Pendragon 2 - Thành Phố Mất Tích

Chương 21




Phía trước Thẩm Thạch, cử chỉ của lão Ngưu thập phần quái dị, trên ngực còn cắm nguyên cây thạch côn cứ thế mà đi ra khỏi thạch động, Thẩm Thạch ở phía sau hắn cũng đi ra theo, bàn chân vừa đạp lên thảm cỏ mềm mại, liền có thể cảm giác được không khí tươi mát xung quanh, so với không khí oi bức ở ngọn núi bên ngoài Cự Long sơn mạch hoàn toàn trái ngược.

Bên ngoài động, cạnh bãi cỏ rất rộng rãi này, có thể thấy một ít mẩu đất lớn nhỏ, xung quanh hầu như không có cây cối, địa hình hoàn toàn bằng phẳng. Ở địa phương cách xa một chút, bên rìa bãi cỏ, có một dòng suối hiền hòa chảy qua, xa hơn chút, là một mảnh rừng rậm tươi tốt.

Thẩm Thạch đi vài bước về phía trước, ánh mắt hắn nhanh chóng hướng sự chú ý tới mấy tấm phù lục màu vàng trên bãi cỏ xanh, kỳ thật so sánh với diện tích khối cây cỏ này, bốn năm tấm phù lục vàng cũng chẳng đáng là bao, nhưng mà địa hình ở đây vốn bằng phẳng, màu vàng của chúng rất dễ gây chú ý, thứ hai là Thẩm Thạch mơ hồ phát giác được, những tấm phù lục vàng ở đây đem so với hai tấm phù lục ở bên ngoài bãi đá, tựa hồ càng thêm nguyên vẹn, ở cách một khoảng mà vẫn có thể cảm giác được Linh lực chấn động, hiển nhiên hiệu lực đem so với phù lục vàng chịu gió táp mưa sa, cát đất che lấp bên ngoài dãy núi vòng cung càng mạnh hơn nhiều.

Hắn thử đến bên cạnh một tấm phù lục vàng, ngồi xổm xuống sờ qua chút, quả nhiên đúng như dự liệu, tấm phù lục vàng này đồng dạng dính sát mặt đất, có một loại lực lượng vô hình không thể phá nổi đã đem dán nó cùng mặt đất, căn bản không cách nào lấy được.

Thẩm Thạch đứng lên, nhíu mày, nhìn thoáng qua mảnh cỏ dạt dào sinh cơ này, ở giữa bải cỏ xanh mềm mại, ánh sáng chói lọi bên trên mấy tấm phù lục vàng tựa hồ còn lớn hơn rất nhiều so với ở bên ngoài núi đá, nhưng ngoại trừ điều đó, chúng tựa hồ vẫn luôn trầm mặc, không biết đã nằm ở đây bao nhiêu năm tháng.

Những tấm phù lục vàng này, rút cuộc là dùng cho mục đích gì?

Phía trước, lão Ngưu không như Thẩm Thạch dừng bước lại thăm dò hay nhìn những tấm phù lục vàng trên bãi cỏ kia, hắn vẫn cứ một đường đi tới, hai tay chắp sau lưng, trong miệng vẫn liên miên cằn nhằn mấy thứ gì đó, nhìn lại thật sự rất giống một kẻ phàm nhân thế tục, một lão đầu không thể bình thường hơn.

Ngoại trừ điều cổ quái là lồng ngực của hắn đang bị một cây thạch côn đầu rồng cắm vào đủ để một người bình thường chết không thể chết hơn.

Thẩm Thạch nhìn thoáng theo lão Ngưu đã ở cách xa một quãng kia, suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định bước nhanh theo.

Cũng không lâu lắm, lão Ngưu đã đi tới biên giới của bãi cỏ, lúc này Thẩm Thạch cũng chạy tới, trước mắt bọn hắn là dòng suối quanh co khúc khủy trong veo nhìn thấy được đáy, bên trong làn nước là những hòn đá cuội trơn trượt, nhìn kỹ nước cũng không sâu lắm, thậm chí chưa đến đầu gối một người thường. Một ít loài cá mà Thẩm Thạch không biết tên đang bơi lội trong làn nước, dường như đang có chút ít tò mò nhìn hai vị khách không mời mà đến này.

Lão Ngưu nhìn thoáng qua dòng suối nhỏ, trong miệng lẩm bẩm một câu, Thẩm Thạch cũng không có nghe rõ, chỉ thấy lão nhân này trực tiếp cất bước, giẫm vào dòng suối.

"'Rầm Ào Ào'" một tiếng, suối nước rung động, nước bắn tung tóe ướt hết ống quần hắn, bất quá lão Ngưu hiển nhiên không thèm để ý chút nào, một đường đi qua dòng suối nhỏ. So sánh với lão, Thẩm Thạch tiêu sái hơn nhiều, dứt khoát trực tiếp nhảy lên mà qua, dùng lực lượng thân thể của tu sĩ, khoảng cách nho nhỏ ấy cũng chẳng đáng là bao.

Cũng không biết lão Ngưu có phát hiện ra động tĩnh sau lưng hay không, dù sao hắn cũng chẳng thèm quay về sau nhìn, qua dòng suối nhỏ, hắn cứ thế đi thẳng về phía trước, mà ở cách đó không xa, chính là một mảnh đại thụ lớn cao ngất chọc trời, cũng không biết những cây cối này sinh trưởng đã bao nhiêu năm tháng, nhưng mà mảnh rừng cây này tựa hồ cũng lộ ra một cỗ khí tức cổ xưa từ trong ra ngoài.

Thẩm Thạch theo sau lưng lão Ngưu tiếp tục đi thẳng về phía trước, nếu như lão Ngưu đối với hắn không có phản ứng gì, Thẩm Thạch cũng không đi mà trêu chọc lão. Chẳng qua là trên đường hắn đi bên cạnh lão Ngưu, một mực nghe lão Ngưu bỗng đột nhiên cổ quái này cứ không ngừng nói, đại bộ phận lời nói hắn nghe không hiểu, ngẫu nhiên nghe hiểu vài câu, nhưng cũng là cách quãng có nhiều nghĩa khác, như là cái gì "Lại uổng phí rồi...", "Nơi đây như thế nào vẫn là như vậy...", "Giải thoát...", "Con khỉ chết tiệt..." "Thánh Hậu Nương Nương a..." Vân vân và vân vân, đại khái như thế, làm cho người ta không hiểu được ý nghĩa.

※※※

Thẩm Thạch có chút không hiểu thấu lão nên thu hồi lực chú ý, hướng mắt liếc nhìn bốn phía, hy vọng có thể chứng kiến thân ảnh Tiểu Hắc, nhưng mà tại một mảnh sinh cơ bừng bừng màu xanh này, cái thân ảnh màu đen của Tiểu Hắc đã không biết chạy đi đến nơi nào rồi, thậm chí cái thân hình to lớn như ngọn núi nhỏ của Hắc Long, rõ ràng trong khoảng thời gian ngắn đã đi đâu mất, cũng chẳng nhìn thấy.

Thẩm Thạch cảm thấy một hồi đau đầu, thử kêu hai tiếng, ngày bình thường Tiểu Hắc tuy rằng tinh nghịch, cũng thường chạy ra ngoài chơi, nhưng mà chỉ cần Thẩm Thạch kêu to vài tiếng hoặc là thổi hai tiếng huýt sáo, tự nhiên sẽ trở về rất nhanh. Chẳng qua ở bên trong dãy núi hình vòng cung vào lúc này, sau nửa ngày cũng không thấy được động tĩnh của nó, tựa hồ Tiểu Hắc đã biến mất bên trong mảnh sơn cốc.

Điều này làm cho Thẩm Thạch càng thêm lo lắng, mà ở phía trước, lúc này lão Ngưu đã chậm rì rì mà trực tiếp đi vào mảnh rừng cây cao lớn, Thẩm Thạch hít sâu một hơi, rốt cuộc vẫn đi theo.

Tiến vào rừng cây, lập tức có một loại cảm giác chính mình trở nên nhỏ bé, bởi vì trong mắt Thẩm Thạch, bên trong mảnh rừng cây này, tất cả cỏ cây sinh mệnh chung quanh, tựa hồ so với các địa phương khác to hơn rất nhiều, không nói đến những cây cối cao lớn chọc trời, đến những bụi cỏ gai bình thường, thoạt nhìn vậy mà tựa hồ như là từng gốc cây nhỏ chen chúc nhau.

Bất quá tại mảnh rừng rậm này, ngoại trừ thực vật đặc biệt cao lớn hơn bên ngoài, có vẻ cũng không có Yêu thú qua lại, hết thảy đều thập phần yên tĩnh.

Lão Ngưu đi phía trước, thoạt nhìn cũng không có vẻ khác lạ, bất quá trên phương hướng thì tựa hồ thập phần rõ ràng, một mực nhắm thẳng một hướng mà đi, Thẩm Thạch đi theo hắn một hồi, cảm giác là đang đi về hướng trung tâm của dãy núi hình vòng cung.

Tại đó, sẽ có cái gì đây?

Trong nội tâm Thẩm Thạch có chút bất an, mà cùng lúc đó, dọc theo con đường này, bên trong mảnh rừng rậm, lại liên tiếp phát hiện loại phù lục vàng tương tự lúc trước, xuất hiện thưa thớt rải rác trên mặt đất không theo một quy luật nào, tựa hồ như lá úa, nhưng mà bên trên mỗi tấm phù lục vàng kia, Linh lực chấn động ngày càng mãnh liệt, mơ hồ nói lên lực lượng của những tấm phù lục này, đang nằm yên tại đây, thủ vệ cho một thứ gì đấy?

Cứ yên lặng mà đi thật lâu, Thẩm Thạch dường như đã quên đi chính mình đã thấy được bao nhiêu tấm phù lục, bỗng đột nhiên trước mặt hắn mãnh liệt sáng ngời, cũng là lúc vừa đi đến cuối mảnh rừng rậm, hiện ra một tòa chùa miếu cổ xưa, với những bức tường cao lớn.

Thấp thoáng sau những cây xanh lộ ra một phần bức tường đá, rất nhiều địa phương đã có cỏ dại mọc khắp, xanh tươi và ngoan cường, chúng len lỏi chui ra từ mọi khe hở, tranh thủ giành giật từng ánh nắng, giọt mưa. Bước về phía trước, trước mắt bọn hắn hiện ra một cánh cổng cao lớn chỉ còn lại khuông cổng, hai phiến cửa không biết đã thất lạc đi đâu, thấp thoáng một cỗ khí tức cổ xưa, hoang vu.

Cũng chính thời điểm này, Thẩm Thạch bỗng nhiên nhìn thấy tại bậc thềm cao nhất của cánh cổng kia, một bóng đen nho nhỏ đang đứng ở phía ngoài, lại không hề nhúc nhích mà ngẩn ngơ, kinh ngạc nhìn vào phía trong cánh cổng.

Đúng là Tiểu Hắc.

Thẩm Thạch nửa mừng nửa lo, vội vàng đi nhanh hơn, thoáng cái vượt qua lão Ngưu, hướng về Tiểu Hắc bên kia mà chạy tới. Lão Ngưu ngẩng đầu liếc nhìn bóng lưng Thẩm Thạch, trong miệng lẩm bẩm nói: "Người trẻ tuổi, thiếu kiên nhẫn, chẳng bằng ta đợi... Ách, đợi bao nhiêu năm rồi nhỉ, ta tính tính toán toán, tính tính toán toán..."

Ba bước rồi lại hai bước, Thẩm Thạch thoáng cái đã vọt qua hai mươi mấy tầng bậc thang, sau đó nhìn xem chung quanh xác nhận cũng không có gì khác thường, liền vượt qua vài bước mà xông tới, đồng thời trong miệng lớn tiếng kêu một tiếng:

"Tiểu Hắc!"

Ngồi xổm ngồi ở bên ngoài cánh cửa, Tiểu Hắc chỉ cách phía trong tòa chùa miếu một bước ngắn, nhưng chẳng hiểu tại sao vẫn không bước vào, bỗng quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Bước chân Thẩm Thạch bỗng nhiên dừng lại một chút, vì trước mắt hắn, hai mắt Tiểu Hắc biến thành hai loại màu sắc, một con lóe ra quầng sáng ba màu, một con lại là một mảnh u ám tĩnh mịch.

Mà Tiểu Hắc tựa hồ cũng cũng không có như thường ngày, chứng kiến Thẩm Thạch liền lộ ra một bộ dáng thân mật, nó phản ứng như có chút do dự nhưng tỉnh táo dị thường, điều này làm cho nội tâm Thẩm Thạch xẹt qua một tia cảm giác xấu.

Hắn đứng cách Tiểu Hắc mấy bước, chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, nhìn chằm chằm hai mắt khác màu của nó, thấp giọng nói: "Tiểu Hắc, là ta."

Tiểu Hắc lẳng lặng nhìn hắn, một lát sau, những màu sắc kì dị trong mắt kia chậm rãi lui xuống, khôi phục đôi mắt đen sáng ngời như thường ngày, sau đó nó lắc đầu, quơ mình đứng lên, chậm rãi đi tới bên người Thẩm Thạch, lè lưỡi liếm liếm lòng bàn tay Thẩm Thạch, còn dùng đầu của nó cọ xát thoáng qua chân Thẩm Thạch.

Thẩm Thạch thở nhẹ ra một hơi, ôm cổ Tiểu Hắc, dùng sức sờ lên đầu của nó, thấp giọng nói: "Về sau đừng có chạy lung tung nữa nha."

Tiểu Hắc “hừ hừ” hai tiếng, gật gật đầu.

Thẩm Thạch thoáng nở nụ cười, buông nó xuống, sau đó thuận thế đứng lên, vừa định nói cái gì đấy thì ánh mắt của hắn vừa vặn xuyên qua cánh cổng trống rỗng, thấy được đồ vật bên trong. Cũng chính tích tắc này, thân thể hắn chợt cứng ngắc.

Phía sau cửa, là một cái sân thập phần rộng lớn, dọc theo góc tường, mọc đầy loại cây sinh trưởng bên trong cánh rừng, cành lá rậm rạp, sinh cơ bừng bừng. Nhưng mà ở giữa sân lại là một bãi đất hoang bằng phẳng.

Một viên cầu thật lớn, đặt ở ngay chính giữa sân, có chín sợi xích kì dị cổ xưa đang trói viên cầu kia lại, đồng thời vươn ra những phương hướng khác nhau, đâm sâu vào mặt đất.

Trừ những thứ đó ra, phản chiếu trong ánh mắt của Thẩm Thạch, chính là một biển ánh sáng vàng chói lọi.

Những tấm phù lục vàng, phải nói là vô số phù lục vàng phô trương mà xuất hiện trước mặt hắn, chín sợi xích, cứ vài tấc là lại thấy dán lên một tấm phù lục, nhưng mà càng làm cho người ta kinh hãi, tại trung tâm đình viện, chỗ viên cầu thần bí đang bị chín sợi xích trói lại, rõ ràng là một mảnh đại dương màu vàng mênh mông.

Cứ như đốt tiền, những tấm phù lục vàng chen chúc, chằng chịt dán kín mỗi cái góc nhỏ của viên cầu, đem nó trấn áp gắt gao dưới ánh sáng vàng.

Ánh sáng màu vàng chớp động thậm chí còn chiếu sáng toàn bộ cái sân nhỏ, tràn đầy khí tức trang nghiêm thần thánh.

Thế nhưng chẳng biết tại sao, ở thời điểm này, Thẩm Thạch lại chợt nghe thấy một thanh âm khác thường:

"Đông, đông, đông..."

Trầm thấp mà chậm rãi, bên trong mảnh kim quang kia, từng nhịp từng nhịp vang lên, như có ma tính, làm người ta sởn hết cả gai ốc, nhiệt huyết bốc lên, giống như là... tiếng tim đập?
================
Lão Ngưu đi trước hướng dẫn đường
Lẩm bà lẩm bẩm thật bất thường
Tiểu Hắc hai mắt màu khác lạ
Bên tai tim đập báo tai ương?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.