Peter Pan

Chương 32: Bằng hữu




Tiếng cửa mở kinh động đến Đồng Đồng cùng gã đàn ông định xâm phạm cô.

” Các người đang làm cái gì!” Là tiếng quát của Lôi Dương .

Lôi Dương vội giải quyết công việc xong, vừa về đến nhà lại thấy một màn như vậy, một thằng đàn ông đang đè trên người cô.

Anh túm gã đàn ông kia lên, nắm tay nắm chặt đấm vào mặt gã túi bụi.

Gã đàn ông kia tựa như cái bao cát van xin nói:” Đừng đánh, là cô ta rủ tôi đến.”

Ánh mắt lạnh lẽo của Lôi Dương tràn ngập giận dữ, ánh mắt vằn tia máu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ bé hoảng sợ của Đồng Đồng.

Gã đàn ông kia hoảng sợ, thừa Lôi Dương thất thần chuồn ra ngoài.

Chỉ còn lại Lôi Dương kinh hoảng phẫn nộ và Đồng Đồng cả người run rẩy.

Lôi Dương bị cảnh tượng vừa rồi làm cho mụ mị, phẫn nộ quát to nói:” Thằng đàn ông kia là ai?”

Gã đàn ông kia anh đã gặp qua, hắn cùng Đồng Đồng ở quán café có nói có cười, giờ phút này lại còn mò đến nhà của anh nữa!

Đồng Đồng dùng ánh mắt không thể tin nhìn Lôi Dương.

Anh cho rằng cô ở sau lưng anh lăng nhăng với người đàn ông khác sao? Anh không tin cô!

Anh chất vấn cô có phải có quan hệ với người đàn ông kia không ư?

Cô có thể giải thích, giải thích rằng gã đàn ông khốn nạn kia muốn chà đạp cô! Nhưng cô có mặt ôn nhu nhưng cũng có mặt quật cường, yêu mà không có lòng tin thì còn có ý nghĩa gì nữa.

Bọn họ có thật sự yêu nhau không, Hân Đồng trong lòng tự hỏi.

Cuối cùng vẫn là quen biết không đủ lâu, hiểu nhau không đủ sâu, cô nhìn Lôi Dương không nói gì!

Lôi Dương bị sự im lặng của Đồng Đồng chọc giận, anh lại nghĩ Đồng Đồng cam chịu nhận tội không nói chuyện.

” Cút, cút khỏi mắt tôi!” Lôi Dương kiêu ngạo ra lệnh, tàn nhẫn ra lệnh, sao có thể thừa nhận bản thân bị chính cô gái mình yêu phản bội được.

Đồng Đồng đang ở trong tâm trạng đau đớn, bị lời lẽ vô tình của Lôi Dương càng làm đau đớn hơn, cô quệt đi nước mắt trên mặt, bình tĩnh nói: “Anh không cần em nữa phải không?”

” Một cô gái trăng hoa mất nết, tôi cần làm cái gì!” lời nói vô tình của Lôi Dương như đem Đồng Đồng vứt xuống địa ngục.

Đồng Đồng kéo lại mớ quần áo đã bị xé rách, lòng tràn đầy đau đớn rời khỏi tầm mắt của Lôi Dương.

Đồng Đồng không mang theo thứ gì ngoài một trái tim đau đớn chạy ra khỏi căn biệt thự đẹp đẽ của Lôi Dương.

Bên ngoài không biết trời đã mưa tự bao giờ, nước mưa hắt lên người cô, cô vẫn đi tới để cho từng đợt, từng đợt nước mưa thấm đẫm trên khuôn mặt cô.

Những sợi tóc dính trên khuôn mặt cô, những cơn mưa quất vào mặt cô làm người ta không nhận rõ đó là nước mắt hay nước mưa!

Tình đến là tình cờ, tình đi cũng thật mau!

Một bóng hình cô đơn nhợt nhạt đi trong đêm mưa.

Một chiếc xe đen bóng đi đến bên cạnh Đồng Đồng !

Chiếc xe vọt qua làm nước bắn lên người Đồng Đồng .

Chiếc xe vừa đi qua lập tức lui lại.

Xe dừng bên người Đồng Đồng, một chàng trai mặc vest màu đen xuống xe, cầm ô che đầu cho Đồng Đồng.

” Thật có lỗi, tôi lái nhanh quá cho nên…….” Người nọ nhìn thấy Đồng Đồng, nói xong câu thật có lỗi chăm chú nhìn cô, có điều cô im lặng không hề nói chuyện.

Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn chàng trai kia. Hạo Nam? Chàng trai làm cho cô rơi lệ không biết bao nhiều lần đang đứng trước mặt cô, giờ phút này đáy lòng cô lại không hề nổi lấy một gợn sóng, đờ đẫn nói:” Không sao, dù sao tôi cũng ướt hết rồi!”

Đồng Đồng nói xong tiếp tục đi về phía trước ,cô phải về nhà, nơi đó mới là nơi cô nên đi.

Nhưng điều nằm ngoài dự kiến chính là tay cô đã bị Hạo Nam bắt lấy.

Hạo Nam thật lòng nói:” Em muốn đi đâu, tôi đưa em đi, như thế này sẽ ốm mất !”

Đồng Đồng tránh khỏi tay anh nói:” Không cần, cám ơn!”

Anh đã kết hôn rồi, còn có quan hệ gì nữa! Hết thảy đều phiền toái!

Trên khuôn mặt tuấn tú của Hạo Nam có chút không hài lòng nói:” Em cứ làm khổ bản thân mình như vậy, bố mẹ em sẽ rất đau lòng!”

Đồng Đồng chợt ngẩn ra!

Hạo Nam nhìn thấy trong mắt Đồng Đồng có chút do dự, mở ra xe nói:” Lên xe đi, tôi đưa em đi!”

Đồng Đồng do dự hồi lâu, thấp giọng nói:” Cám ơn!” Sau đó lên xe.

Hạo Nam cũng lên xe, cởi áo khoác khoác lên người Đồng Đồng :” Em mặc vào cho ấm!”

Đồng Đồng trong lòng không khỏi nhớ tới Lôi Dương, ở cái đêm ấy, anh cũng dùng áo khoác của mình khoác lên người cô.

Nhớ những ngày đó bọn họ thực vui vẻ hạnh phúc!

Có điều hiện tại, tất cả đều là chuyện đã qua!

Trong hôm nay tất cả đã hết rồi!

Đồng Đồng trong mắt tràn ngập đau đớn cùng mất mác!

Cô có lòng kiêu ngạo của cô, tự tôn của cô! Cho nên cô sẽ không đi cầu xin anh, sẽ không giải thích điều gì hết!

Hạo Nam khởi động xe hướng về phía Đồng Đồng nói đi!

Rất nhanh đã tới nơi Đồng Đồng nói.

Xe dừng ở cửa một khu dân cư cao cấp.

” Em có trách tôi không?” Hạo Nam đột nhiên hỏi.

Đồng Đồng lộ ra một nụ cười chua xót, nói với Hạo Nam:” Chuyện qua đã qua rồi, dù thế nào đi nữa hôm nay cũng rất cảm ơn anh!”

Hạo Nam không hề hỏi nhiều , qua loa nói:” Được rồi, em về nhà đi. Dù là chuyện gì cũng không nên tự làm khổ bản thân mình!”

Nói xong anh đưa ô cho Đồng Đồng rồi lên xe rời khỏi tầm mắt của Đồng Đồng.

Cô phải kiên cường lên, không được mang bộ dạng hồn xiêu phách tán về nhà, không cần để người nhà lo lắng, cô cố gắng che giấu nỗi đau đớn trong lòng,cố gắng xua ta sự bi thương kia, mãi đến một lúc sau cô mới dám bước vào cửa.

Cô không nhận thấy ở một chiếc xe bên con đường cách đó không xa, một đôi mắt sắc bén chăm chú nhìn cô, bên trong xe Lôi Dương vẻ mặt lo lắng, tay nắm chặt lấy vô lăng.

Đôi mắt lạnh lẽo nhìn hình dáng Đồng Đồng biến mất trong màn mưa!

Được lắm, nhanh như vậy đã ngã vào lòng một gã đàn ông khác!

Thì ra, cô ta không phải là một cô gái đơn thuần!

Ánh mắt sáng ngời nhưng lạnh lùng càng trở nên tàn nhẫn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.