Pendragon 2 - Thành Phố Mất Tích

Chương 22




Vô số trang phù lục tỏa ra ánh sáng màu vàng kim dán chặt xung quanh vật thể hình cầu cực kỳ to lớn kia, không để lại một chút khoảng trống nào, khiến cho không ai có thế nhận rõ được dưới kia rốt cuộc có thứ gì. Thế nhưng giữa chốn đình viện rộng lớn mà tĩnh lặng này, cảnh tượng quỷ dị trước mắt lại khiến người ta vô thức mà sởn hết cả gai ốc.

Giống như đã ngủ say, tiếng tim đập kéo dài lại như có tiết tấu lúc ẩn lúc hiện, nhưng mà mỗi một tiếng động thôi cũng giống như tiếng gầm rú của ác ma nơi săm thẳm địa ngục, làm cho hồn phách người ta phải chấn động.

Thẫm Thạch nhìn chằm chằm vào vật thể bị vô số kim phù trấn áp, nhất thời không nói ra lời. Tại thời khắc này hắn rút cuộc ý thức được rằng có lẽ truyền thuyết kia của bộ tộc Huyết Nha thật sự có khả năng tồn tại: ngoại trừ sự tái xuất hiện của đầu Hắc Long vốn đã sớm biến mất, tại chỗ sâu bên trong khu vực Cự Long hoang dã, trong ngọn núi hình vòng tròn thần bí này, tình hình trước mắt thật giống như đang trấn áp vật gì đó đáng sợ.

Thượng Cổ yêu ma?

Thẩm Thạch không biết đó là cái gì, hắn vắt óc cũng chẳng thế nhớ ra trong những thư tịch cổ mà mình đã đọc có nhắc tới vật này. Chẳng lẽ thật sự là nó chỉ tồn tại bên trong Vấn thiên bí cảnh mà thôi? Nhưng mà sự thật trước mắt rõ ràng như thế, phản ứng đầu tiên của Thẩm Thạch thực sự không phải là đi vào tìm tòi đầu đuôi sự việc, mà là muốn mang Tiểu Hắc rời khỏi nơi đây.

Có lẽ nơi đây sẽ có khả năng có được chút cơ duyên, nhưng nhìn tình cảnh trước mắt, loại yêu ma quỷ quái phải dùng vô số Phù Lục cấp bậc cấm phù màu vàng kim mới có thể trấn áp, hơn nữa dường như đã trải qua vô số năm tháng mà dường như nó vẫn chưa tử vong, loại này, loại này sẽ mạnh mẽ đến mức nào cơ chứ?

Yêu ma ghê gớm như vậy sớm đã vượt ra khỏi sự dự đoán của Thẩm Thạch, hắn xác thực không thể có lấy một chút khả năng kiếm lấy lợi ích từ một ma vật như trước mắt, cho nên hành động tốt nhất lúc này là lập tức ly khai, nói gì đi chăng nữa còn sống mới là quan trọng nhất.

Chẳng qua khi hắn vừa mới lui về phía sau một bước, chuẩn bị kêu gọi Tiểu Hắc, liền có một hồi tiếng bước chân từ sau lưng truyền tới, thì ra là lão Ngưu có cử chỉ quái dị lúc này cũng đã bước lên thềm đá, đi tới bên ngoài cánh cửa lớn thênh thang này.

Thẩm Thạch cùng Tiểu Hắc đồng thời quay đầu nhìn lão Ngưu.

Lão Ngưu lại không nhìn gì bọn hắn, chẳng qua như không hẹn mà gặp, lão cũng dừng bước chân tại chỗ cánh cổng lớn trải qua bao năm tháng đã có chút hư hỏng kia, sau đó thu hai tay lại, nhìn thoáng qua khối cầu bị trấn áp bởi cửu đạo thần liên (chín sợi dây xích thần kỳ) và vô số trang phù lục màu vàng kim trong đình viện.

"Chậc chậc..." Lão khẽ chép miệng, thoạt nhìn tựa hồ như vừa cười khan một tiếng, miệng cứ càm ràm: "Vẫn như cũ à, không mài chết ngươi được! Xem ngươi còn dám đối nghịch với ta... A..., không đúng!"

Đầu lão Ngưu bỗng nhiên thoáng rụt lại, giống như đột nhiên nghĩ đến điều gì, lão chớp chớp mắt, dường như vô thức nhìn nhìn mảnh cây cối tràn đầy sức sống chung quanh, một lát sau mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại lặng yên đổi giọng, nói: "Ngươi còn dám cùng Thánh Hậu nương nương đối nghịch, đúng là tự tìm đường chết! À mà, nói như vậy hình như cũng không đúng lắm, ngươi dường như vẫn chưa chết, vậy thì phải nói như thế nào nhỉ..."

Thẫm Thạch nghe xong một hồi lâu, nghe lão Ngưu ở đằng kia lầu bà lầu bàu một lúc như vậy hắn rốt cuộc cũng chẳng biết lão đang nói về điều gì. Nhiều lời nói hắn đều không hiểu, một lát sau hắn rút cuộc không nhịn được mới mở miệng hỏi một câu: "Tộc trưởng, ngươi biết vật bên trong là gì à?"

Lão Ngưu lảm nhảm đến giờ này mới dường như có dấu hiệu dừng lại, cũng không biết lão nhịn bao nhiêu lâu rồi mà lại nói nhiều như thế. Chẳng qua nghe Thẩm Thạch hỏi xong, lão lại cười hắc hắc, trên mặt lộ ra một tia lơ đễnh, bộ dạng giống như rất khinh bỉ, nói: "Ta đương nhiên biết, chẳng qua không thể nói cho ngươi biết, dù sao nói với ngươi rồi ngươi cũng sẽ không... Ồ?"

Bỗng nhiên, lão im lặng, ánh mắt chuyển từ thân hình Thẩm Thạch chuyển đến thân hình Tiểu Hắc đang đứng bên cạnh hắn. Thoạt nhìn lão giống như giật mình, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa tò mò, cẩn thận đánh giá, ngạc nhiên nói: "Con lợn này hình như có chút kỳ quái a."

Thẫm Thạch chau mày, nói: "Cái gì?"

Lão Ngưu lắc đầu, ánh mắt không rời khỏi thân hình Tiểu Hắc, một lát sau lại chép chép miệng mà trầm ngâm nói: "Quái dị, thân thể huyết mạch này thoạt nhìn chẳng qua chỉ là loại yêu thú hạ đẳng có cấp thấp nhất mà thôi, làm sao bên trong thân thể lại có thể lại có truyền thừa thuần khiết nhất của loài rồng?" Suy nghĩ một chút, hai mắt lão như tỏa sáng, vỗ tay một cái, nói:

"Chẳng lẽ cái tên Chúc Long kia thực sự là một tên lường gạt, chẳng qua là hắn tự lấy cho mình một cái tên dễ nghe mà thôi, tên nguyên gốc của nó nên là Trư Long!"

Thẫm Thạch chấn động, danh tự Chúc Long hắn cũng không lạ lẫm gì, chính là một trong những Thượng Cổ Thần Long của Long tộc ngày xưa, thuộc về đỉnh cấp Long Tộc trong truyền thuyết, không ngờ trong miệng lão Ngưu ngược lại lại biến thành một một tên lường gạt. Chẳng qua suy nghĩ một lát, Thẫm Thạch lại có chút không dám khẳng định, bởi vì sau đó hắn lại nghĩ tới một loại quái thú khác nghe nói là sinh sống tại chỗ sâu trong Thương Hải. “Hay là mình nghe nhầm nhỉ?”

Hắn có chút chần chờ, hỏi một câu: "Tiền bối, điều ngươi mới vừa nói, có phải hay Trư đầu Long (thân rồng đầu heo) hay không?"

Lão Ngưu trừng mắt, thoạt nhìn có chút căm tức, xì một tiếng khinh miệt, nói: "Đánh rắm, cái cục mỡ giống hệt con lợn này, có tư cách gì so sánh với Long Tộc?"

"Éc ụt, ụt éc!"

Một hồi tiếng gầm kỳ dị khẽ truyền đến, lúc này đây dường như Tiểu Hắc vốn đang đứng bên cạnh tỏ vẻ không đồng ý, nhe răng trợn mắt đối với lão Ngưu, lộ ra cả răng nanh, thoạt nhìn rất không thoải mái.

Lão Ngưu nhìn Tiểu Hắc, cũng không có ý sợ hãi gì, nhưng hiển nhiên chứng kiến Tiểu Hắc khiến cho hắn lại nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt lộ ra một tia hoang mang không hiểu. Lão gãi gãi đầu, lại bắt đầu cái dáng vẻ từ từ lầm bầm lầu bầu tự nói tự nghe lấy:

"Không đúng á, chẳng lẽ thật sự là ta nhớ nhầm? Ta nhớ rõ ràng là trong Long tộc không có một loại rồng nào lớn lên sẽ giống heo kia mà. Rút cuộc là tại sao vậy chứ, làm sao lại... Ài, cái đầu trâu này thật là ngu ngốc, đầu óc chả suy nghĩ được gì, thực là vô dụng. A...... Để ta suy nghĩ, ta suy nghĩ... Tổ Long, Thiên Long, Âm Long... Ồ, không đúng a, Tổ Long? Không tin, không thể nào, chẳng lẽ nguồn gốc của Long Tộc lại là một con heo sao?"

"Ầm!"

“Rầm…ầm” Một tiếng nổ lớn như sấm sét bạo phát trên không trung làm cho Thẩm Thạch, Tiểu Hắc Trư chấn động, thậm chí, Lão Ngưu đang ngơ ngác, thần trí hồ đồ cũng không tránh khỏi.

Thẩm Thạch ngước nhìn trời rồi lại cúi xuống nhìn Lão Ngưu, hắn cảm giác có điều bất thường.

Cách nơi này không xa, có thể chính là Thượng Cổ Yêu Ma không chừng còn tồn tại uy năng hủy thiên diệt địa. Hiện tại, tâm lý sợ hãi của hắn không biết đã tiêu biến đâu mất thay vào đó là sự kích động muốn cười thật to.

Lão Ngưu hung hăng lắc lư cái đầu to lớn như muốn rũ bỏ những ý nghĩ không thể lý giải được, có lẽ lão thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Thẩm Thạch không quản tới Lão Ngưu kỳ quái nữa mà quay đầu nhìn viên cầu cổ quái bên trong đình viện thần bí, hắn cảm giác nơi này không nên ở lâu. Hiện giờ, Lão Ngưu thật sự không đáng tin cậy, hơn nữa trên đường đi, hắn thấy đa số những kim sắc phù lục ở bên ngoài Hoàn Hình Sơn đều bị ăn mòn, Linh lực mười không còn một. Kim sắc phù lục trong đình viện này cũng vậy, phần lớn chúng đã bị ăn mòn đi ít nhiều.

Ở trong vực sâu thăm thẳm, U Minh thần bí luôn truyền ra từng tiếng tim đập như ẩn như hiện càng làm cho hắn có dự cảm xấu.

“Tiểu Hắc, chúng ta nên đi thôi.”

Hắn xoay người cất tiếng gọi Tiểu Hắc Trư.

Tiểu Hắc hơi do dự nhưng không giống với sự kích động của con Hắc Long lúc trước, từ lúc đến nơi đây, con heo này đã dừng lại tại ngưỡng cửa không tiến lên một bước, dường như bên trong có đồ vật làm cho nó kiêng kỵ. Có lẽ vì vậy nên khi Thẩm Thạch muốn đi, nó kêu hừ…hừ vô cùng ưng thuận đứng dậy chạy theo hắn ra thềm đá chuẩn bị đến nơi tiếp theo.

Lão Ngưu không quan tâm đến hai người bọn họ, lão đứng chắp tay, ánh mắt nhìn vào bên trong đình viện, chính xác hơn là lão nhìn chằm chằm vào kim sắc phù lục đang gắt gao trấn áp viên cầu, dường như lão đang suy nghĩ về cái gì đó.

※※※

Cho đến khi bước xuống thềm đá, Thẩm Thạch cũng không thấy xuất hiện dị trạng, mọi thứ xung quanh vẫn như cũ, một thế giới xanh biếc, dào dạt sinh cơ, ngôi chùa miếu cổ Lục Ấm an tĩnh nằm ẩn hiện giữa rừng hoa cỏ đại thụ, không biết nó đã tồn tại bao nhiêu năm tháng.

Cho tới lúc bọn họ ly khai khỏi thềm đá, Thẩm Thạch không còn nghe thấy tiếng tim đập kỳ dị làm cho thần hồn rung rẩy nữa, một sự yên tĩnh đến đáng sợ làm cho Thẩm Thạch không nhịn được quay lại nhìn đồ vật thần bí đang bị cỗ lực lượng cường đại trấn áp bên trong đình viện của ngôi miếu cổ.

Mà ở trên thềm đá, thân ảnh lão Ngưu trên ngực cắm long hình thạch côn* cũng không hề quay đầu nhìn bọn họ. Lão đứng bất động bên ngoài đại môn, không nói lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm đồ vật bên trong nội viện.

*đá hình rồng.

Không ai biết được, giờ phút này, lão đang suy nghĩ cái gì?

Dường như, thân ảnh của lão hòa hợp cùng bức tường cao loang lỗ nét cổ xưa của đại môn, bất giác trở thành một phần của nơi này, cứ như thủ vệ lặng lẽ đứng thủ hộ hàng trăm ngàn năm.

Thế nhưng, tại sao lão không vào trong?

Đại môn trống rỗng, ngưỡng cửa bị tàn phá giống như chặn lại mọi bước chân.

Trong lòng Thẩm Thạch nổi lên vô vàng nghi vấn nhưng dự cảm được mối nguy hiểm mãnh liệt nên hắn không quay đầu lại mà mang theo Tiểu Hắc Trư rời đi.

Đường trở về khá yên bình, một lần nữa, Thẩm Thạch và Tiểu Hắc quay lại Cự Mộc Sâm Lâm rộng lớn, tiếng nước chân và những thanh âm trầm thấp vang vọng cả khu rừng hoang sơ.

Một bước… hai bước vượt qua từng hàng cây cổ thụ xum xuê, bước đi trên con đường dài dằng dặc mà vô cùng yên tĩnh, Thẩm Thạch lẫn Tiểu Hắc đều không phát ra một thanh âm nào.

Đột nhiên, Thẩm Thạch dừng bước, Tiểu Hắc Trư vô cùng nghi hoặc nhìn hắn rồi cùng ngừng lại.

Trán Thẩm Thạch nhăn lại, ánh mắt hằn dần lăng lệ, ác liệt lẫn đề phòng, hắn đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh rồi thấp giọng nói: “Tiểu Hắc, có điều bất thường”.

“Nếu ta nhớ không lầm thì đến giờ chúng ta phải ra khỏi rừng rậm đến được động khẩu trên đồng cỏ rồi mới phải!”
=================
Tiếng tim đập, trầm ngâm quỷ dị
Sắc vàng kim, khắc trị yêu ma?
Rời nơi gian hiểm tránh tà
Rừng xanh lạc bước, ấy là mê cung?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.