Papillon - Người Tù Khổ Sai

Chương 43: Không quan hệ




- Kiều khoa, nào tôi mời anh một chén, mong anh giúp đỡ nhiều hơn.

Trầm Nguyệt Sơn tươi cười nói với nam nhâm lớn tuổi mặc áo đồng phục.

Kiều khoa là khoa trưởng ở cục vệ sinh Ngọc Lan, tất cả kiểm nghiệp an toàn thực phẩm đều do hắn phụ trách, được coi là nhân vật rất có quyền lực, nhất là với người làm thực phẩm như Trầm Nguyệt Sơn mà nói, thì càng có quyền sinh quyết sát.

Kẻ này người thô kệch, hình thành đối lập rõ ràng với Trương Thu gầy quắt, nếu là lên sân khấu biểu diễn, nhất định là một cặp xưng đối, không cần nói gì đã được võ tay.

Kiều khoa không nâng chén lên, cười rất giả dối nói:
- Giám đốc Trầm, không phải là tôi không chịu giúp, mà sô hàng của ông có mấy thư vi khẩn quá tiêu chuẩn, nhất là vi khuẩn E.coli vượt tiêu chuẩn mấy chục lần, bảo tôi phải giúp ra sao?

Đó là vấn đề của Trầm Nguyệt Sơn.

Hai ngày trước ông ta đột nhiên nhận được điện thoại của Trương Thu, nói lô hàng kia bị người của cục vệ sinh tra ra vấn đề, khả năng bị tịch thu, còn bị phạt nặng, bảo Trầm Nguyên Sơn tới ngay xử lý.

Cú điện thoại này làm Trầm Nguyệt Sơn choáng váng.

Đó là đơn hàng 200.000 ( tầm > 400 mil), vốn Trầm Nguyệt Sơn cũng không định một lần tiêu thụ nhiều hàng như thế, nhưng Trương Thu trong điện thoại nói, tới mùa tiêu thụ, có nhiều khách hàng bảo hắn gửi thêm hàng tới.

Ông ta và Trương Thu quen nhau nhiều năm rồi, chữ tín của Trương Thu rất tốt, nói hai tháng kết toán, cơ bản chưa bao giờ trễ hẹn, mỗi lần đều gửi tiền đúng thời gian. Trầm Nguyệt Sơn dần dân hoàn toàn yên tâm, nghe Trương Thu nói thế, tất nhiên không nghi ngờ hắn, lập tức tổ chức công nhân làm ba ca, sản xuất hết công xuất, gửi cho Trương Thu đơn hàng giá 200 ngàn.

Tưởng rằng cũng như trước kia kiếm được một khoản, không ngờ Trương Thu cho một tin sét đánh, thiếu chút nữa làm Trầm Nguyệt Sơn ngất xỉu.

- Không thể.

Trầm Nguyệt Sơn theo bản năng quát lớn trong điện thoại.

Trương Thu bình tỉnh, an ủi mấy câu, nói có khả năng là nhiều lầm, muốn ông ta tới cùng nghĩ cách.

Trầm Nguyệt Sơn không kịp nghĩ nhiều, vội vã cùng vợ tới Ngọc Lan.

Trương Thu vẫn như trước kia, tiếp đón bọn họ rất nhiệt tình, nhắc tới số hàng kia thì thái độ thay đổi, tựa hồ có ý oán trách vợ chồng Trần Nguyệt Sơn, nói vì chuyện này mà bị liên lụy, có thể bị cục vệ sinh xử phạt. Dù sao hắn là nhà tiêu thụ, bán đồ không hợp cách, phải gành chịu trách nhiệm pháp luật.

Trầm Nguyệt Sơn rối rít xin lỗi Trương Thu, nói chỉ là hiểu lầm.

Hàng do mình làm ra, Trầm Nguyệt Sơn trong lòng biết rõ.

Ông ta không phải là thương nhân bất lương, vấn đề thực phẩm luôn rất chú ý, tuy nói lần này làm hơi vội một chút, nhưng kiểm tra chất lượng vất nghiêm khắc. Khi sản xuất đều kiểm nghiệm, hợp cách cả, sao tới Ngọc Lan lại xảy ra vấn đề.

Trầm Nguyệt Sơn cho rằng chuyện này có vấn đề.

Đoàn chừng người của cục vệ sinh muốn ăn đút lót.

Nghĩ thông điều này, Trầm Nguyệt Sơn trấn tĩnh lại, làm ăn bao năm, loại thủ đoạn này của nhân viên chính phủ ông ta thấy nhiều rồi. Chỉ cần chuẩn bị chút quà cáp, vấn đề không lớn.

Trương Thu rất nhiệt tình, lập tức dẫn ông ta đi bái phỏng Kiều khoa trưởng.

Lần bái phỏng đó, lòng Trầm Nguyên Sơn trầm xuống.

Kiểu khoa trưởng bày ra thái độ công việc, từ đầu tới cuối mặt nghiêm nghị, đuổi Trầm Nguyệt Sơn và Trương Thu ra ngoài, không nhận món "quà mọn" của Trầm Nguyệt Sơn, khá "công chính liêm minh".

Về tới nhà khách Trầm Nhiêu có mặt, cả nhà ba người cùng tính kế, Trầm Nhiêu nghi ngờ Trương Thu thông đồng với Kiểu khoa giở trò, muốn quịt tiền.

Phân tích này của Trầm Nhiên căn cứ vào lời nói Trương Thu với Trầm Nguyệt Sơn, hắn nói nếu như hết cách, xem xem có thể thuyết phục Kiều khoa trưởng, không xử phạt, bán ra với giá rẻ không.

Câu nói này làm Trầm Nhiều hoài nghi.

Theo cô nghĩ , thức ăn không thể bán với giá rẻ, sản phẩm không hợp cách, thì phải tiêu hủy, làm sao có thể bán đi với giá rẻ.

Đó là thứ ăn vào bụng cơ mà.

Nếu có vấn đề thật, người ăn vào sẽ bị bệnh, đó không phải là vấn đề phạt hay không phạt nữa, mà phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, không khéo bị ngồi tù.

Trương Thu làm ăn lâu năm sao có thể ngay điều này cũng không biết.

Hai vợ chồng Trầm Nguyệt Sơn được nhắc nhở, liền tĩnh tâm lại suy nghĩ, đúng là rất có khả năng này, Trầm Nguyệt Sơn chắc chắn đồ của mình không có vấn đề. Cục vệ sinh không thù không oán với ông ta, mỗi năm bao nhiêu thực phậm tiêu thụ tới Ngọc Lan, khả năng cục vệ sinh nhắm vào ông ta không lớn.

Nếu như Trương Thu liên kết với Kiều Khoa giở trò thì có lý ngay.

Có điều hoài nghi thì hoài nghi, không có chứng cứ không thể tùy tiện kết luận. Hơn nữa nếu đúng là Trương Thu gây sự, thì tình thế rất bất lợi, dù sao hắn là địa đầu xà, rất quen với đám Kiều khoa, nếu hạ quyết tâm chơi xấu ông ta, thì rất khó đối phó.

Cái xã hội này chuyện gì cũng chú ý tới mối quan hệ.

Nghĩ mãi, Trầm Ngyệt Sơn quyết định mời Kiều khoa trưởng tới khách sạn Thu Thủy, tranh thủ đánh động hắn, tha cho mình một đường sống.

Không ngờ bỏ nhiều tiền đến vậy, Kiều khoa trưởng vẫn "làm theo phép công".

Vốn bữa cơm kiểu thế này Trầm Nhiêu không tham gia, nhưng đây là ngoại lệ, giả sử chuyện này xử lý không tốt, gia đình cô sẽ tổn thất một khoản lớn, không khéo ảnh hưởng tới vận hành của xưởng gia công.

Bất kể thế nào Trầm Nhiêu hiện giờ làm việc ở đây, cũng xem như là người bản địa, so với cha mẹ cô còn quen biết nhiều hơn.

Trương Thu nhắc lại chuyện cũ, ám thị Trầm Nguyệt Sơn chấp nhận bán ra với giá rẻ, nể tình bạn nhiều năm, hắn bỏ ra 20.000 đền bù tổn thất cho Trầm Nguyệt Sơn.

Trầm Nhiêu ngồi ngoài nhìn, càng tin vào sự nghi ngờ của mình.

Cho dù cô không hiểu nhiều lắm về chuyện xã hội, nhưng cũng biết đám Trương Thu và Kiều khoa trưởng mà liên thủ chơi xấu, con đường chính quy rất khó giải quyết. Thậm chí có biết rõ bọn chúng đang giờ trò khốn nạn, cũng không đi kiện được.

Thời gian bảo quản thực phẩm khá nắn, nhất là thịt, thường không quá hai tháng. Theo con đường chính quy khiếu nại hoặc kiện cáo, chạy qua chạy lại cơ quan nhà nước thì cũng hết hạn xử dụng, có thắng kiện cũng vô ích, tất cả hàng hóa thành rác cả rồi.

Có lẽ bọn Trương Thủ nắm lấy điểm này mà o ép.

Thấy cha mẹ không ngừng cười bồi nói tốt với Kiều khoa trưởng, còn hắn thì làm bộ làm tịch, hai mắt cứ lượn qua lượn lại trên người mình. Trầm Nhiêu không nhịn được ra ngoài gọi điện cho Liễu Tuấn.

Bạn bè có thể nhờ cậy ở Ngọc Lan chỉ có Liễu Tuấn thôi.

Người này tự xưng thị trưởng, Trầm Nhiêu đương nhiên không tin, nhưng ít nhất là cán bộ chính phủ, hẳn quen biết nhiều hơn cô giáo mới như Trầm Nhiêu, có lẽ giúp đỡ được.

Trong điện thoại Trầm Nhiêu đem câu chuyện cùng sự hoài nghi của mình nói ra hết một lượt.

Liễu Tuấn vừa nghe liền lập tức yên tâm.

Bất kể chỗ hàng hóa đó có vẫn đề hay không cũng không sao.

Chút rắc rối này sao làm khó được Liễu bí thư.

Nhưng nghe giọng nói ủy khuất của Trầm Nhiêu, Liễu bí thư rất đau lòng rất phẫn nộ. Liền dịu giọng an ủi, bảo cô không cần lo, sẽ không có vấn đề gì cả.

Nghe Liễu Tuấn an ủi. Trầm Nhiêu liền yên tâm hơn nhiều.

Liễu Tuấn chưa bao giờ ba hoa ở chuyện nghiêm chỉnh.

- Giám đốc Trầm đừng nói nữa, chuyện này tôi không giúp được, số thực phẩm này không phải đồ khác, có vấn đề không thể dễ dàng cho qua, nếu không có vấn đề lớn.

Kiều khoa trưởng đánh chén no nê ợ một tiếng, miệng lại nói đầy lời chính nghĩa đường đường.

- Ha ha, Kiều khoa, cũng không tuyệt vọng vậy chứ? Tốt xấu gì tôi và lão Trầm là bạn nhiều năm, lão Trầm rất có nghĩa khí. Lần này chỉ là không cẩn thận, không phải cố ý làm thế, Kiều khoa xem có thể thông cảm một chút?

Trương Thu cười giả lả làm người hòa giải.

Kiều khoa trưởng hừ một tiếng:
- Giám đốc Trương, ông muốn tôi thông cảm thế nào?

- Hay là thế này Kiều khoa xem có được không? Số hàng này các vị đừng tịch thu mà bán với giá thấp xuống nông thôn, tốt xấu gì cũng thu được một tí tiền, giúp bạn tôi một chút. Lão Trầm thấy thế nào?

Trầm Nguyệt Sơn cười khổ không nói.

Thấy thế Trầm Nhiêu rất bẫn mãn, không nhịn được nói:
- Giám đốc Trương, ông là bạn của ba tôi nhiều năm, ông phải biết con người của ba tôi, ba tôi không làm loại thực phẩm có vấn đề này, chắc chắn có vấn đề.

Trương Thu nhướng mày lên:
- Chà, cô giáo Trầm nói thế thì hơi lạ đấy, chẳng lẽ tôi hại ba cô? Kết quả kiểm nghiệm không phải do tôi làm. Được, tôi nói thế tôi mặc kể việc này, uổng công làm người tốt. Tôi nói cho cô biết, chuyện này tôi còn bị ba cô làm liên lụy, ảnh hưởng tới danh dự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.