Passage D"Enfer

Chương 25: 25: Đệ Muốn Tu Tiên




Nguồn: Tàng Thư Các

Người ta nói hắn không hiểu được, Ngưu Hữu Đạo cũng giả bộ mình không hiểu. Nếu không thì một tên nhà quê mà hiểu được những chuyện này sẽ khiến người khác chú ý. Sau khi nói chuyện phiếm một lát thì Ngưu Hữu Đạo trở về khu nhà.

Hắn lang thang một lúc trong sân rồi đi vào trong Đào Hoa Đường, ngồi lên một cái bồ đoàn, tiện tay cầm một cái sọt nhỏ tới. Bên trong có đựng kim khâu, một cái kéo và hai cái gương đồng. Nhìn vào thì chúng chỉ là những vật thường dùng hằng ngày mà thôi, rất khó tìm được điều gì kỳ lạ, thế nhưng một trong hai chiếc gương đồng kia chính là cái mà hắn đã mang tới.

Đồ vật mà Đông Quách Hạo Nhiên nghiêm túc giao cho, hắn cất giữ tùy tiện như vậy cũng bởi vì nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Nếu giấu quá kỹ thì sẽ bị người khác nghi ngờ. Hắn lật đi lật lại gương đồng trong tay mà vẫn không biết cách dùng nó, thật sự là bực mình mà.

Lời dặn dò của Đông Quách Hạo Nhiên đương nhiên cũng không phải tầm thường, người ta dùng tính mạng mình để nhờ cơ mà. Kiếp trước, trên giang hồ hắn có thể nhận được danh tiếng tốt như vậy đương nhiên cũng vì trong lòng đặt nặng hai chữ “đạo nghĩa”. Thế nhưng Đường Mục đã chết rồi, mà Đông Quách Hạo Nhiên chỉ nhờ đưa đồ tới tận tay cho Đường Mục, không thể để cho người thứ ba biết được, điều này làm hắn rất khó khăn.

Hắn còn đang do dự xem có nên giao vật này cho Thượng Thanh tông hay không, nguyên nhân của sự do dự này chính là lời dặn dò của Đông Quách Hạo Nhiên và thái độ không tốt của Thượng Thanh tông đối với hắn, bằng chứng là từ khi vào đây tới giờ vẫn bị giam lỏng.

Thế là hắn phải nghĩ kỹ về chuyện này, thử xem mình có thể nhìn ra được sự huyền bí cất giấu trong chiếc gương đồng này không, rồi sau đó mới suy nghĩ tới việc có nộp nó lên cho Thượng Thanh tông hay không. Thế nhưng cho tới tận giờ, hắn đã dùng qua mọi cách, từ lửa đốt, dùng nước ngâm, chiếu sáng, gõ nghe thanh âm... đều không biết được cái gương đồng này phải dùng thế nào. Từ tiếng vang khi hắn gõ vào gương đồng thì thấy được cái gương này là một khối đặc, bên trong cũng không có cơ quan.

Hiện tại hắn hoài nghi cái gương đồng này có phải là một loại tín vật hay không. Sau khi lật qua lật lại một lúc lâu vẫn không nhìn ra cái gì, Ngưu Hữu Đạo tức giận tới mức cắn răng lại, thuận tay ném gương đồng vào trong cái sọt nhỏ.

Sau đó hắn tiếp tục rèn luyện cơ thể hằng ngày, đứng tấn tăng thêm vật nặng, sử dụng dây thừng để tập thể dục dụng cụ, cũng không phải là muốn luyện thành cơ bắp nổi vồng mà là muốn rèn luyện độ dẻo của cơ thể.

Theo kinh nghiệm giang hồ của hắn, vẫn phải luyện tốt công phu quyền cước để có thể tự vệ, thời điểm quan trọng cũng có thể giữ được tính mạng, kể cả ở tại thôn nhỏ hay những tin tức mà hắn thu được tại Thượng Thanh tông thì đều chứng minh rằng thế giới hiện tại đang ở trong thời loạn lạc, mặc kệ tương lai như nào hắn vẫn phải tu luyện càng mạnh càng tốt.

Tu luyện cũng chia thành văn và võ, ngoài việc luyện công pháp và rèn luyện cơ thể thì những lúc nhàn rỗi hắn đều mang giấy bút, nghiên mực ra để luyện tập thư pháp của thế giới này, trích dẫn vài đoạn của những quyển sách trong phòng.

Kiểu chữ tiểu triện cũng không khó lắm, bởi vì lúc trước hắn chính là "chuyên gia khảo cổ học" mà, trước đó hắn cũng đã viết bút lông rồi. Tuy nhiên, vì chưa từng chính thức dùng bút lông viết chữ tiểu triện nên hướng đi của đầu bút cũng chưa tốt cho lắm, vẫn cần luyện tập nhiều hơn. Cũng may hắn viết bút lông cũng không tệ, ngay từ đầu thì chữ vẫn còn biến dạng thế nhưng chỉ một tháng sau, chữ của hắn cũng đã trở nên đẹp hơn nhiều rồi.

Bên cạnh bàn sách có đặt một chậu than, sau khi hắn viết xong thì đốt luôn tờ mình vừa viết đó. Những vật liệu cần thiết cho hắn luyện chữ cũng là do Thượng Thanh tông cung cấp, điều này cũng là nhờ hắn làm cho Tống Diễn Thanh vui vẻ.

Từ khi bị giam lỏng tới nay, bằng bản lĩnh hiện tại của mình thì cũng không còn làm được gì khác, đành chấp nhận làm những điều này thật tốt...

Ngày hôm sau, một chiếc ghế nằm mới tinh vẫn còn vương hương gỗ mới được đặt gần gốc cây hoa đào.

Trần Quy Thạc chỉ vào ghế nằm, nháy mắt với Ngưu Hữu Đạo: "Tiểu sư đệ, ghế nằm mà đệ muốn đã có đây."

Ngưu Hữu Đạo thật sự không nghĩ tới hiệu suất của y cao như vậy, có lẽ là chiếc ghế này làm để cho y sử dụng nên mới nhanh như vậy. Ngưu Hữu Đạo chắp tay, cười nói: "Cảm ơn Trần sư huynh."

Người cùng đi với Trần Quy Thạc đó chính là Tống Diễn Thanh đã lâu không tới, có vẻ là tâm trạng không tốt, thấy vẻ mặt vui vẻ của Ngưu Hữu Đạo thì cười một cách khá âm hiểm, vỗ vai Ngưu Hữu Đạo, nói: "Tiểu sư đệ, ở tại nơi này thấy thế nào?"

Ngưu Hữu Đạo: "Rất tốt nha, đồ ăn ngon hơn ở trong thôn gấp vạn lần, chỉ có điều phải ở lại nơi nhỏ bé này, rất khó chịu."

Tống Diễn Thanh cười cười: "Đệ mới tới đây thôi, đầu tiên hãy tĩnh tâm lại, nếu không thể tĩnh tâm thì tu luyện thế nào được? Yên tâm, về sau đệ sẽ được chạy khắp nơi thôi." Sau khi nói xong thì hắn ta chắp tay, nhìn về phía Thượng Thanh cung nơi xa, khi thì tươi cười, khi thì nhíu mày trầm tư, cuối cùng thở dài: "Đáng tiếc không ở kinh thành!"

Ngưu Hữu Đạo đi tới, hỏi bằng giọng nghi ngờ: "Tống sư huynh, kinh thành thì sao?"

Tống Diễn Thanh cảm thán: "Nơi dân dã, làm sao so được với nơi kinh thành phồn hoa, thi từ ca phú náo nhiệt!"

Ngưu Hữu Đạo ngơ ngẩn, thi từ ca phú? Người tu hành như ngươi tại sao lại than thở về thi từ ca phú? Muốn làm cái gì đây?

Trần Quy Thạc nhếch miệng, cười trộm, hắn ta và Hứa Dĩ Thiên chính là tùy tùng của Tống Diễn Thanh, cũng rất rõ ràng là đây là chuyện gì. Tống Diễn Thanh đã thích Đường Nghi nhiều năm rồi, mà Đường Nghi lại thích thi từ ca phú. Tống Diễn Thanh vì lấy lòng nàng nên khi ở kinh thành có bài thơ nào hay thì sẽ có người tới thông báo cho hắn ta, hắn ta lại tặng nó cho Đường Nghi thưởng thức.

Hiện tại, cũng không biết Tống Diễn Thanh nghĩ cái gì, có lẽ là do đã lâu rồi mà kinh thành còn chưa có hàng tốt nên ngứa tay, tự mình làm một bài thơ, rồi sau đó hỏi ý kiến của Trần Quy Thạc và Hứa Dĩ Thiên xem mình viết thế nào, hai người bọn họ dám nói rằng hắn ta viết không tốt sao? Đương nhiên là phải khen rồi. Sau đó Tống Diễn Thanh rất vui vẻ mà đưa bài thơ đó cho Đường Nghi, quá trình cụ thể thì Trần Quy Thạc cũng không biết, chỉ biết là sau khi trở về sắc mặt của Tống Diễn Thanh rất khó nhìn, còn mắng Trần Quy Thạc và Hứa Dĩ Thiên cho bõ tức thì cũng đủ để đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Vì thế, Trần Quy Thạc hiểu rõ tâm trạng lúc này của Tống Diễn Thanh, nếu là ở nơi phồn hoa như kinh thành thì dựa vào thế lực của Tống gia, muốn có được một bài thơ hay rồi đề tên của mình vào tới lấy lòng Đường Nghi cũng không khó, thế nhưng nơi này chỉ có non xanh nước biếc, không tìm được bài nào, trong lúc ngứa tay lại làm mất hình tượng của mình trong lòng Đường Nghi nữa.

Tống Diễn Thanh lấy lại tinh thần, cũng không muốn nói thêm về việc này nữa, quay người đi vào trong khu nhà, đi một vòng kiểm tra. Hắn ta có trách nhiệm phải trông coi Ngưu Hữu Đạo, không thể bỏ mặc không quan tâm được, thỉnh thoảng cũng phải tới xem xét đề phòng chuyện bất ngờ xảy ra.

Ở bên ngoài, Ngưu Hữu Đạo hỏi thăm Trần Quy Thạc: "Tại sao Tống sư huynh lại muốn làm thơ nữa chứ?"

Trần Quy Thạc cũng ngứa miệng, nói nhỏ: "Sư môn chúng ta có một nhân vật tài năng xuất chúng, chẳng những có được tu vi chấn động giới tu hành, lại còn có tài hoa hơn người, thi từ ca phú đều xuất sắc, từ nhỏ Đường sư tỷ cũng đã ở cùng với người đó, cũng coi như là học sinh của người đó, cũng rất thích thi từ ca phú!"

Lúc này Ngưu Hữu Đạo mới hiểu rõ, chắc hẳn là Tống Diễn Thanh muốn lấy lòng mỹ nhân mới như vậy, hơn nữa, hắn cũng rất hiếu kỳ về người mà Trần Quy Thạc nói tới: "Tiền bối mà Đường sư tỷ đi theo là ai vậy?"

Nói tới người này, Trần Quy Thạc hơi sững sờ, trong mắt xuất hiện sự sợ hãi, có lẽ biết được mình không thể nói lung tung nên trừng mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo, cảnh cáo Ngưu Hữu Đạo chuyện không nên hỏi thì không được hỏi, rồi sau đó y bước vào trong khu nhà. Con ngươi của Ngưu Hữu Đạo hơi đảo, cũng bước vào trong khu nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.