Percy Jackson Tập 4: Cuộc Chiến Chốn Mê Cung

Chương 27




Dương Nguyên Khánh đối với Thái Nguyên Vương thị luôn có chút phê bình kín đáo. Mỗi lần nói chuyện với Vương Tự, hắn cũng phát hiện trong lòng Vương Tự lộ vẻ giả dối. Sự giả dối này lại không giống với dục vọng muốn độc chiếm đại quyền của Bùi gia, song lại chậm chạp không chịu lộ hành vi trong khi luôn miệng nói ủng hộ.

Hơn nữa, theo lời huynh đệ Tiết thị, Dương Nguyên Khánh được biết, huynh đệ Tiết Thị ở trong thành Thái Nguyên vẫn ủng hộ mình, nhưng thực tế lại chịu sự ủy thác của Vương thị ở Thái Nguyên, nhưng Vương Tự lại chối bay. Nói trắng ra, Vương thị ở Thái Nguyên vẫn do dự không quyết, có lẽ là để chờ cơ hội tốt.

Dương Nguyên Khánh tuy không thích Vương thị cho lắm, nhưng cũng phải có chút thái độ, hơn nữa khi Bùi gia lớn mạnh cũng là lúc địa vị của Vương gia trở nên có chút nhỏ nhoi.

Gần tối, một chiếc xe ngựa với mấy trăm kỵ binh hộ vệ, chậm rãi đến nhà Vương thị, dừng lại ở bậc thềm trước nhà. Trên bậc thềm, Vương Tự cùng thê tử của y là Cao thị, thê tử Tiết thị của Vương Thông, và mấy chục người con gái khác của Vương gia cùng mấy vợ con Vương thị đều đã đứng chờ từ lâu.

Đang lúc Bùi Mẫn Thu cùng con trai Dương Ninh bước ra từ xe ngựa, thì vợ chồng Vương Tự đã nhanh chóng ra đón:

- Tham kiến tổng quản phu nhân.

Vương Tự tuy là cậu của Bùi Mẫn Thu nhưng họ gặp mặt không nhiều. Lúc nhỏ có gặp qua vài lần, nhưng từ lúc cô 10 tuổi, chỉ trừ ngày thành hôn khi về nhà Bùi Mẫn Thu mới gặp cậu một lần. Nói cho cùng là bởi phụ thân của Bùi Mẫn Thu là Bùi Văn Ý ở Bùi gia không có địa vị, Vương Tự không được vừa lòng cho lắm đối với hôn sự của muội muội, sở dĩ vì thế mà lạnh nhạt với mấy đứa cháu ngoại.

Nhưng hôm nay lại khác, Bùi Mẫn Thu đã khiến toàn bộ Vương phủ rối bù cả lên. Tại cửa lớn được thay đèn lồng mới, bên trong khách đường cũng được bài trí lại, toàn bộ gia đinh người hầu đều lánh đi. Vương Tự mang theo gia quyến cùng người trong gia tộc, tự mình đi ra nghênh đón.

Hôm nay Bùi Mẫn Thu lần đầu tiên đến Thái Nguyên, vào thành còn chưa được nửa ngày, liền tới thăm cậu mợ. Điều này làm cho Vương gia có chút sĩ diện, Vương Tự vô cùng vui vẻ. Đây chứng minh Dương Nguyên Khánh rất coi trọng Vương gia.

Bùi Mẫn Thu dịu dàng thi lễ:

- Mẫn Thu xin ra mắt cậu mợ.

Cao thị cười nói:

- Lâu rồi không gặp, mới ngày nào gặp cháu hôm thành hôn, nay đã có thằng bé đã lớn thế này rồi, cháu nó nay là 6 tuổi phải không?

- Dạ! Tháng giêng này thì nó đầy 6 tuổi.

Mẫn Thu đưa con gặp ông cậu ngoại, Dương Ninh lanh lợi quỳ xuống khấu đầu:

- Ninh nhi bái kiến cữu ngoại tổ phụ, cữu ngoại tổ mẫu.

Đây đích thị là thằng con cả của Dương Nguyên Khánh, Vương Tự vội vàng nâng dậy, nói:

- Cháu ngoan, mau đứng dậy!

Ông đem một miếng ngọc bội kì lân đeo lên cổ Dương Ninh. Mẫn Thu thấy miếng ngọc bội nhẵn nhụi trong suốt, quý giá khác thường, vội vàng nói:

- Cậu, điều này sao có thể?

- Ây! Sao lại không chứ, thằng bé đã khấu đầu rồi, lẽ nào chút quà gặp mặt cũng không có?

Vương Tự ra vẻ mất hứng nói.

Mẫn Thu bất đắc dĩ, bảo đứa con:

- Còn không cảm ơn cữu ngoại tổ phụ đi con.

- Ninh nhi tạ ơn cữu ngoại tổ phụ.

Vương Tự cười nói:

- Mau vào phủ đi! Bên ngoài lạnh lắm...

Các nữ nhi trong Vương phủ đều đến chào Bùi Mẫn Thu, quây quần đông vui, họ vây chặt Bùi Mẫn Thu và Dương Ninh đi vào trong nhà. Vương Tự tâm tư tinh tế, sớm sắp xếp con cháu mời thân binh của Dương Nguyên Khánh ăn cơm, mỗi người đều nhét lì xì, trong đó có năm miếng tiền vàng.

Kỳ thật Vương Tự trong lòng rất hối hận. Lúc Dương Nguyên Khánh và Lý Thế Dân giằng co, thấy không rõ tình thế, bèn cư xử nước đôi, cố không chọc giận Dương Nguyên Khánh, cũng không đắc tội Lý Uyên. Đến khi thế lực của Lý Uyên hoàn toàn rời khỏi Hà Đông, ông ta mới ý thức được Dương Nguyên Khánh đã cướp lấy Hà Đông. Lúc này ông ta bắt đầu liều mạng bù đắp lại phán quyết sai lầm trước đó, ông ta tự mình đi tới các quận phía bắc Thái Nguyên, kêu gọi các thế gia đại tộc ủng hộ Dương Nguyên Khánh.

Trái ngược với sự tự tin của Bùi gia, họ không sợ đắc tội với Lý Uyên cũng không sợ tương lai Lý Uyên không cần bọn họ. Tầm nhìn của Vương gia lại thấp hơn một bậc, sợ đắc tội cái này, sợ đắc tội cái kia, sở dĩ là do Vương thị ở Thái Nguyên chỉ còn lại có một chiêu bài.

Trên thực tế tinh hoa của gia tộc Vương thị khi ở Đông Tấn, thì lại vượt sông xuống nam. “Vương dữ Mã, cộng thiên hạ” (họ Vương và họ Tư Mã cùng phân chia thiên hạ - BTV), những nhân tài chân chính của Vương gia đều đi phía nam, mà Vương thị ở Thái Nguyên vốn đã suy bại, khi Bắc Ngụy Hiếu Văn Đế dốc sức nâng đỡ, thì mới một lần nữa chấn hưng. Không ngờ lại gặp biến cố ở Hà Âm, bị tàn sát gần nửa, khiến cho gia tộc vừa mới thịnh vượng lại gặp khó khăn trầm trọng.

Vương gia còn sai lầm khi ủng hộ Hán Vương Dương Lượng, làm Dương Quảng tức giận, khiến cho trong một triều Đại Nghiệp, những người của Vương gia vào triều làm quan lớn giảm đi chẳng còn lại mấy người. Mà trong lịch sử, Vương gia lại đặt tiền cược vào Lý Uyên, khiến Vương gia một lần nữa lại được chấn hưng, Hoàng hậu của Cao Tông chính là Vương thị.

Hôm nay việc đến thăm ngoài ý muốn của Bùi Mẫn Thu đã giúp cho Vương Tự nhận ra một số chuyện tế nhị. Tuy là con gái của Bùi gia, nhưng nàng mang theo đứa con trưởng của Dương Nguyên Khánh là Dương Ninh đến. Thân phận của nàng không còn là con gái Bùi gia nữa, mà chính là thê tử của Dương Nguyên Khánh, mà khi đưa đứa con trưởng Dương Ninh đến thì đã có một hàm nghĩa không cần phải nói cũng biết.

Những tín hiệu tinh tế này đối với một người sành sỏi như Vương Tự, thì không lí nào ông ta không cảm nhận được.

Bùi Mẫn Thu bước vào bên trong, Vương Tự cũng không thể đi tiếp được nữa, ông ta gọi hai người huynh đệ là Vương Thông và Vương Túc vào thư phòng.

Trong ba huynh đệ nhà Vương thị, lão nhị là Vương Thông có danh tiếng lớn nhất. Ông ta nổi tiếng thông minh, Vương Học ở Thái Nguyên cũng là nhờ ông ta chỉ bảo mà trở nên tiếng tăm lừng lẫy như ngày hôm nay. Khi ông ta dạy học ở Quốc Tử Học, con cháu nhiều quan to đều đến bái ông ta làm thầy để được hưởng vinh quang, trong đó có cả đứa con trưởng của Dương Huyền Cảm là Dương Tuấn, đều bái Vương Thông làm thầy.

Chính cái gọi là thời thế thịnh văn loạn võ, cùng với thiên hạ đại loạn, việc học hành giảm đi rất nhiều. Vương Thông chỉ có thể giữ lại cái tiếng gia đình có truyền thống học giỏi, dạy học cho con cháu mình. Nhưng Dương Nguyên Khánh dùng cường thế cướp lấy Hà Đông, lại khiến ông ta nhen nhúm một tia hy vọng, Dương Nguyên Khánh trong khoa thi cử ở Phong Châu đã để cho ông ta một ấn tượng sâu sắc.

Tuy Vương Thông không ủng hộ thi cử, ông ta trong lòng chỉ coi trọng cửu phẩm trung chính (chế độ tuyển quan – BTV). Nhưng trong thời loạn lạc này, thi cử có thể nâng cao địa vị của người đọc sách, có thể khiến cho những người từ bỏ việc học lần nữa lại cầm sách. Đây lại là điều mà Vương Thông vẫn hằng chờ đợi, chính là loại tâm lý mâu thuẫn này, làm Vương Thông chờ đợi việc Hà Đông cũng có thể cử hành khoa cử một lần.

Khi ba huynh đệ đều đã ngồi trong thư phòng, Vương Tự nhìn hai người huynh đệ nói:

- Hôm nay tổng quản phu nhân đến, các đệ có nhận ra điều gì không?

Vương Thông là người chỉ chăm chăm với sách vở, ông ta khá chậm chạp trong chuyện tế nhị trên quan trường, không có suy nghĩ gì. Nhưng tam đệ Vương Túc lại là Trưởng sử quận Li Thạch, đã hai mươi năm làm quan, ông đương nhiên hiểu được ngụ ý của huynh trưởng, suy nghĩ một chút, ông nói:

- Hôm nay là lần đầu tiên nó đến Thái Nguyên, chuyện này khá phức tạp, nó chắc hẳn không có thời gian đến thăm hỏi chúng ta.

- Đúng, nhưng nó đến đây còn mang theo thằng con trưởng Dương Ninh, nói là thăm hỏi cậu mợ, nhưng từ trước đến nay người cậu như ta vẫn rất lạnh nhạt với nó.

Trong mắt của Vương Tự lóe lên một tia sáng,Vương Tự dần hiểu ra mọi chuyện.

Vương Thông cũng bắt đầu hiểu ra, ông ta chần chừ hỏi:

- Ý huynh là, chuyện Dương phu nhân đến đây là chủ ý của Dương Nguyên Khánh?

Vương Tự và Tam đệ Vương Túc mỉm cười, ngay cả lão Nhị cũng nhìn ra được chuyện này, thật không dễ dàng!

Vương Tự gật đầu:

- Không sai, chính là Dương Nguyên Khánh để nó đến. Hắn đang ám thị cho chúng ta, Vương gia rất quan trọng. Ta cảm nhận được ý tứ của Dương Nguyên Khánh, có lẽ hắn muốn Vương gia đứng ra giữ cân bằng cho Bùi gia, ngừa khi Bùi gia một nhà độc chiếm quyền lớn, dù sao thì chỉ có Vương gia ở Hà Đông mới có thể chống lại Bùi gia.

Ở Hà Đông có cách nói ngầm. Phía nam Thái Nguyên là thế lực của Bùi gia, còn Thái Nguyên và phía bắc Thái Nguyên là thế lực của Vương gia, nên Vương Tự mới suy nghĩ như thế. Nhưng trên thực tế sức mạnh của Vương gia kém xa Bùi gia, ngay tại năm Đại Nghiệp thứ mười mấy, hai người họ Bùi cầm quyền, khiến thế lực Bùi gia nhanh chóng bành trướng.

Lão Tam Vương Túc trầm tư một lát nói:

- Đệ chỉ lo chúng ta liệu có đủ sức địch lại Bùi gia, Bùi Củ thật sự là một nhân vật lợi hại, nghe nói lão ta vẫn điều khiển Đại Vương trong lòng bàn tay. Hơn nữa lão ấy còn đang ở trong phủ của Dương Nguyên Khánh, lại có bao nhiêu là kinh nghiệm...

Vương Tự cười cười nói:

- Quả thật Đại Vương chỉ là một con rối, cũng không có tác dụng gì. Mà đệ đã nhận được một tin tức xác thực, Dương Nguyên Khánh đã đem một bộ phận Bùi gia đến Thái Nguyên, như vậy Bùi Củ nhất định sẽ ra khỏi phủ. Điều quan trọng hơn là Dương Nguyên Khánh sẽ không chỉ dùng Bùi thị và Vương thị, chẳng hạn như Thôi Quân Tố, y chính là nhân vật trọng yếu của Thôi thị ở Thanh Hà. Còn có Đỗ Như Hối, cũng là danh môn ở Trường An, đệ đoán chừng Thôi thị ở Bác Lăng cùng Lư thị ở Phạm Dương cũng sẽ cho người vào triều làm quan lớn. Còn có con trưởng của Cao Quýnh là Cao Đức Hoàng hiện đang là Thái Thú Thượng Đảng, còn có Tô Uy. Kỳ thật những lực lượng kia mà hợp lại, hoàn toàn có thể chống lại Bùi gia. Quan trọng là thái độ của Dương Nguyên Khánh, rõ ràng là hắn muốn kìm hãm Bùi gia, như vậy thì chúng ta có cơ hội rồi. Chúng ta nhất định phải đột phá, đem thanh danh Vương gia đi lên, như vậy mới có thể thuận lợi cùng tham dự vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.