Papillon - Người Tù Khổ Sai

Chương 51: Rừng đào




Edit: Vịt
Beta: Tiểu Tuyền

Nhẹ nhàng bay suốt hai ngày ở trong vũ trụ, cũng may là chiến hạm hết sức khổng lồ vừa có một phòng bếp riêng nên Hân Hân rất là tự do.

Chẳng qua là những đội viên ở nơi này đều có một gian phòng nhỏ có hai người một giường, cho nên cô được an bày một gian phòng tương đối lớn, một cái giường, một phòng rửa mặt lại thêm một bồn cầu, cái này là do nhân viên an bài cho tướng quân, nhưng lại để cho một người máy như cô đặc biệt hưởng dụng, đây còn không phải là nhờ Đại Thống Soái mà đi cửa sau.

Hơn nữa đối diện với cô chính là gian phòng của Đại Thống Soái.

Chuyến hạm mặc dù rất lớn, nhưng chỗ ngủ lại rất chật hẹp, đó cũng không phải là vì ở trên chiến hạm quá nhỏ mà là vì suy nghĩ tới vấn đề an toàn.

Người đang ngủ chính là thời điểm không có phòng bị nhất, cho nên rất dễ dàng bị những chấn động đột phát mà rơi ra ngoài, vì không muốn dưới những tình huống này mà tạo thành tổn thương nên phòng ngủ đều phải có hệ số an toàn vô cùng cao. Giường ngủ khi nằm xuống xong sẽ tự động xuất hiện lan can, không phải là sắt cứng nên cho dù có đụng vào cũng sẽ không đau.

Cả gian phòng đều là chất liệu gỗ mềm, sờ lên rất thoải mái.

Nhưng người máy không dùng tới, bởi vì bọn họ ngủ cũng sẽ không bị ném chết, không biết tại sao Đại Thống Soái lại an bày cô tới nơi này, nhưng trong lòng cô rất vui vẻ.

Như vậy thì càng dễ dàng hơn nhiều, ít nhất không cần vì nghĩ biện pháp đi nhà cầu mà phải nhịn chết.

Đối với những chuyện này cô rất cảm kích Cesar , chẳng qua cô ngoài ý muốn phát hiện trong tính cách của anh còn có một khuyết điểm nhỏ, đó chính là vô cùng không được tự nhiên, không thẳng thắng, rõ ràng bình thường đều quyết định nhanh gọn như thế.

Buổi tối đầu tiên, Hân Hân vừa mới nằm xuống thì cửa liền mở ra, cô lập tức ngồi dậy thầm trách tại sao lại không có khóa cửa, nhưng nếu một người máy mà lại khóa cửa không phải càng làm cho người ta hoài nghi sao?

Hân Hân thầm nghĩ, nếu như lần sau lúc mình đi vệ sinh thì nhất định phải khóa cửa trước, nếu không có người đẩy cửa vào lại phát hiện người máy ngồi trên bồn cầu giải quyết, vậy còn không phải lập tức bại lộ hay sao?

Cũng may loại tình huống lúng túng này còn không có xuất hiện, đối phương lại là Cesar nên cô cũng bình tĩnh lại, ngay cả vẻ mặt cũng chỉ trong nháy mắt liền không có phòng bị nữa. Thậm chí còn khẽ mỉm cười, những thứ này ngay cả chính cô cũng không chú ý.

Cesar ngẩn ra, trong nháy mắt anh như bị nụ cười của cô đầu độc rồi.

“Tôi tới nói cho cô biết, ở bên cạnh có nguồn điện.” Nói xong liền đi ra ngoài cửa.

Loại chuyện nguồn điện này hình như là mỗi gian phòng đều có mà, cái này còn phải đặc biệt tới nói hay sao ? Hân Hân nghĩ đi nghĩ lại mặt đột nhiên đỏ lên, không phải là anh ta không yên tâm nên đến nhìn xem một chút chứ? Hoặc là đột nhiên tách ra nên anh không có thói quen ?

Ai nha, dường như tim của cô lại đập nhanh hơn rồi, Hân Hân nằm ở trên giường lăn mấy vòng, một lúc lâu sau mới ngủ được.

Ngày thứ hai, Cesarlại đẩy cửa, lần này anh chỉ đứng ở trước cửa nhìn cô một chút sau đó rời đi, ngay cả nói cũng không nói.

Hân Hân bị nhìn tới một đầu mơ hồ nhưng cũng nằm xuống, nhưng cửa lại tiếp tục mở ra : ” Chuẩn bị bữa ăn khuya.”

Này, giờ là lúc nào rồi còn muốn bữa ăn khuya ? Ngài không phải vẫn duy trì thói quen buổi tối chín giờ thì đi ngủ hay sao ? Cô cũng tương đối không hiểu được, nhưng vẫn xuống giường chuẩn bị một phần ăn đưa tới phòng của anh.

Phòng của anh cũng rất nhỏ, cụ thể cũng chẳng thiếu thứ gì giống như gian phòng của cô, chỉ có thêm máy tính thông mình cùng với chiếc giường hơi có chút xa hoa hơn, ở phía trên còn có ngăn kín, kéo ra là có được một cái bàn.

Đem bữa ăn khuya để xuống, nó chỉ là một chén cháo vô cùng đơn giản.

Nhưng Đại Thống Soái lại rất ưu nhã ngồi ăn, sau đó nhìn thoáng qua Hân Hân ý là bảo cô dọn dẹp rồi lui xuống.

Hân Hân liền dọn dẹp đi xuống, đợi tới khi cô nằm trên giường cũng không hiểu được, Đại Thống Soái Cesar rốt cục bị làm sao? Thật ra thì Đại Thống Soái Cesar cũng không hiểu, tại sao mình lại không ngủ được, cứ muốn đi gặp mặt cô một chút, ngày hôm qua còn tốt, nhưng cái cớ nguồn điện cũng đã dùng qua cho nên chỉ có thể dùng cớ bữa ăn khuya này.

Đúng, đây toàn bộ đều là lấy cớ, đợi cô đi rồi anh mới nằm trên giường có chút buồn ngủ.

Tại sao lại có cảm giác như vậy đây ?

Nhất định là do thói quen, anh là người vô cùng coi trọng thói quen, cũng biết là mình có khuyết điểm này, sau này có phải là anh nên sửa lại hay không ?

Nhưng cảm giác này cũng không tệ lắm, trái tim đầy thỏa mãn, chỉ ăn một bữa ăn khuya, nhìn lưng của cô thôi cũng đã cảm thấy thư thái, còn có một chút vui vẻ, bất tri bất giác anh còn huýt sáo một tiếng.

Làm sao trong bất chợt anh lại thấy nhẹ nhõm, giống như một tên nhóc còn chưa ráo máu đầu bởi vì một chút chuyện mà cao hứng, từ từ bình phục lại sự hưng phấn của mình, tới một lúc lâu sau mới ngủ được.

Tới hành tinh Côn Trùng, không ngờ nơi này lại có không khí giống như địa cầu, có không khí, nước cùng với bầu trời, chẳng qua ở phía dưới không có bất kỳ nền văn minh nào, chỉ có trời xanh, cây lớn cùng với những dòng sông hung mãnh, không trách được tất cả mọi người đều muốn đoạt lấy nơi này, rất rõ ràng nơi này có cấu tạo và vật chất thích hợp cho loài người sinh tồn hơn, thậm chí so với những thành tinh Gila còn thích hợp hơn.

Chẳng qua là nơi này có rất nhiều tộc nhân côn trùng sinh sống ở đó, chỉ cần không để ý một chút là có thể bị tập kích, cho nên khi chiến hạm hạ xuống bọn họ còn phải mặc robot chiến đấu vào.

Không thể để tộc nhân của hành tinh côn trùng tới gần người, nếu không chúng sẽ xem chúng ta trở thành thức ăn của chúng.

Hân Hân mặc vào robot chiến đấu màu tím, cũng đi theo Đại Thống Soái cùng nhau xuống chiến hạm, bởi vì sợ bị người trùng tộc công kích cho nên chiến hạm phải bay lên giữa không trung trốn vào bên trong những tầng mây, đường lui là vô cùng quan trọng, nên Calvin cũng không có xuống.

Nhìn dãy ánh sáng màu đen trước mắt, đi theo sau anh là rất an toàn.

Hân Hân điều khiển robot chiến đấu đi từng bước từ từ, chỉ nghe thấy Đại Thống Soái chỉ huy một đám người tiến về phía trước, còn mình thì núp ở phía sau quan sát.

Phía trước chính là một mảng lớn những côn trùng trong trùng tộc, người của quốc hội hoàn toàn không biết tình huống mà đi vào, nhất định bị bao vây lại.

Nhìn bọn họ bối rối chạy trốn rất thú vị, cho dù có bị chết anh chỉ cần nói không biết chuyện của ổ trùng, bọn họ còn có thể đem mình làm thế nào ?

Anh từ nhỏ đã không thích bị người khác chỉ huy, cha cũng giáo dục anh là người của nhà Will thì dù có chết cũng không thể để cho bất luận kẻ nào quản giáo, đây là sự kiên trì huyết mạch của bọn anh.

Chỉ cần gien di truyền không ngừng, vậy người nhà Will bọn họ không thể chịu thua đối với bất kỳ người nào.

Người trong quốc hội bởi vì gần đây quá mức thái bình, vốn cho là có thể từ từ khống chế anh, ban đầu, toàn bộ đều không muốn lập người đứng đầu quốc hộ mới chính là người nhà Will, mục đích là cho đám quý tộc một không gian sinh tồn, để cho bọn họ làm việc cho Will tộc, nhưng bây giờ bọn họ muốn lật mình, vậy nên biết rằng, lúc này muốn tái lập cái mới thì phải trả giá lớn.

Anh đưa tay lên, người ở trong phủ Đại Thống Soái liền đứng lại, bọn họ chỉ cách quân tiền trạm của quốc hội khoảng chừng một dặm, đã nghe thấy được phía trước có biến động,

Đại Thống SoáiCesar cười lạnh, nói: “Nhận được cánh báo cũng không được hành động, đội ba, bố trí khu vực đặt mìn, đội năm chuẩn bị mai phục, tiểu đội của Raymond chuẩn bị cùng ta trừ côn trùng. Số 78, lui về phía sau năm bước.”

Hân Hân ở trong robot chiến đấu đỏ mặt lên, còn tưởng là phải đi ra ngoài đánh nhau, kết quả lại bảo cô lùi về phía sau, cô huấn luyện tới nay cũng chỉ là để lùi về phía sau sao?

Chiêu này cô biết, cho nên bước chân liền lùi một chút về phía sau năm bước

Lúc này mặc dù cô cũng khẩn trương nhưng lại không sợ, dù sao cũng chưa có thấy qua người gọi là trùng tộc kia,

Trên màn ảnh đột nhiên xuất hiện một trận báo động, cô sợ hết hồn ngẩng đầu nhìn lên, thấy một con rất nhỏ có chút giống con gián chạy qua mắt mình.

Cô cảm thấy chỉ lớn hơn gấp mấy lần so với sâu ở địa cầu mà thôi, cũng không thấy có gì đáng sợ, nhưng trong lúc bất chợt bóng đen trước mặt chợt lóe lên, con sâu nhỏ kia mạnh mẽ nhảy lên muốn chạy trốn, nhưng đã bị bóng đen bắt được rồi bóp nát.

Tiếp theo Hân Hân chỉ cảm thấy robot của mình bị gõ một cái, nói: “Số 78, đây là binh lính tuần tra của trùng tộc, cho dù nhỏ nhưng nhìn thấy cũng không thể bỏ qua biết không?” Cái người máy này là người máy ăn uống, nếu như là người máy chiến đấu thì đã sớm đem con sâu nhỏ kia giết rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.