Peter Pan

Chương 54: Khoảng trống




Nằm trên giường ngước nhìn trần nhà màu trắng. Hôm nay, đối với nó mà nói vô cùng sốck. Bạn nghĩ sao nếu trong một ngày bạn nhận được ba lời tỏ tình lại còn là thần tượng của bạn? Nếu bạn hâm mộ ai đó bạn dễ dành tìm ra đáp án cho người đó, còn nó... Nếu nói ra mọi người nghĩ nó là một con bé hư hỏng và đáng ghét nhưng thực sự trong lòng nó có lẽ có tình cảm với cả ba? Nó cũng không biết! Nó không muốn nhìn thấy khuôn mặt buồn và tuyệt vọng của một trong số ba người họ.

Tối hôm trước sau khi nó ra sân sau của nơi tổ chức show diễn của TFBoys, nó gặp được Lam Thiên. Hắn tới nói lời tạm biệt với nó, hắn phải đi sang nước ngoài quay phim một thời gian dài. Nó tự hỏi hắn tới nói với nó để làm gì? Nó mong hắn biến đi càng nhanh, càng xa càng tốt. Nó còn nhớ rõ, nó bị hắn ép vào tường đấu khẩu với nhau đôi ba câu hắn cúi xuống tính hôn nó nhưng nó nhanh tay chặn lại. Nhưng hắn lại nhẹ nhành cầm tay nó hôn lên đó sau đó hôn trán nó rồi rời đi trước khi đi hắn nói:-“Tôi sẽ chờ em tự nguyện trao nụ hôn đầu cho tôi! Tạm biệt em!”

Hắn thì không đáng nói đến mà là TFBoys kìa!

Hôm nay, trong giờ thể dục của lớp các nam sinh chia đội ra để chơi bóng rổ Vương Nguyên và Thiên Tỉ cầm đầu hai đội. Không may nam sinh bên đội Vương Nguyên bị thương khiến cho hai đội mất cân bằng về nhân lực nó cũng biết chơi (quán quân bóng rổ nữ tại trường) cho nên nó xung phong vào thay thế (Vương Nguyên và Thiên Tỉ phải trầm trồ trước khả năng của nó đấy chứ^^). Thảm cho nó vô tình bị Thiên Tỉ đập bóng vô người khiến nó ngã trật khớp chân, cậu vội cõng nó lên phòng y tế mà luôn miệng xin lỗi. Được thần tượng xin lỗi và băng vết thương không phải nó nghĩ đến mà là cậu dùng "Ý nghĩa Kuma" tỏ tình với nó....

-“Vì anh muốn chia sẻ với người anh.... Thích!”

Nó còn nhớ khuôn mặt ửng hồng dễ thương của cậu. Nó còn thấy nụ cười ấm áp và đôi đồng điếu ngọt ngào của cậu... Nó không muốn cậu vì nó mà đánh mất những thứ đó cho nên nó đã đề nghị với cậu ngày mai sẽ có câu trả lời.

Nó tưởng mọi chuyện chỉ thế, ai ngờ sang tiết học thứ ba - tiết thể dục lớp Tuấn Khải. Cậu được Thiên Tỉ báo chuyện nó bị thương và hỏi cậu nếu rảnh thì lên phòng y tế chơi với nó cho đỡ buồn. Cậu ngồi nói chuyện cười đùa với nó, đôi khi nó nói chuyện chọc cậu khiến cậu cù lét nó một trận (lôi chuyện quá khứ của cậu ra chọc). Bạn có tưởng tượng được mình bị người ta tỏ tình bất ngờ không? Lại còn là nam thần nữa chứ? Phải! Tuấn Khải bất trợt nghiêm túc nói với nó:-“Lam Lam anh thích em!”

Hai người tỏ tình nó đã không biết làm thế nào nay lại là ba người nữa. Tan học, Vương Nguyên tới phòng y tế đón nó còn Thiên Tỉ, Song Lam ở lại trực nhật. Trong lúc chờ mọi người ở cổng cậu đã mạnh dạn bày tỏ nỗi lòng của mình với nó.

- Cậu sao vậy?

Nhi Lam cùng Bảo Lam đi vào sau khi rửa chén xong. Thấy nó như người mất hồn nhìn lên trần nhà, cô bèn đi tới đặt đôi tay vẫn còn ướt vào má nó khiến bừng tỉnh hét toáng lên.

Nhìn hai con bạn lăn ra cười kia nó phồng má bất mãn khó chịu nhưng rồi lại thở dài ngã người xuống giường.

- TFBoys tỏ tình với tớ!

- Cậu bị bệnh hả?- Bảo Lam đặt tay lên trán nó. Bình thường mà? Con nhỏ này có bị sao không ta cái gì mà TFBoys tỏ tình chứ? Đúng là khùng mà! Nhưng sao cô bắt đầu thấy bất an tới vậy?

- Tớ không có bệnh!

Nó gạt tay Bảo Lam ra khỏi chán ngồi bật dậy như cái lò xo chăm chăm nhìn hai con bạn. Không phải nó không biết Bảo Lam và Nhi Lam có tình cảm với Thiên Tỉ và Tuấn Khải. Đêm nào mà chẳng nghe hai đứa nó mơ mộng kể chuyện cơ chứ!

- Không sao! Tớ sẽ chúc cậu và anh ấy!- Trong giọng của Nhi Lam đang ẩn dật một nỗi buồn nào đó. Cô biết từ lâu Tuấn Khải chỉ có nó (TDT) không hề có cô.

- Thiên Tỉ vui tớ cũng vui...- Bảo Lam quay đầu hướng khác. Đôi mắt cô nhoà đi, cô biết cô không thể nào tiến xa hơn với cậu cũng như bao người khác. Đột nhiên cô quay sang nhìn nó vội quẹt nước mắt khoé mi:-“Cậu nhận lời ai chưa?”

- Chưa! Tớ sẽ trả lời họ vào ngày mai!

- Vậy cậu chọn ai?- Nhi Lam ngước mắt nhìn nó đôi mắt có chút tia hi vọng.

- Tớ không biết...

Nụ cười của Thiên Tỉ với đôi đồng điếu ấm áp, nụ cười của Tuấn Khải cùng cặp khểnh hổ đáng yêu, Nụ cười Vương Nguyên ngọt ngào dễ thương. Nó không muốn chúng biến mất trên môi của ai cả, nhận lời 1 người vậy hai người còn lại sẽ ra sao? Nó còn không biết nó thích ai nó chỉ biết nó cần cả ba.

[- Dee wang à! Từ hôm nay chúng ta sẽ thực hiện 100 ngày cho tới khi em hoá thành người được chứ?

-....]

Nhi Lam với điều khiển tắt ti vi đi, bây giờ không ai còn tâm trạng mà xem phim nữa.

- Tớ có cách rồi!- Đột nhiên nó reo lên.

- Cách gì?- Đồng thanh.

- 100 ngày....

Hai con bạn nhìn nó với bản mặt ngu người. Là sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.