Papillon - Người Tù Khổ Sai

Chương 53: Làm theo trái tim




Lần này hiệp nghị hòa bình giữa hai bên được thông qua, hai quốc gia đều thập phần coi trọng, thiết yến diễn ra liên tục đến tối. Những người tham gia, vương công quý tộc rồi triều thần tướng lĩnh, nữ quyến đi theo ước chừng đến ngàn người, số lượng vô cùng đông đảo.

Ca múa đàn hát chính là sở trưởng của Tường Long Quốc cho dù nhiều người không hẳn tất cả đều hài lòng nhưng vì thành ý lần này mà trong yến hội cũng chuẩn theo tập tục của Bắc Di Quốc mà an bài nhiều tiết mục hơn.

Buổi chiều, bên cạnh lễ đài cử hành trận đấu đua kỵ mã. Đều là những tưỡng lĩnh dũng mãnh tham gia dự thi, thực lực hai bên ngang nhau, không phân biệt được cao thấp. Mục đích chính là một trận đấu hữu hảo, không cần ngươi chết ta sống, hai bên dần dần chuyển từ đua ngựa sang thưởng ngoạn.

Cũng không biết ai làm ra một quả cầu da dê ném lên không trung. Một đạo đường cong cắt ngang bầu trời, một tướng trẻ bên Bắc Di Quốc thúc ngựa phi về phía trước, hướng về phía quả cầu, khi cầu sắp rơi xuống đất, hắn lập tức xoay người hất bóng lên cao, phong thái nam nhi phương bắc anh hùng hào kiệt là không thể nghi ngờ.

Cùng lúc đó, hai bên tham gia đua ngựa nhất thời đều nổi hứng thú phóng ngựa tranh cầu. Tướng lĩnh Tường Long Quốc từ trước đến nay chưa từng chơi loại trò chơi này, chỉ cần nhìn cũng đủ thấy họ đang chơi vô cùng tận hứng.

Qủa cầu da dê không ngừng bay tới bay lui trên bầu trời, tiếng vó ngựa cuồn cuộn như sấm, họ đạp lên thảm cỏ, khuấy động vô số những cánh hoa phủ trắng cả khoảng trời. Cũng không biết là ai, nhìn có thể đoán ra là một viên tướng Tường Long Quốc, vì trò chơi không quá quen thuộc, đột nhiên dùng sức khiến cho quả cầu da nặng trịch bay đi rất xa, rơi vào rừng đại thụ gần đó, mọi người đều dõi mắt theo nhìn, chỉ thấy cầu kia biến mất hút trong những tán cây rậm rạp.

Bởi vì đoạn này có thác nước, ngựa không thể phi qua phía đối diện, mọi người chỉ đành vọng nhìn mà cảm thán.

Lúc này nơi chân trời ráng đỏ, ở phía đối diện đột nhiên có một con tuấn mã màu đen phi tới, trên yên ngựa ánh vàng là một nữ tử mặc cẩm y đỏ như hoa hồng, giống như một ngọn lửa rực cháy đang phi đến.

Lúc này mặt trời đã ngả bóng, lưu lại trên bầu trời những vệt sáng bảy màu kéo dài đến vô tận.

Nàng từ phía xa thúc ngựa đi tới, thân ảnh như nắng chiều tung bay. Kỹ thuật cưỡi ngựa vững chắc, thân ảnh phiêu dật. Trường tiên trong tay nàng giơ lên, vút một cái, con ngựa hí lên một tiếng rồi phi như vũ bão về phía trước, khi đến dòng thác, nàng kìm chặt dây cương, hắc mã lập lức phi thân lên cao.

Thời gian giống như ngừng lại tại thời khắc này, mọi người chỉ biết mở to mắt nhìn theo, không dám hô hấp, sợ nữ tử kia sẽ cả người lẫn ngựa đều rơi vào trong nước.

Thanh sơn bích thủy, hắc mã hồng trang, bọt nước tung bay, gió lạnh gào rít, mọi  người không rời mắt nhìn một người một ngựa, chỉ là chưa kịp nhìn thấy rõ ràng thì hắc mã đã dễ dàng băng qua dòng thác. Tay nàng giơ cao, cách đó mười bước lớn, phát lực phi một cung tiễn về cành cây vướng vào quả cầu.

Rạp một tiếng, cành cây đổ xuống.

Nữ tử nhanh nhẹn kẹp mã phi thật nhanh về phía trước, mắt thấy quả cầu sắp rơi xuống đất, trong chớp mắt nàng khom lưng xuống chụp tới rồi nhẹ nhàng trở về tư thế ban đầu, y phục đỏ rực tung bay trong gió, đúng là một đóa mẫu đơn nở rộ.

Khi nàng xoay người lại cũng là lúc quả cầu da dê trong tay được ném sang bên đối diện.

Lúc đó ánh sáng mờ ảo như bột phấn rắc vào không khí, dung mạo nàng xa xa nhìn không rõ ràng, chỉ thấy cả người toát ra một tư thái còn kiều diễm hơn cả muôn hoa.

Tầm mắt của Long Đằng từ lúc nàng xuất hiện đã không thể rời đi, hắn gắt gao nắm chặt tay ẩn dưới ống tay áo, chỉ là đôi tay ấy đang không ngừng run rẩy. Sương Lan Nhi… Hai năm, hắn biết lần này nàng ra đi tức là bọn họ đã không còn đường lùi. Cho dù có bao nhiều gian nan cũng chỉ có một đường như vậy, cho dù không thể kiên trì vẫn phải tiếp tục gắng gượng…

Long Khiếu Thiên vẫn chưa chú ý đến sự khác thường của Long Đằng, hắn vô cùng hứng thú, thanh ấm to rõ nói: “Hắc mã hồng trang, quả nhiên không hổ danh. Đúng là ngựa tốt, kỹ thuật cưỡi ngựa tốt, hảo nữ tử.”

Thái giám bên cạnh cũng không ngừng phụ họa theo: “Hoàng thượng, nữ tử Bắc Di Quốc đều vô cùng hào sảng phóng khoáng, cưỡi ngựa bắn cung, phong thái ngênh ngang không thua kém nam tử hán, giờ được tận mắt chứng kiến quả thực không sai.”

Phong Diên Tuyết chuyển mắt liếc một cái, thản nhiên giới thiệu: “Đây là nữ nhi của thủ lĩnh bộ lạc Cách Nhật Lặc, Cát Nhã quận chúa.”

Hắn nói ra một câu như vậy dù cho nhìn từ xa không thể thấy rõ được dung mạo của vị Cát Nhã công chúa kia. Lúc đó mọi người trên lễ đài vẫn chưa quá chú ý, sau đó tầm mắt liền bị thu hút bởi trấn đấu của các vị dũng sĩ phía trước.

Trò chơi này là phong tục thảo nguyên của những bộ lạc ở đây, hằng năm đều diễn ra mấy lần. Ở Bắc Di Quốc, chỉ có người thắng mới được xưng danh dũng sĩ, mới có thể trở thành tướng soái. Quy tắc rất đơn giản, trên mặt đất sẽ vạch ra một vòng tròn lớn màu trắng, ai có thể khiến đối phương bị đẩy ra khỏi vạch trắng là người thắng.

Bất quá hôm nay các đại dũng sĩ chỉ lấy việc trợ hứng làm chính, chỉ cho phép đấu trong một thời gian hẹp, nếu không hai bên không biết chừng sẽ có đánh nhau kịch liệt. Người đứng đầu sẽ được hoàng đế Tường Long Quốc cùng Khả Hãn Bắc Di Quốc phong thưởng, có thể nói chính là ving quanh vô thượng.

Các tướng sĩ Tường Long Quốc chưa từng tham gia một trò như thế này nên không khỏi rục rịch.

Trận đấu cứ một hồi tiếp một hồi, một vòng tiếp một vòng, không khí càng lúc càng hưng phấn, người xem cũng vô cùng hồi hộp. Mặc dù trầm ổn như Long Khiếu Thiên cũng không khỏi toát lên vẻ mặt chờ mong.

Trận đấu cuối cùng, nhập cuộc là một tướng quân Tường Long Quốc họ Phương, tên chỉ một chữ Tấn, là tướng lĩnh dưới quyền Thu Đình Lan, người còn lại là một thủ hạ đắc lực bên người Phong Diên Khả Hãn.

Hai người ở trong vòng trắng đều vô cùng dũng mãnh, không phân biệt được thắng bại. Đám người vây xem cũng nhiệt huyết sôi trào, trong lúc gay cấn thì Phương tướng quân đột nhiên ngã xuống, sắc mặt tím tái, miệng sủi bọt mép.

Một vị tướng quân vừa rồi còn khỏe như rồng như hổ, như thế nào lại đột nhiên bất tỉnh? Thật là không thể tưởng tượng.

Lúc này những quân sĩ hai nước vây xem liền xông vào tranh cãi.

“Chúng ta hằng năm đóng quân ở biên cương, thân mình so với hổ báo còn cường tráng hơn, làm sao có thể đột nhiên bất tỉnh?”

Có người cười nhạo: “Có lẽ là nam nhân trời sinh yếu đuối.”

Phải biết Tường Long Quốc cùng Bắc Di Quốc nhiều năm giao chiến, hiện giờ kết thân hữu hảo nhưng tự đáy lòng, đối phương hai bên không ai hoàn toàn thần phục. Một việc, một câu cũng dễ dàng kích động tranh đấu, chỉ là mâu thuẫn phải bị cưỡng chế vì lợi ích chung.

Lúc này các tướng sĩ Tường Long Quốc đều phẫn nộ: “Hừ, man nhân giả dối, sợ dũng sĩ thua trận không chịu nổi mất mặt liền hạ dược quân ta.”

“Ai hạ dược? Các người đừng có ngậm máu phun người.”

“Không hạ dược làm sao sắc mặt lại phiếm tử, miệng sủi bọt mép. Rõ ràng là trúng độc.”

Hai bên khắc khẩu rất hung hăng, mặc dù chủ tướng đã ngăn lại nhưng mẫu thuẫn vẫn vô cùng căng thẳng.

Phía trên lễ đài, Long Khiếu Thiên cùng Phong Diên Tuyết trên mặt đều không lộ ra bất cứ biểu cảm nào. Hai bên ký kết hiệp nghị vốn là một việc đại sự đáng chúc mừng, ca múa, kị mã, dũng sĩ thi đấu chẳng qua chỉ là tăng thêm nhã hứng. Nếu chỉ là một việc cỏn con mà ảnh hưởng đến hòa bình hai bên thì quả thực là không đáng.

Nhưng tình hình hôm nay là đâm lao thì phải theo lao. Hai bên ai nhượng bộ đều sẽ tổn hại đến mặt mũi.

Long Đằng trầm tĩnh, hắn vẫy tay gọi thái giám bên cạnh hoàng thượng đến. Thái giám tiến đến cung kính hỏi: “Hiền Vương có gì phân phó?”

Long Đằng liếc hắn một cái: “Phương tướng quân bất tỉnh, sao còn chưa đi gọi thái y đến. Trước hết cứu người là quan trọng nhất. Phân phó xuống dưới, nhanh đi chuẩn bị, không cần làm bữa tối trước, trước tiên đến tương trợ.”

“Dạ.” Thái giám nhanh chóng lui đi.

Long Khiếu Thiên nhìn không ra được cảm xúc, bình tĩnh ổn trọng nhìn Long Đằng, mỉm cười, hài lòng gật gật đầu.

Vẻ mặt tán thưởng của hoàng thượng như vây khiến Thu Khả Ngâm ngồi phía dưới không khỏi thần sắc bất an, vậy mà Long Tiêu Đình ngồi bên cạnh không có một chút biểu tình.

Thái y rất nhanh được gọi tới. Mọi người vừa định di chuyển Phương Tấn tướng quân thì chợt nghe thấy một giọng nữ tử trong trẻo vang lên.

“Đừng động vào hắn! Nếu như di chuyển hắn, chỉ sợ sẽ không thể chữa được.”

Thanh âm kia réo rắt mà mang theo một tia trầm thấp, trong trầm thấp lại có chút khàn khàn đến mê hoặc. Là lạnh lùng, là thản nhiên, giống như gió đông hiu hắt quét lên mặt hồ đóng băng làm mặt băng dày vỡ ra một đường, nước từ khe nứt chậm rãi lan ra, lan ra đến vô tận.

Mọi người không khỏi nhất loạt quay lại nhìn.

Đó là một nữ tử mặc hồng y gọn gàng làm tôn lên dáng người nhanh nhẹn hoạt bát, đôi chân thon dài cân xứng chiếc quần ẩn dưới đôi dày da lộc dài. Tóc thả đến ngang hông. Trên đầu nàng đội một chiếc mũ lông hồ, ở vành mũ là vô số những tua rua thủy tinh theo ánh sáng lưu động, theo từng bước chân của nàng mà phát ra những tia sáng quang mang như trăng bàn lóa mắt.

Điều khiến kẻ khác kinh diễm chính là dung mạo của nàng.

Làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, mi dài khẽ nhếch, ánh mắt sáng lạnh như bảo thạch le lói, lại như hàn tinh, lạnh lùng đến rét run. Đôi môi nhếch lên, trong ánh mắt chỉ có sự thảnh nhiên cùng tĩnh lặng.

Qủa là một nữ tử có khí chất, lạnh lùng giống như tuyết mà lại cháy bỏng như hồng mai, huyễn hoặc ánh mắt người nhìn.

Cách đó không xa, Long Tiêu Đình nghe thấy thanh âm đó, thân mình khẽ run lên.

Thanh âm này, nếu nói là giống, kỳ thật không hoàn toàn là giống, hơn nữa lại rất lạnh lùng, lạnh đến thấu xương, cũng có chút khàn khàn. Nhưng nếu nói là không giống thì tại sao hắn lại có cảm giác quen thuộc như vậy? Giống như thanh âm vẫn luôn quanh quẩn bên tai hắn hằng đêm, thủy chung không dứt khiến cả đời hắn cũng không thể quên được. Sương Lan Nhi… Nàng đến tột cùng là đã theo gió bay đi… hay vẫn còn tồn tại ở chân trời nào đó hận mình…

Khoảng không trước mắt vẫn chỉ là một màu đen bao phủ. Hắn cụp mắt xuống, nhẹ hỏi: “Là người nào đang nói?”

Lúc này có người nhận ra vị nữ tử kia, cung kính nói: “Là Nạp Cát Nhã quận chúa.”

Thu Khả Ngâm nhìn nói: “Nga, hình như chính là nữ tử phi ngựa qua thác đó phải không? Là nữ nhi của thủ lĩnh bộ lạc Cách Nhật Lặc, Cát Nhã quận chúa.”

“Thật không…” Thanh âm của hắn không dấu được một cỗ thất vọng. Nạp Nhã Cát quận chúa, kỵ mã phi qua dòng thác… Không có khả năng là nàng… Khóe môi hạ xuống, hắn nhẹ lắc đầu, hắn đến tột cùng còn chờ mong điều gì… hắn đã phái bao người đi truy tìm tin tức, vô số lần, tất cả đều giống nhau, nàng sớm đã hương tiêu ngọc vẫn nơi đại mạc mờ mịt đó, không bao giờ…. có thể trở lại được nữa, nhưng hắn đến tột cùng còn chờ mong điều gì…. Chờ mong điều gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.