Papillon - Người Tù Khổ Sai

Chương 50: Nợ ân tình




“A!” “Câm miệng … Ầm ĩ chết đi được!”

Không đến hai ngày, trong nhà Tiểu Thạch đã phát ra tiếng hét chói tai, khiến cho mọi người đang chuẩn bị nấu cơm sáng bị dọa chạy tới. Lam Nguyệt cũng chạy tới xem chuyện tình hình thế nào, đương nhiên là được Trát Nhĩ ôm đến.

“Thạch, không sao chứ?” Già Lưu ở ngoài cửa hỏi.

“Á … cha … đừng vào đây!” Thạch ở bên trong cuống cuồng đáp lời già Lưu.

“Tiểu Thạch, sao vậy?”Lam Nguyệt bất đắc dĩ lên tiếng hỏi.

“Chào trí giả, trí giả ăn cơm chưa? Tôi đi nấu cơm đã.” Cách Mạn mở cửa gỗ đi ra ngoài, không nhìn ánh mắt khiếp sợ của mọi người, chào hỏi Lam Nguyệt xong thì đi vào phòng bếp.

“Ơ … Này … Tiểu Thạch …” Lam Nguyệt cũng kinh ngạc, chuyện này hình như hơi nhanh thì phải.

“Ha ha, Tiểu Thạch nhà tôi có vợ rồi. Tôi phải đi báo cho mẹ Tiểu Thạch một tiếng mới được!” Già Lưu hấp tấp chạy đi.

“Sư phụ, em muốn bỏ nhà đi!” Tiểu Thạch vừa đi ra liền nói với Lam Nguyệt. Lam Nguyệt nghệt mặt ra, có ai nói cho cô biết vừa xảy ra chuyện gì không?

“Thạch, lẽ nào tên nhóc nhà cậu phải nằm dưới hả?” Khôn chỉ vào vết đỏ trên mặt với trên ngực Tiểu Thạch, hắn cũng là người từng trải. Mọi người nghe vậy thì cười ầm lên, Trát Nhĩ cũng không nhịn được bật cười. Lam Nguyệt lập tức cảm thấy như có cả bầy quạ đen bay qua, Cách Mạn, cô thật là mạnh mẽ quá đi.

“Về hết, về hết đi, không cho nhìn, nhìn nữa tôi bỏ thuốc đấy!” Tiểu Thạch thẹn quá hoá giận, hạ lệnh đuổi khách, mọi người cười ha ha rời đi.

“Thạch, cậu định vứt bỏ người ta sao?” Trát Nhĩ lên tiếng hỏi. Tiểu Thạch nói: “Ai kêu cô ta đè em, không phải là em không muốn, nhưng phải cho người ta thời gian thích ứng chứ!” Nói xong còn bĩu môi, nhìn rất không tự nhiên.

Lam Nguyệt để Trát Nhĩ lại nói chuyện với cậu ta, tuy cô là sư phụ, nhưng những chuyện kiểu như vậy thì Trát Nhĩ nói sẽ tiện hơn. Cô vẫn nên đi nói cho Cách Mạn biết tính tình của Tiểu Thạch ra sao. Nếu đã ở cùng một chỗ, thì phải sống hoà thuận với nhau, vừa mới ở với nhau mấy ngày đã loạn lên như thế này rồi, mà Tiểu Thạch bây giờ mới mười sáu tuổi, thật là đau đầu.

Trát Nhĩ và Lam Nguyệt giáo dục cho đôi chị em kia xong, lúc về đến nhà đã là giữa trưa, cũng may Cách Mạn nấu cơm, nếu không Lam Nguyệt đã bị đói đến da bụng dán vào lưng rồi. Cô giờ là một người ăn cho hai người mà. Phải nói rằng Cách Mạn rất thông minh, tới bộ lạc mới được hai ba ngày nhưng không ngừng học hỏi từ đám phụ nữ, nấu cơm rất được. Lam Nguyệt gật đầu, buổi tối sẽ làm lễ chúc phúc cho bọn họ.

Buổi tối, phía trước đài đá đốt một đống lửa lớn, lại cắm thêm mấy cây đuốc. Lam Nguyệt đứng ra chủ trì buổi lễ chúc phúc hết sức đặc biệt này. Tại sao lại nói là đặc biệt? Là bởi vì Cách Mạn đi hái hoa tặng cho Tiểu Thạch! Lam Nguyệt không còn gì để nói. Tiểu Thạch không được tự nhiên, dưới cái nhìn cảnh cáo của Trát Nhĩ mới lấy ra vòng cổ bằng xương trao cho Cách Mạn. Lam Nguyệt đen mặt chủ trì buổi lễ chúc phúc nữ theo đuổi nam này. Nhưng cặp đôi này vẫn được mọi người nhiệt liệt chúc phúc. Sắc mặt Tiểu Thạch đã khá hơn, Cách Mạn vẫn cười híp mắt.

“Trí giả, có người nói muốn gặp cô, còn cầm một đoạn ngà voi của cô.” Người tuần tra lặng lẽ đến bên cạnh Lam Nguyệt và Trát Nhĩ.

Lam Nguyệt gật đầu với Trát Nhĩ, Trát Nhĩ tỏ ý đã hiểu, bảo già Sơn tiếp tục xem, còn hắn thì cùng Lam Nguyệt với người tuần tra quay về. Mọi người không phát hiện ra, vẫn tiếp tục nướng thịt nói chuyện phiếm.

“Trí giả, bọn họ sẽ đến vào buổi tối. Mộc Sa phái bọn họ tới để thăm dò.” Lam Nguyệt và Trát Nhĩ quay về nhà, châm đèn lên, người đàn ông ngồi đối diện liền nói.

“Có bao nhiêu người?” Lam Nguyệt hỏi.

“Ba mươi người. Lợi Á trở về nói lại lời của cô cho Mộc Sa nghe. Mộc Sa muốn phái người đến thăm dò thứ gì đó của cô, vì vậy tôi được phái đến đây. Giờ tôi đang được Mộc Sa tín nhiệm, lần này hắn giao cho tôi dẫn đầu.” Người kia nói tiếp.

“Buổi tối cậu để lại mấy người, ngày mai dẫn bọn họ trở về, nói với Mộc Sa là toàn bộ đã bị rơi vào vực sâu chết hết, cậu thấy tình hình không ổn liền lập tức quay về báo cáo, những chuyện khác thì không cần nói.” Lam Nguyệt nói, rồi dặn hắn chú ý an toàn, sau đó tiễn hắn ra người. Lúc người kia xoay người, có thể thấy rõ ràng khuôn mặt hắn.

Trát Nhĩ nhìn người kia rời đi, hỏi Lam Nguyệt: “Lam Lam, hắn là người đàn ông của Lợi Á, có thể tin được không?” Lam Nguyệt gật đầu: “Tuyệt đối đáng tin, so với chúng ta, hắn càng muốn giết Mộc Sa và Lợi Á hơn. Toàn bộ người nhà hắn đều bị người của Mộc Sa giết, em gái hắn bị Lợi Á ném cho một tên đàn ông trong bộ lạc Mộc, chưa được mấy ngày đã chết. Sau khi thành người của Lợi Á, hắn vẫn một lòng muốn trả thù bộ lạc Mộc. Em cho hắn cơ hội, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.” Lam Nguyệt giải thích cho Trát Nhĩ về lai lịch của người này.

“Lam Lam … Em đã sắp đặt chuyện này từ lần bắt Lợi Á trước đây phải không? Sao em không nói sớm, hại tôi tưởng em vừa ý hắn.” Trát Nhĩ oán trách.

Quả thật không thể trách được Trát Nhĩ, lúc bắt Lợi Á về đã là buổi tối, người đàn ông kia đi ở cuối cùng, nói hắn có chuyện muốn nói với Lam Nguyệt. Lam Nguyệt nói chuyện với người kia một lúc rất lâu, lại còn không cho hắn đi vào nữa. Lam Nguyệt áy náy giải thích rằng, vốn dĩ cô định mặc kệ, sau lại quyết định dùng ám chiêu. Bộ lạc đông người như vậy, vì tránh bị bại lộ, mới phải giữ bí mật như vậy. Thật ra Trát Nhĩ cũng không để bụng, hắn tin tưởng Lam Nguyệt, chỉ là cố ý làm nũng mà thôi.

Buổi tối Trát Nhĩ ra lệnh rút toàn bộ người tuần tra, lại cho người khiêng hai cái cổng vào bộ lạc đi, dặn mọi người trong bộ lạc buổi tối không được đi ra ngoài, ngày mai chờ thông báo của hắn sau. Mọi người mặc dù không biết tại sao nhưng vẫn gật đầu, tản ra, ai về nhà nầy ngủ. Lúc Trát Nhĩ trở về, Lam Nguyệt đã ngủ thiếp đi ngoài phòng khách. Già Sơn phải nhắc nhở, Trát Nhĩ mới sực nhớ ra phải ôm Lam Nguyệt về phòng. Già Sơn cũng thổi tắt đèn đi ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.