàng, làm nàng không ngừng nhíu mày, cuối cùng vì muốn nàng mỉm cười một cái, hắn cư nhiên đi vật lộn với tiểu ngưu, ở nơi băng tuyết như thế đánh bao nhiêu cái mới được nàng khẽ nhếch môi, nhưng lại khiến hắn cao hứng thật lâu!

Trong mấy vị sư huynh, chỉ có Đông Phương Mạc thân với nàng nhất, cũng là người làm nàng thấy thế giới này rất ấm áp, hắn cho nàng cảm giác như một đại ca, cho nên nàng để ý hắn, cũng cho phép hắn hồ nháo với mình và không muốn hắn bị thương.

Trong chớp mắt đã qua mấy ngày, trừ bỏ thời gian tạm dừng nghỉ ngơi, thời gian còn lại xe ngựa không ngừng chạy, trên đường thay đổi ba lượt xe cùng ba xa phu, ngày đêm không ngừng chạy rốt cục cũng tới một thôn trang gần Tử Hà thành.

“Ngô! Cuối cùng cũng được hít thở không khí!” Hiên Viên Địch nhảy xuống xe cơ hồ muốn ngã sấp, nếu không có nội lực cường đại hộ thể, hắn khẳng định đã nằm úp.

Hoan Hỷ cùng hắn cũng không sai biệt lắm, còn Hoan Lạc chỉ khẽ nhấc chân liền xuống được xe ngựa.

Muốn nói trong xe ai thảm nhất chính là Phù Linh, tuy rằng còn tuổi nhỏ, nhưng bọn họ đều không xem nàng là tiểu hài tử mà đối đãi, đã nhiều ngày Thiên Thanh Hoàng không hề mở miệng nói chuyện, một câu cũng không nói, bọn họ tự nhiên cũng không mở miệng, Hoan Hỷ Hoan Lạc đã sớm hình thành một loại tư tưởng, tiểu thư không thích các nàng cũng không thích, mà Hiên Viên Địch cũng bị bọn họ đồng hóa, cho nên cũng bắt đầu lấy Thiên Thanh Hoàng làm trung tâm tư tưởng.

“Hắn là người rất quan trọng với ngươi sao?” Phù Linh nhìn về phía Thiên Thanh Hoàng nhịn không được hỏi, nàng từ trong lời nói của bọn họ biết bọn họ muốn đi cứu người, hơn nữa tựa hồ rất quan trọng.

Thiên Thanh Hoàng nâng mâu ngồi dậy: “Chuyện này ngươi không cần biết!”

Dứt lời đứng dậy, xa phu dọn xong ghế, Hiên Viên Địch chân chó đứng một bên chờ đợi, tuy võ công của hắn đã đủ cao, nhưng vẫn đối với Thiên Thanh Hoàng một mực cung kính: “Hoàng tẩu! Chậm một chút!”

Hoan Hỷ Hoan Lạc đồng thời cho Hiên Viên Địch một cái nhìn xem thường, đợi Thiên Thanh Hoàng xuống dưới, Hoan Lạc lập tức cầm áo khoác tuyết hồ khoát lên cho nàng: “Tiểu thư! Nơi này là trấn cuối cùng để đến Tử Hà thành, đêm nay chúng ta có thể đến Tử Hà thành!”

“Ân!” Thiên Thanh Hoàng gật đầu, cùng Hoan Hỷ đi vào tửu lâu, mà người trong tửu lâu đã sớm nhận được tin tức, chuẩn bị tốt tất cả.

Ngay khi mọi người ngồi xuống ăn cơm, một vị khách mặc lam bào tiến vào, tiếp theo truyền tới một âm thanh có chút non nớt: “Tiểu nhị, tìm một vị trí cho bản công tử!”

Tiểu nhị nghe vậy, có chút khó xử: “Vị công tử này thật ngại quá, chỗ chúng tôi đã đầy khách, xin chờ một chút, hoặc là đi tửu quán khác!”

Vị công tử kia còn muốn nói thêm, thì một thanh âm lạnh lùng đã phát ra: “Nếu không ngại thì cùng chúng tôi ngồi chung một bàn đi!”

Tiểu nhị tất nhiên biết vị khách vừa nói là khách quý mà chưởng quầy chiếu cố, thấy nàng lên tiếng, cũng không dám nhiều lời.

Lam bào công tử nghe tiếng nhìn lại, đang ngồi xung quanh bàn lớn là ba nữ một nam, còn có một tiểu hài tử, chính giữa là một nữ tử mặt lạnh như băng, người vừa mở miệng hẳn là nàng đi! Ánh mắt trong suốt lộ ra băng hàn, khi nhìn về phía hắn không có ý tứ dư thừa, chỉ là thuận miệng mời. Tuy bộ dạng của nàng rất bình thường, nhưng quanh thân lại tản ra khí thế áp lực cùng hơi thở cao quý, làm người ta không thể thoải mái.

“Đa tạ cô nương!” Dứt lời cũng không khách khí, đi đến cái ghế còn trống ngồi xuống, mà tiểu nhị cũng nhanh chóng đem thêm một bộ bát đũa cho hắn.

Lúc hắn đang tận lực đánh giá các nàng, Thiên Thanh Hoàng cũng đánh giá hắn, hắn bất quá chỉ khoảng mười lăm tuổi, hai gò má trắng nõn, mày kiếm mắt sắc, mũi cao thẳng, môi mỏng vừa phải, đầu tóc sáng bóng được buộc gọn thành dạng đuôi ngựa phía sau, đúng là một mỹ thiếu niên. Một thân áo lam tôn lên sự sạch sẽ sáng ngời của hắn; bên hông dùng một tương ngân đai màu lam thắt lại, tuy tay nắm danh kiếm chỉ là một công tử! (VV: *khóc ròng* tự thấy văn miêu tả của mình rất … T.T)

“Cô nương, chúng ta nên xưng hô thế nào?” Lam bào thiếu niên phụng phịu, ra vẻ lão thành hỏi.

Nghe vậy, Hoan Hỷ ‘Phốc’ một tiếng nở nụ cười, Hoan Lạc nhịn không được buồn cười, tiểu tử này thật đáng yêu!

Thiên Thanh Hoàng cười khẽ: “Ngươi gọi ta Thanh Hoàng đượct rồi, còn ngươi?”

“Thanh hoàng cô nương! Tại hạ là Thu Triển Hạo!” Thu Triển Hạo vừa chắp tay, nghiêm trang nói.

“Ha ha!” Thiên Thanh Hoàng hơi kinh ngạc, về thân phận của hắn, dù không cố ý vẫn chú ý, nàng hiện tại thích thiếu niên này a, trước khi tiến vào Tử Hà thành, hết thảy đều cùng thiếu niên này không quan hệ: “Ngươi hình như nhỏ hơn ta đi! Làm gì phải tỏ ra lão thành như vậy? Giống như thiếu niên các ngươi, nên tươi cười, hoạt bát, tùy ý làm bậy, tỷ như nói hắn!”

Thiên Thanh Hoàng thầm nghĩ Hiên Viên Địch.

Hiên Viên Địch nghi hoặc: “Hoàng tẩu! Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?”

Hoan Hỷ ninh lên cánh tay hắn một chút: “Không có chuyện của ngươi!”

Khuôn mặt Thu Triển Hạo suất khí hơi động, vẫn như trước vẻ mặt lão thành: “Tại hạ từ nhỏ đã gánh vác trách nhiệm, đương nhiên không thể cùng một bàn nhân quơ đũa cả nắm được!”

Hoan Hỷ nghe vậy, vui sướng một bộ thấy người gặp họa nhìn về phía Hiên Viên Địch, ánh mắt như nói: Ngươi nhìn đi, hoàng tử như ngươi bị người ta coi là thường dân kìa!

Thiên Thanh Hoàng cười khẽ, cũng không cố ý đi sửa đúng, chỉ nói: “Nếu như ngươi không ngại, ta sẽ xưng hô tên của ngươi, mà ngươi cũng có thể không cần một câu lại một cái ‘Tại hạ’. Nghe rất không tự nhiên!”

Thu Triển Hạo động mắt: “Tại hạ…”

“Ân?” Thanh âm Thiên Thanh Hoàngkhông lớn không nhỏ vang lên, vừa mới bắt đầu đã có tác dụng uy hiếp, làm Thu Triển Hạo không thể không sửa miệng: “Ta đã biết!”

Nhìn bộ dáng thoả hiệp của hắn, Thiên Thanh Hoàng nở nụ cười, Hoan Lạc cũng loan loan môi, nàng biết không có việc gì mà tiểu thư nàng không làm được!

Mà Phù Linh đứng một bên nhìn không khỏi ghen tức, vì sao thiếu niên này vừa mới tới đã chiếm được thiện ý của Thiên Thanh Hoàng, còn nàng đến đây lâu như vậy, bọn họ một chút hoà nhã cũng không cho nàng, chẳng lẽ vì nàng thiết kế Thiên Thanh Hoàng sao? Nàng cũng chỉ là bất đắc dĩ a, hơn nữa nàng không thật sự muốn thương tổn bọn họ mà! Nghĩ tới đây, đáy lòng vô cùng ủy khuất: “Đại tỷ tỷ!”

Một tiếng này thành công đem ánh mắt của mọi người kéo lại,  mấy người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Thiên Thanh Hoàng, đã thấy Thiên Thanh Hoàng sắc mặt lạnh xuống, trầm giọng nói: “Ngươi có muốn biết vì sao ta có thể đối với người lần đầu tiên gặp mặt đã tươi cười, mà thủy chung không tiếp nhận ngươi không?”

Phù Linh ủy khuất gật đầu, tuy rằng đã biết, nhưng nàng vẫn muốn nghe nàng nói! “Ta đối với tiểu nha đầu ngươi cũng không chán ghét, nhưng ta không thích người tính kế ta, ngươi muốn đi theo ta, ta không phản đối, nhưng do ngươi dùng phương pháp sai lầm, nếu như ngươi trực tiếp đến trước mặt ta, nói cho ta biết chuyện của ngươi, dùng chân thành đến trao đổi, có lẽ sẽ không như hôm nay!”

Phù Linh cúi đầu, nàng biết… Một bên đứng nhìn, Thu Triển Hạo có chút không đành lòng: “Ngươi làm gì mà bức nàng như vậy? Nàng chỉ là một hài tử!”

Thiên Thanh Hoàng quay đầu: “Không hiểu chuyện thì đừng nói lung tung!”

Thu Triển Hạo nghẹn giọng, phát hiện mình quả thật không biết gì, không có lập trường nói chuyện!

“Ai! Hoàng tẩu! Bên ngoài có thật nhiều người giang hồ a!” Hiên Viên Địch kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ, một đám khiêng đại đao, cầm kiếm, suất khí mười phần, ngẫu nhiên đi ngang qua cô gái đều cước bộ nhẹ nhàng, vừa thấy đã biết là tập võ, vừa vào không chú ý, hiện tại thấy rõ không khỏi kinh ngạc.

Hoan Hỷ liếc trắng mắt: “Không phải ngươi thường xuyên chạy ra bên ngoài sao? Chẳng lẽ chưa thấy qua người giang hồ?”

“Mỗi lần ta đi đều phải tránh né bị đuổi bắt, làm gì có nhiều thời gian để xem a, hơn nữa cho dù trên đường có nguy hiểm, người hầu của ta sẽ dọn sạch, ta chỉ phụ trách chạy!” Hiên Viên Địch vừa dứt lời, trên trán mọi người đồng thời xuất ra ba đường hắc tuyến. Biết rõ không chạy được mà còn muốn chạy!

“Đây là trấn cách Tử Hà thành gần nhất, Tử Hà thành thế lực đứng đầu,trong chốn võ lâm được xưng là ‘Hoàng thành’, nơi này là nơi cuối cùng vào Tử Hà thành, tất  nhiên sẽ có nhiều người trong võ lâm lui tới nghỉ chân!” Hoan Lạc  nói.

“Nói cách khác người giang hồ trong Tử Hà thành so với nơi này còn nhiều hơn?” Hiên Viên Địch vẻ mặt hưng phấn.

“Ở Tử Hà thành, công lực của ngươi không đáng nhắc tới!” Hoan Hỷ không chút do dự đả kích hắn, đáng tiếc nàng đã xem nhẹ trình độ mặt dày của Hiên Viên Địch, hoàn toàn không bị đả kích mà càng hưng phấn: “Có thể gặp nhiều võ lâm cao thủ như vậy, so với vài lần trước ta chạy ra đáng giá hơn!”

Thu Triển Hạo cùng Phù Linh nhìn bọn họ ngươi một câu ta một câu tán gẫu, tuy không vui nhưng cũng không dám chen vào.

“A! Ở đây còn hai mỹ thiếu niên a!” Một thanh âm âm dương quái khí chợt vang lên, nhất thời hấp dẫn tầm mắt của mọi người, đồng thời là vô số thanh âm nuốt nước miếng, giang hồ nhiều nhất chính là bát quái!

“A! Đây không phải nương tử Hoa gia sao? Không ngờ lại gặp ở đây!”

“Nàng vẫn còn thật câu hồn a. Cặp đùi trắng nõn kia vừa nhìn lão tử đã muốn cưỡi.”

“Hư! Ngươi nhỏ giọng chút đi, nương tử Hoa gia biết dùng độc đấy, muốn chết rồi có phải không?”

“Đẹp thì đẹp, đáng tiếc là quá độc!” Thiên Thanh Hoàng nâng mâu nhìn lại, đúng là một mỹ nhân có thể so sánh với Goyard, nàng nghĩ Goyard đã đủ yêu diễm, không ngờ đến đây còn gặp được người hơn nàng, Goyard hay mặc quần áo lộ liễu, nhưng chỉ cần nàng quy củ lại chắc cũng không kém bao nhiêu, mà người ở đây tất cả đều thấp bé, trừ bỏ ba người kia, chỉ cần nàng ta đi lại, toàn bộ đều thấy được! Bộ dạng quả thật rất đẹp, nhưng là loại xinh đẹp diễm tục khiến người ta khó chịu!

Hiên Viên Địch nhìn cặp đùi trắng bóng, cố nén nôn mửa: “Tưởng vu nữ Goyard đã đủ ghê tởm, không ngờ còn có người ghê tởm hơn.”

Thiên Thanh Hoàng nhíu mày, bởi vì nương tử Hoa gia kia đang đi về phía bọn họ, ánh mắt khinh thường đảo qua mấy người, cuối cùng dừng lại trên người Hiên Viên Địch cùng Thu Triển Hạo, nhướn môi cười: “Hai vị công tử thật xinh đẹp, ta là Hoa nương tử, thỉnh giáo đại danh hai vị công tử!”

Hiên Viên Địch kéo Hoan Hỷ qua, để nàng che cho hắn, một tay che miệng, trong lòng ai thán: Thật ghê tởm! Thật ghê tởm! Nhất là khi nàng ta dùng loại ánh mắt trắng trợn nhìn hắn, giống như muốn lột sạch hắn vậy, làm cho hắn cực kỳ khó chịu.

Mà Thu Triển Hạo cũng không khá hơn, tuy rằng hắn giả trang làm người lão thành, nhưng dù sao mới mười lăm mười sáu tuổi, bị người nhìn chằm chằm như vậy, toàn thân đều không được tự nhiên, nét mặt cứng nhắc, nếu không phải phía sau có bàn chống đỡ thì khônt biết đã biến thành cái dạng gì.

“Bộ dạng ghê tởm mà cứ nghĩ mình có dung mạo tuyệt thế, tự ghê tởm mình thì tốt rồi, còn cố tình muốn đi ra làm người khác ghê tởm theo!” Thanh âm lạnh lùng phát ra, trong nháy mắt làm cho mọi người không khỏi quay đầu tìm kiếm, chính là Thiên Thanh Hoàng!

Nghe nàng nói như vậy, người ở đây đồng loạt dùng ánh mắt đáng thương nhìn nàng: Ngươi chọc phải Hoa nương tử, ngươi chết chắc rồi!

“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi nói cái gì?” Hoa nương tử lần đầu tiên bị mắng chửi thẳng mặt, cặp mắt loé sáng như muốn phun âm độc: “Ngươi muốn chết sao?”

Thiên Thanh Hoàng đang ngồi ở vị trí đầu, nghe nàng ta uy hiếp thì thản nhiên nâng mắt nhìn, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới: “Khuôn mặt cũng coi như xinh đẹp, nhưng đáng tiếc lại mọc trên người ngươi, chẳng giống người cũng chẳng giống quỷ, là một nữ tử trong võ lâm mà so với thanh lâu kỹ nữ còn phóng đãng hơn, bây giờ ngươi còn có thể dựa vào hồng nhan tươi trẻ, khiến người ta e ngại vì bên người ngươi có độc vật, nhưng không chừng có một ngày ngươi còn ghê tởm hơn bọn chúng!”

Thiên Thanh Hoàng vừa nói xong, lấy nàng làm trung tâm, những người xem kịch vui lập tức lùi lại năm thước, sợ Hoa nương tử động thủ ngộ thương đến bọn họ! Bất quá cũng có người đồng ý với Thiên Thanh Hoàng, quả thực rất sắc bén!

“Ngươi muốn chết sao!” Hoa nương tử thở hắt ra tay, hai thanh xà từ trong tay áo bay ra, thẳng tắp lao về phía khuôn mặt Thiên Thanh Hoàng, Thu Triển Hạo cả kinh, tuy võ công hắn không tệ, nhưng dù sao tuổi cũng còn nhỏ, đương nhiên vẫn kém hơn so với người trưởng thành từ trong máu tươi của giang hồ, huống hồ còn là loại võ công tà ma ngoại đạo. Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị xuất kiếm, thân mình đã bị người khác kéo lại, sau đó bị chắn trước mặt, ngẩng đầu lên thì thấy đó là Thiên Thanh Hoàng. Đây là lần đầu tiên được người khác bảo vệ, bọn họ cao không kém nhau là mấy, nhưng hắn vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng.

Thiên Thanh Hoàng vung tay, hai con xà bị quăng vào tường, rơi thẳng xuống đất, động cũng không động, chết cũng không thể chết!

Mọi người nhất thời kinh ngạc, thanh âm lạnh băng của Thiên Thanh Hoàng lại vang lên: “Ta ghét nhất là loại động vật ghê tởm này, ngay lập tức cút thì ta tha cho ngươi một mạng, hơn nữa đừng để ta gặp lại ngươi, bằng không sẽ không có cơ hội lần thứ hai!”

Những lời này chỉ có Hoan Hỷ, Hoan Lạc cùng Hiên Viên Địch hiểu rõ ý tứ, bọn họ vẫn còn nhớ lần trước khi Thiên Thanh Hoàng so chiêu với Goyard rồi khẩn cấp chạy trốn cũng đủ thấy nàng có bao nhiêu chán ghét thứ này; hơn nữa sau khi Goyard bị nàng ra lệnh cưỡng chế, tuyệt đối không dám mang theo độc trùng, đừng nói xà, một con kiến cũng không được!

“Tiểu nha đầu lừa đảo này còn dám nói ẩu nói tả, xem ra ta không hảo hảo giáo huấn ngươi thì ngươi sẽ không biết trời cao đất rộng!” Hoa nương tử nói xong cười lạnh, không biết từ lúc nào xuất hiện trước mặt nàng ta năm người, bộ dạng cực kì khó coi, tuy không đến kinh tởm, nhưng trên mặt đều như da độc vật.

“Tiểu thư! Bọn họ giao cho chúng ta!” Hoan Hỷ Hoan Lạc thấy tiểu thư nhà mình sắc mặt trắng bệch, lập tức biết nguyên nhân, ‘Khanh’ một tiếng không biết khi nào lấy kiếm ra khỏi vỏ, phi thân tiến lên, cùng năm người triền đấu.

Hiên Viên Địch đang ngăn chặn một tên, một phen bay qua lấy kiếm của Thu Triển Hạo: “Cho ta mượn dùng một chút!”

Sau đó gia nhập cùng Hoan Hỷ Hoan Lạc, so với Hoa nương tử, mấy tên độc vật này hắn miễn cưỡng có thể tiếp!

Phù Linh biết thực lực của hai người họ, vốn không có ý định ra tay, Thu Triển Hạo muốn ra tay nhưng kiếm của hắn đã bị Hiên Viên Địch cầm, chỉ có thể ở một bên nhìn!

“Phốc!” “A!” Thanh âm kiếm xuyên thân thể cùng mùi máu tươi tràn ngập, Hoan Lạc thành công giết chết một tên, khẽ chớp mắt rút kiếm ra, chém người tiếp theo.

“A!” Thanh âm thứ hai vang lên! Hoan Hỷ tức giận hung hăng nhìn chằm chằm bọn người kia, làm cho tiểu thư ghê tởm, đều phải biến mất!

Cuối cùng, Hoan Hỷ cùng Hoan Lạc mỗi người giải quyết thêm một tên, mà Hiên Viên Địch kham kham giết chết một tên cuối cùng, mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng kinh nghiệm như vậy với hắn mà nói thực trân quý!

Toàn bộ tửu lâu một mảnh yên tĩnh, ngoại bỏ tràn ngập mùi máu tươi, cũng chỉ có tiếng hít thở ồ ồ, rốt cục, có người nhịn không được bạo phát: “Trời ạ! Lão tử cư nhiên có thể thấy được người giết sạch độc nhân!” “Đúng vậy! Năm tên độc nhân làm nhiều việc ác như vậy cuối cùng cũng có ngày này!”

Mọi người thất loạn bát tao hẳn lên, muốn nói có bao nhiêu khó nghe liền có bấy nhiêu, Hoa nương tử tức giận đến tái mặt, nhưng cũng biết không phải đối thủ của bọn họ, lập tức xoay người muốn rời khỏi, đáng tiếc cơ hội một lần Thiên Thanh Hoàng cho nàng ta đã kết thúc.

Vung tay chưởng lực về phía ngực nàng ta, Hoa nương tử không chịu khống chế bị văng về phía sau, sau đó ngã thật mạnh lên mấy cổ thi thể. Hoa nương tử hoảng sợ nhìn Thiên Thanh Hoàng: “Ngươi… Ta với ngươi không oán không cừu, vì sao ngươi muốn giết ta?”

Thiên Thanh Hoàng cười lạnh: “Muốn trách thì nên trách ngươi chọc không đúng người!” Người bên cạnh nàng mà cũng muốn nhúnh chàm sao?

“Vì sao ngươi không sợ độc của ta?” Hoa nương tử hỏi ra vấn đề trong lòng mọi người, bọn họ sở dĩ có thể đi lại trên giang hồ là vì có độc công làm người khác khó phòng, nhưng mấy người này lại không hề sợ hãi.

“Những lời này ngươi xuống địa ngục tìm đáp án đi!” Thiên Thanh Hoàng bắt tay thành quyền, ‘răng rắc’ một tiếng, Hoa nương tử tắt thở. Thiên Thanh Hoàng dùng chiêu thức xa giết người khiến cho tất cả kinh sợ, lúc này mới chắc chắc người này tuyệt đối là một cao thủ!

Chỗ này có người chết, Thiên Thanh Hoàng tự nhiên không muốn ở lại lâu, sự tình phía sau sẽ có người của Thanh Hoàng sơn trang xử lý, liền lôi kéo Thu Triển Hạo lên xe ngựa rời đi.

“Vì sao hắn lại ở đây?” Hiên Viên Địch nhìn Thu Triển Hạo, tuy hắn không ghét, nhưng sao Hoàng tẩu lại đem hắn lên xe chứ? Thu Triển Hạo vốn ôm kiếm oa oa ở một góc, nghe vậy cũng nhịn không được nhìn về phía Thiên Thanh Hoàng, hắn cũng rất muốn biết vì sao nàng kéo hắn lên.

Thiên Thanh Hoàng tựa vào vách xe ngựa chợp mắt, mà Hoan Lạc còn lại dùng khăn sạch nhúng vào nước lau tay cho nàng, nghe xong vấn đề của bọn họ, Thiên Thanh Hoàng mắt cũng chưa nâng: “Chỉ thuận tay thôi, giờ muốn đi ta cũng không ngăn ngươi!”

Nghe vậy, thật sự tức chết Thu Triển Hạo hắn mà, thời điểm bị kéo lên hắn hoàn toàn không hiểu chuyện gì, tận mắt thấy nàng giết người, nhưng hắn lại không chút sợ hãi, ngược lại vì được nàng cứu mà hảo cảm lại tăng thêm, vì thế khi hắn bị Thiên Thanh Hoàng lôi đi, người luôn không thích người khác chạm vào như hắn lại để mặc nàng kéo, đợi tới xe ngựa rời đi mới giật mình! Mà giờ phút này nàng lại nói là thuận tay, nói cách khác lúc ấy cho dù có phải hắn ở bên cạnh hay không, nàng cũng đều lôi đi! Chỉ vì hắn trùng hợp ở bên người nàng, cho nên mới kéo hắn đi mà thôi?! Không biết vì sao, nghe xong những lời này, trong lòng nhịn không được có chút mất mát. Hơn nữa nàng còn nói muốn xuống xe nàng cũng không ngăn cản… con đường này hắn đã đi qua rất nhiều lần, hắn tất nhiên biết mình đang ở đâu, nếu bây giờ xuống xe, một là quay lại thôn trấn mua ngựa, hai là đi về phía Tử Hà thành, mà hai bên đều khó khăn như nhau.

Hiên Viên Địch cũng vì Thu Triển Hạo cảm thấy không đáng, tuy bọn họ chỉ nói qua một câu, nhưng hắn đã mượn kiếm người ta, tóm lại vẫn là có hảo cảm, biết tính tình Hoàng tẩu nhà mình, hắn nhích tới bên người Thu Triển Hạo, vỗ vai hắn: “Ngươi không cần lo lắng, cứ đi theo chúng ta đi, Hoàng tẩu ta nói năng chua ngoa nhưng tâm can đậu hủ, nếu đã cho ngươi lên xe thì tự nhiên sẽ không đuổi ngươi xuống, ngươi an tâm theo chúng ta tới Tử Hà thành đi!”

Nghe vậy, Thu Triển Hạo yên tâm, nhưng vẫn nhịn không được nhìn Thiên Thanh Hoàng một cái, thấy nàng không có phản đối, tâm tình treo lơ lửng mới thả xuống.

Hoan Hỷ thấy Hiên Viên Địch và Thu Triển Hạ ở cùng một chỗ, tò mò chọt chọt cánh tay Phù Linh: “Bọn họ khi nào thì cảm tình tốt như vậy?”

Phù Linh nheo mắt, cười khẽ: “Từ khi Hiên Viên Địch lấy kiếm của người ta!”

Hoan Hỷ bĩu môi: “Thì ra là thích người ta từ lúc đó! Hừ!” Lời nói của bọn họ Hiên Viên Địch cùng Thu Triển Hạo cũng nghe thấy, chỉ là hai người đều lựa chọn không để ý.

Mà Hoan Lạc vẫn lau tay cho Thiên Thanh Hoàng, đến khi không thể trắng hơn nữa mới dừng tay, sau đó lấy ra một viên bạch đan bóp nát vẽ loạn trên lòng bàn tay Thiên Thanh Hoàng.

Nhìn thế Thu Triển Hạo nhíu mày, không phải chỉ là đánh hai con xà thôi sao? Có cần khủng bố như vậy không?

“Hoàng tẩu! Ta nhớ tay người còn chưa đụng tới hai con xà kia mà! Có đáng sợ như vậy sao?” Hiên Viên Địch cũng khó chịu, hắn thấy nữ nhân kia thật ghê tởm, đó là do Goyard làm hại, Thiên Thanh Hoàng cũng như vậy, hơn nữa bệnh này so với hắn còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Thiên Thanh Hoàng nâng mâu, ánh mắt lạnh lùng: “Hai con xà kia cùng thứ Goyard từng nuôi dưỡng không khác lắm, mà hai con xà của Goyard là ta bóp chết!” Vừa mới nhớ đến cảm giác kia đã thấy ghê tởm rồi.

Nghe vậy, Hiên Viên Địch đã hiểu, tâm bệnh của Thiên Thanh Hoàng là do Goyard mà thành!

Thiên Thanh Hoàng quay đầu nhìn về phía Thu Triển Hạo: “Ngươi có biết phủ thành chủ treo lụa hồng làm gì không?”

Thu Triển Hạo không nghĩ Thiên Thanh Hoàng sẽ hỏi như vậy, lập tức sửng sốt: “Ta không biết, hai tháng trước ta bị phụ thân phái ra ngoài làm việc, bây giờ mới về nên không rõ!”

Hiên Viên Địch nghi hoặc: “Hoàng tẩu hỏi hắn làm gì?” Dứt lời, Hiên Viên Địch không ngoại lệ bị Hoan Hỷ phát bạo: “Đồ ngốc, hắn là đại thiếu gia của phủ thành chủ, không hỏi hắn chẳng lẽ hỏi ngươi?”

Nghe vậy, Hiên Viên Địch nhìn Thu Triển Hạo như sinh vật kỳ lạ: “Thì ra ngươi chính là thiếu thành chủ a!” Không ngoài dự đoán lại được thêm mấy người xem thường, lần này ngay cả Phù Linh cũng cho một cái.

Thu Triển Hạo không nghi ngờ gì Thiên Thanh Hoàng biết thân phận của hắn, nhưng Hiên Viên Địch không biết thân phận của hắn mới thật ngoài ý muốn! Hai má khẽ đỏ, không nói gì.

“Đêm nay sẽ tới Tử Hà thành, hai người kia đâu?” Thiên Thanh Hoàng hỏi là Ngũ Tử Tính cùng Hình Tử Tiêu.

Trả lời tất nhiên vẫn là Hoan Lạc, “Hai vị sư thúc đã đến Tử Hà thành nhiều ngày, vẫn luôn ở khách điếm, Tử Tính sư thúc gửi thư nói không tìm được Đông Phương sư thúc, từ khi Đông Phương sư thúc vào Tử Hà thành liền biến mất cho nên có khả năng còn ở Tử Hà thành, nhưng dấu vết đã bị người nào đó che đậy!”

“Vẫn là không có gì hết!” Thiên Thanh Hoàng cười lạnh, tuy Ngũ Tử Tính nói hắn chỉ biết nàng trước lúc năm tuổi, nhưng trong lòng nàng vẫn không thoải mái, giống như bị đánh cắp thứ gì đó, tựa như thấy được nửa người trên, nửa người dưới không thoát, không phải vẫn là rình coi sao?

“Các người đang tìm người sao?” Thu Triển Hạo trực tiếp hỏi, bọn họ nói chuyện không hề lảng tránh hắn, nên hắn nghe ra được.

“Người của chúng ta bị Thu Thanh Nhi bắt vào thành chủ phủ, sau đó biến mất không thấy tung tích, chúng ta tới tìm hắn!” Thiên Thanh Hoàng không vì thân phận của hắn mà giấu diếm, nàng tin tưởng ánh mắt của mình không nhìn lầm người, huống hồ đây cũng không phải chuyện gì ám muội.

“Người đó là… Đông Phương Mạc sao?” Vừa nãy hắn nghe các nàng nói hai chữ ‘Đông Phương’ nên đoán vậy.

Thiên Thanh Hoàng nhíu mày: “Ngươi biết?”

Thu Triển Hạo khẽ nhíu mày: “Ta đương nhiên biết, Thu Thanh Nhi vì muốn tìm người tên Đông Phương Mạc mà đã tìm đến rất nhiều nơi, thứ nàng muốn mà không chiếm được thì sẽ hủy diệt, lần này người kia rơi vào tay nàng, nếu thông thuận theo, hậu quả rất nghiêm trọng!”

Việc Thu Thanh Nhi có tính chiếm hữu như thế không phải tin đồn vô căn cứ. “Ngươi có biết vì sao nàng ta muốn truy Đông Phương Mạc không?” Lần trước dù bị nàng kéo lỗ tai Đông Phương Mạc cũng không nói, cho nên không biết rõ.

“Ngày đó Thu Thanh Nhi cùng một nữ tử thanh lâu tranh một hộp son, nữ tử thanh lâu vốn biết thân phận của nàng nên đã chuẩn bị rời đi, nhưng Đông Phương Mạc lại cố tình muốn đoạt lại đưa cho nữ tử thanh lâu kia, hai người sau khi bắt đầu động thủ, Thu Thanh Nhi liền bị đả bại, sau đó không biết như thế nào liền thích hắn, sống chết đuổi theo người ta không tha, ở Tử Hà thành rất nhiều người biết!”

Thiên Thanh Hoàng hơi giật giật khóe môi, đây đúng là việc mà Đông Phương Mạc sẽ làm, đại khái đã biết nguyên nhân, Thiên Thanh Hoàng nhắm mắt tựa vào xe ngựa, hết thảy phải chờ tới nơi rồi mới biết được…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.