Peter Pan

Chương 57: Trận chiến cuối cùng (2)




Mạnh Hòa Bình nhìn hạ thân Nguyễn Chính Đông chưa phát tiết , “Đông tử, anh giúp em.”

“Ừ, vừa rồi sao anh cởi quần em, giờ lại mặc vào cho em.” Nguyễn Chính Đông nâng cằm hắn lên, cười trêu tức nói, “Tiếng buổi diễn truyền tới nơi này thật ghê, em đều nổi cả da gà, thực sợ anh sớm tiết.”

Hai người tương đối sửa sang lại quần áo, vội vàng ra chỗ ngồi công viên . Mạnh Hòa Bình lại nghĩ Chính Đông muốn chơi rung xe, còn ra vẻ quý ông mở cửa sau cho y, Nguyễn Chính Đông tự mình mở cửa phụ lái ngồi xuống, cười đến không thể ngừng.

Mạnh Hòa Bình làm bộ như không có việc gì ngồi trên ghế lái, tuy rằng ánh sáng ảm đạm, nhưng Nguyễn Chính Đông vẫn có thể nhìn thấy hắn mặt mày đỏ bừng.

“Hòa Bình, anh lại đáng yêu như thế, em quả thực muốn. . . . . .” Nguyễn Chính Đông nghiêng qua cài dây an toàn cho Mạnh Hòa Bình trên mặt nhẹ nhàng hôn hôn, cảm giác được mặt của hắn nóng lên, cảm thấy thật sự yêu hắn không biết làm thế nào mới tốt.

Mạnh Hòa Bình đè một bên thân mình Nguyễn Chính Đông, thắt dây an toàn cho y, lúc này mới khởi động xe, hỏi y muốn đi đâu.

Nguyễn Chính Đông lười biếng nằm đó,ngón tay tùy ý chỉ chỉ phía trước, “Chạy thẳng, khi nào em bảo rẽ thì rẽ.”

Mạnh Hòa Bình theo chỉ thị của Nguyễn Chính Đông chạy thẳng về phía trước, chạy ra trung tâm , xe cộ dần dần rất thưa thớt. Hắn có chút nghi ngờ hỏi, “Đông tử, chúng ta đây là đi đâu?”

“Lên núi.”

Não Mạnh Hòa Bình lại lần nữa báo nguy, thiếu chút nữa xông qua cái đèn đỏ.”Núi, lên núi?”

Hai người nói núi, kỳ thật chỉ là một ngọn núi nhỏ ở ngoại ô thành phố, từ chân núi lái xe đến đỉnh núi chỉ cần hơn mười phút, cảnh sắc xinh đẹp hiếm có, có một phong vị khác. Hai người nhàn rỗi thường đi chơi, nhưng lại chưa bao giờ tới buổi tối. Mạnh Hòa Bình qua ngã tư đường, chạy lên đường núi, trong lòng luôn bồn chồn, “Đông tử, em sẽ không phải. . . . .”

“Cứ chạy lên, chúng ta tới Nhất Tuyến Thiên.”

Tựa hồ mỗi ngọn núi nổi tiếng đều có một chỗ gọi là Nhất Tuyến Thiên. Nhất Tuyến Thiên nơi này gần đỉnh núi, địa thế cũng không hiểm yếu, hai người đem xe đừng trước cửa quán trà trên đỉnh núi, rồi chạy qua lối nhỏ là đến đích.

Nguyễn Chính Đông tựa vào trên vách đá, hai tay ôm lấy cổ Mạnh Hòa Bình hôn hắn, “Nơi này không có ai, em muốn kêu thế nào thì kêu.”

“Anh còn mong không được.” Hai tay Mạnh Hòa Bình ôm đối phương, ôn nhu hôn trả . Hắn cảm giác mình giống như thật sự bị làm hư rồi, đáng sợ hơn là, chính mình vui vẻ chịu đựng.

Hắn cởi bỏ nút áo Nguyễn Chính Đông,ở trên xương quai xanh nhẹ nhàng cắn cắn, rất nhanh liền nghe được trong miệng đối phương bật ra tiếng thở dốc.

Ánh trăng mờ ảo xuyên thấu qua cự thạch bao phủ lấy cổ thụ cao lớn, chiếu nghiêng vào con đường đá hẹp nhỏ này, bọn họ giống một đôi thiếu niên bị ngăn cách, cơ hồ là không thể gấp gáp xé rách quần áo trên người đối phương, hôn môi trêu đùa thân thể của đối phương, tựa hồ chỉ có đụng chạm da thịt đối phương mới có thể làm mình an tâm. Hai người rất nhanh trần trụi, tính khí ngẩng đầu ma sát nhau ,bụng và trên lông mu một mảnh ướt át.

Ngực Nguyễn Chính Đông dán chặt lấy thân hình như lửa nóng của Mạnh Hòa Bình , phía sau lưng tựa vào vách đá lạnh lẽo,cảm giác trước sau lạnh nóng chồng lên nhau làm máu trong cơ thể y càng thêm sôi trào, hai đầu v* trước ngực Mạnh Hòa Bình ma sát, đã muốn sung huyết đứng thẳng.

“Hòa Bình, sờ em.”

Mạnh Hòa Bình hôn bờ môi cùng khuôn mặt của y,thấp giọng hỏi y, “Sờ làm sao.”

“Làm sao đều phải sờ.” Y muốn Mạnh Hòa Bình sờ đầu v* y, dùng ngón tay ra sức vuốt ve chúng, kéo chúng tới cực hạn, rồi lại dùng tay ấn chúng vào thật sâu rồi xoa nắn, đùa bỡn đến khi đầu v* mẫn cảm đến sưng đỏ không chịu nổi, vừa trướng vừa tê, y cũng muốn Mạnh Hòa Bình sờ tính khí cương cứng của y, làm cho đỉnh chảy ra nước dính đầy tay Mạnh Hòa Bình, còn có tiểu huyệt cũng muốn sờ, muốn cho ngón tay ướt át ấm áp của Mạnh Hòa Bình làm miệng huyệt non mềm xoa như nhũn ra, tự động mở ra ngậm ngón tay vào, ma sát an ủi tràng vách trong cơ thể khát khao, đâm bên trong càng ướt, tùy thời cất chứa cái vật thô to và dài kia.

Y cần Mạnh Hòa Bình như thế, toàn thân mỗi một chỗ đều muốn.

Nhiệt tình của y cho tới bây giờ đều hầu hết có thể châm lên tình dục của Mạnh Hòa Bình , hắn đem Nguyễn Chính Đông chặt chẽ đặt trên vách đá, bàn tay hơi thô ráp vuốt ve da thịt toàn thân bóng loáng của y, từ đầu vai đến phần mông mười phần co dãn phía sau. Hai đầu v* mẫn cảm của Nguyễn Chính Đông là mục tiêu trọng điểm bị bàn tay hữu lực của hắn nghiền áp, nhu sưng tê rồi bị Mạnh Hòa Bình lần lượt ngậm vào trong miệng thay phiên hút cắn, cả người Nguyễn Chính Đông như nhũn ra, trong miệng rên rỉ không ngừng, “Hòa Bình, anh. . . . . anh còn chưa làm em lớn bụng, đã muốn uống sữa ?  . . . . . A, nhẹ, nhẹ chút, trướng không được. . . . . . Hút cả bên kia. . . . .”

Nửa người trên càng bị trêu đùa,  hạ thân liền càng thêm hư không khó nhịn. Tính khí từ lúc dưới chân núi đã cứng như sắt côn không xuất được, một tay Nguyễn Chính Đông dính chất dịch ẩm ướt liền đi sờ hậu huyệt của mình, lại bị Mạnh Hòa Bình bắt được cổ tay đẩy đến một bên, “Không phải nói chỉ cho anh sờ à.” Ngón tay ở trong miệng huyệt ấn ấn vài cái sau liền tiến quân thần tốc, “Đông tử, em thật ướt.”

Tiểu huyệt ẩm ướt mềm mại khát khao không thôi cắn lấy ngón tay, Nguyễn Chính Đông thở dốc nói, “Em càng muốn anh, phía dưới càng ướt hơn.”

Nói xong câu đó, hạ thân y liền càng thêm mẫn cảm, tiểu huyệt bị ngón tay cắm vào đã muốn cỏ dại lan tràn, nhưng ngón tay không thể chạm đến chỗ ngứa sâu trong kia làm y phát cuồng, thực tủy biết vị y biết rõ chính mình giờ phút này cần nhất cái gì, y cần phải có một nhục bổng to lớn của nam nhân tới cắm vào tuyến tiền liệt của y hung hăng chơi y một phen. Y nâng lên đùi vòng lấy eo Mạnh Hòa Bình, “Mau cắm, anh mặc kệ đằng sau, em bắn không được.”

Mạnh Hòa Bình xem ngón tay khuếch trương trong huyệt gia tăng đến ba ngón, đâm tiểu huyệt nóng hổi ra tiếng nước nổi lên bốn phía, đầy tay đều là d*m thủy trong huyệt. Lời Nguyễn Chính Đông làm hắn phấn khởi cả người căng thẳng, trên đời này không có chuyện gì có cảm giác thành tựu so với làm cho người yêu mình cảm thấy cao triều. Hắn rút tay ra , đỡ lấy tính khí vận sức chờ phát động chậm rãi đâm vào tiểu huyệt đã khuếch trương tốt .

Mỗi lần Nguyễn Chính Đông bị sáp nhập liền bắt đầu hưng phấn, trong miệng rên rỉ yêu cầu Mạnh Hòa Bình mau hơn, nhưng Mạnh Hòa Bình sợ y bị thương, mỗi lần thân thiết đều là lần đầu tiên sáp nhập cẩn thận nhất, tốc độ chậm. Nguyễn Chính Đông chỉ cảm thấy hậu huyệt giống như có trăm ngàn con sâu cắn, không thể đem Mạnh Hòa Bình đẩy ngã tự mình cưỡi nhục bổng, tư thế hiện tại hai người là mặt đối mặt, sáp nhập vốn là miễn cưỡng, hậu huyệt Nguyễn Chính Đông kẹp chặt, dương cụ Mạnh Hòa Bình vào được một nửa, vào thêm cảm thấy khó khăn.

Hai người giờ phút này không dễ chịu, Mạnh Hòa Bình xoa nhẹ mông y,”Đông tử, thả lỏng.”

“Đây là khảo nghiệm của anh,” Nguyễn Chính Đông thở gấp nói, “Anh . . . . anh cắm vào không hết, còn muốn chơi em? Thiếu gia tùy tiện tìm cái cây lớn, tự chơi mình bắn.”

Lời Nguyễn Chính Đông tựa hồ thật sâu kích thích Mạnh Hòa Bình, trong lúc nhất thời hắn bất chấp ôn nhu, một tay đặt chân Nguyễn Chính Đông vòng lên hông mình, tay kia thì đem một chân khác của y chống , Nguyễn Chính Đông đột nhiên mất đi trọng tâm, theo bản năng vươn hai tay ôm cổ Mạnh Hòa Bình, thân thể trầm xuống,  tính khí Mạnh Hòa Bình đâm thẳng vào, quy đầu cực đại đâm thật mạnh vào tiền liệt, phân thân Nguyễn Chính Đông vốn cương đã lâu, hậu huyệt lại đột nhiên bị kịch liệt kích thích như vậy, thân thể không khỏi một trận run run, cư nhiên cứ như vậy bắn ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.