Sau khi đại khái đi được một vòng, hàm răng Thẩm Dương Kỳ đánh vào nhau
lập cập, hỏi Lôi Trảm Thiên, "Còn bao nhiêu vòng nữa vậy?" Anh sao biết
được nói đi một vòng là vì địa thế, đi lên mới tới giai đoạn thứ hai.
Lôi Trảm Thiên sụt sịt, lạnh cóng, "Không biết." Khí nóng thở ra phả vào vách tường nháy mắt lại biến mất.
Nơi đây lạnh tới cỡ nào?
Bây giờ anh chẳng muốn nói nữa, chờ sau khi ra khỏi đây thì bọn họ cũng không khác gì băng đá nữa rồi!
Đường Kiến Tâm cũng chịu không nổi, cho dù là hai bên Lôi Khiếu Thiên và
Lôi Trảm Thiên áp sát, nhưng cô mới sinh Lôi Mông không lâu nên cơ thể
còn chưa được khỏe mạnh như trước kia.
Lôi Khiếu Thiên nắm chặt tay Đường Kiến Tâm, "Có lạnh lắm không?"
"Tàm tạm." Đường Kiến Tâm nhắm mắt lại, khí lạnh như những con dao nhỏ
quét qua mắt thật đau, đơn giản là cứ nhắm mắt lại, dù sao nhắm mắt vẫn
đi được, "Còn bao lâu nữa?"
"Ít nhất là ba vòng." Đây là mánh khóe mà cổ nhân hay dùng. Lôi Khiếu
Thiên suy tư, hai vòng quá đơn giản, cổ nhân cho rằng không an toàn. Ba
vòng trở lên mới là phức tạp.
Thẩm Dương Kỳ kêu rên, "Ba vòng? Không phải muốn chết sao? Em thật hoài nghi chim cánh cụt làm sao sống nổi đấy."
"Cái này thì có liên quan gì với chim cánh cụt?" Đế Văn đã dùng mất một
nửa sức lực để kéo Chris, "Cậu có công năng chống rét như của chim cánh
cụt không?"
"Chính vì không có nên em mới lấy làm lạ, anh biết Nam Cực không? Ở đó
quanh năm băng tuyết mà chúng có thể sinh tồn, em thật muốn cúng bái."
Đế Văn rất muốn tổn hại Thẩm Dương Kỳ, nhưng có vẻ như là chính anh cũng cúng bái mà!
"Tôi rất kỳ quái, theo lý thuyết, nếu nơi đây có những luồng khí này thì
trên bản đồ cũng phải đánh dấu chứ nhỉ?" Lôi Trảm Thiên vẫn đang suy tư
vấn đề này, trong đầu nghĩ lại bản đồ đã xem trước đó.
"Đúng vậy, thật không phải mà, mỗi nơi chúng ta qua đều có chỉ rõ trên
bản đồ, vì sao ở đây lại không có?" Thẩm Dương Kỳ cũng không nhiều lời,
chính sự quan trọng hơn.
"Hay đây là cửa chính tiến vào Hoàng Lăng cho nên không có ký hiệu chỉ rõ?" Đế Văn hỏi lại.
"Không đúng, ở đây không phải còn một sườn dốc nữa sao? Trên bản đồ cũng
ghi rõ, việc này không có quan hệ trực tiếp với Hoàng Lăng." Lôi Trảm
Thiên phủ nhận suy đoán của Đế Văn.
Trên lông mi Đường Kiến Tâm như được phủ tuyết trắng, "Đừng đoán nữa, im miệng hết đi, ra ngoài sẽ biết ngay thôi!"
Mọi người đồng loạt ngậm miệng lại, bởi vì theo từng câu nói của bọn họ thì không khí lạnh sẽ ùa vào phổi gây ra đau đớn.
Hai mươi phút sau, Lôi Khiếu Thiên cảm giác con đường trước mặt ngày
càng mở rộng, cười hiểu ý, bước nhanh hơn. Cả người Đường Kiến Tâm căng
cứng chỉ dựa vào Lôi Khiếu Thiên kéo mình ra ngoài. Vừa tới miệng rắn
thì không khí lạnh khắp người lui xuống, Đường Kiến Tâm chưa kịp đứng
vững đã được một cơ thể lạnh như băng mà rộng lớn ôm lấy. Đường Kiến Tâm
cũng không giãy dụa, nhắm mắt tựa đầu vào ngực anh!
Cô lạnh cóng hết cả người, mặc quần áo mỏng manh, đi nửa giờ trong cái
tủ lạnh ấy ai cũng không chịu nổi, lồng ngực trước mặt này dù cũng lạnh
đấy nhưng trong tim lại thật ấm áp.
Lôi Khiếu Thiên ma sát cánh tay đã cóng như cây gậy của Đường Kiến Tâm hỏi, "Có khá hơn chút nào không?"
"Ừ!"
Đám người Lôi Trảm Thiên, Thẩm Dương Kỳ vừa ra ngoài liền co lại hết
dưới đất, ánh mắt khi nhìn cặp đôi đang ôm nhau kia thì rất là đố kị
ghen ghét, Thẩm Dương Kỳ ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, "Sao người yêu
tôi lại không ở đây?" Còn phải tự mình cọ xát chống rét, huhu, anh cũng
không phải là không có người yêu.
Lôi Trảm Thiên rất không khách khí đá anh một cước, "Cậu hâm mộ hay đố kị đấy?"
"Cả hai!" Thẩm Dương Kỳ rất thành thực, gục lên người Lôi Trảm Thiên, "Anh họ nhỏ à, cho em mượn cơ thể anh sưởi ấm nhé."
Lôi Trảm Thiên sắc mặt tái xanh, ngã sang bên cạnh, "Cút ra, cơ thể tôi không cho mượn!"
Đế Văn kéo Chris ra ngoài, ôm lấy anh ta giúp anh ta đuổi rét, Thẩm
Dương Kỳ dùng chân đá Lôi Trảm Thiên làm anh ta trừng mắt, "An phận đi."
Khóe miệng Thẩm Dương Kỳ giật một cái, bĩu môi nhìn ra sau anh ta, "Xem kìa, gian tình đó."
Lôi Trảm Thiên nghi ngờ quay lại, mắt trợn tròn, tay run run chỉ vào hai
người đang môi kề môi kia, thật đúng là không bình tĩnh nổi, "Đế... Đế
Văn, anh đừng có học theo gian tình của con hàng này đấy." Anh không
chịu nổi đâu, một người anh em đã vậy rồi, nghìn vạn lần đừng có thêm
người thứ hai.
Đế Văn hít sâu rồi lại áp vào môi Chris, cũng không để ý tới câu trêu
chọc của Lôi Trảm Thiên. Sau nhiều lần, Lôi Trảm Thiên, Thẩm Dương Kỳ
cũng cảm giác được dị dạng, vội vàng đứng dậy chạy tới cạnh bọn họ. Đế
Văn đặt Chris nằm xuống, hai tay đè lên tim anh ta.
"Chuyện gì vậy?"
Lôi Khiếu Thiên cũng buông Đường Kiến Tâm ra, cả hai cùng ra xem. Thấy Chris nhắm chặt mắt thì tim trầm xuống.
"Cậu ta vừa tới đoạn lượn vòng chưa tới hai phút đã bất tỉnh nhân sự
rồi, thật con mẹ nó hãi." Đế Văn vừa tức giận mà vừa lo lắng nhìn Chris,
sắc mặt anh ta trắng bệch như tuyết, đôi lông mày chẳng còn thấy màu
đen đâu nữa.
Lôi Khiếu Thiên để bọn họ cùng giúp anh ta sưởi ấm cơ thể, ấn các huyệt
vị ở hai tay hai chân hỏi, "Từ khi nào mà thân thể anh ta kém như vậy?"
Đế Văn sửng sốt nhưng động tác làm hô hấp ở ngực cũng không ngừng,
"Những năm nay đọ sức với người của Nuss cũng rất mệt, năm ngoái sau khi
cậu ta nhảy khỏi máy bay rớt vào đầm... ở trong đó một ngày, cũng may
mà mạng lớn nên không bị cái đầm đấy nuốt."
Đế Văn kể ra còn mang theo chút tức giận. Nếu không phải cuộc gọi qua
video lần trước thấy bộ dạng khác thường của anh ta, anh khẳng định anh
ta đến chết cũng không nói với anh tình cảnh cửu tử nhất sinh ấy. Khi đó
nghe xong anh chỉ kém không giơ chân lên, hận không thể đấm anh ta mấy
đấm.
Ngoại trừ Đường Kiến Tâm, những người khác đều giật mình, sau đó động
tác càng trở nên thô lỗ, khốn kiếp, bị thương mà dám lừa bọn họ? Huynh
đệ gì chứ hả?
Lôi Khiếu Thiên đứng dậy, khoanh tay cười gằn, "Lá gan không nhỏ."
Đế Văn cũng rất tức giận, nhưng tức giận thì có ích gì chứ, chuyện đã
qua lâu rồi, hơn nữa thân thể cậu ta trừ việc bị hơi lạnh xâm nhập vào
cơ thể thì cũng không có chuyện gì khác, "Lão đại, đừng nóng giận, Chris
chẳng qua là không muốn mọi người lo lắng cho cậu ta thôi. Với lại cũng
không có chuyện lớn gì."
"Vậy phải thế nào mới phải chuyện lớn? Có phải tới khi anh ta chết rồi
mới nghĩ tới những người anh em này không? Bây giờ anh ta nằm một chỗ
sắp không thở nữa rồi mà không tức giận được sao? F*ck!" Thẩm Dương Kỳ
tức giận đứng dậy, đá một cước lên gối Chris, phát tiết bất mãn trong
lòng.
Anh ta không để bọn họ dễ chịu thì anh ta cũng đừng mong tốt hơn, nằm giả chết thì tính là cái gì?
"Khụ khụ." Thẩm Dương Kỳ vừa đá xong, trong sơn động vang lên tiếng ho
khan dồn dập. Đế Văn vui vẻ, sau đó bật người biến sắc, đằng đằng sát
khí trừng trừng đang Chris ho khan đến mức hôn thiên ám địa. Đứng lên
cùng với Lôi Trảm Thiên cũng chẳng thèm để ý tới anh ta. Cú đá kia của
Kỳ khiến bọn họ thật thoải mái.
Thẩm Dương Kỳ hừ lạnh, vỗ đầu anh ta một cái, đồng thời mấy người cũng thở phào nhẹ nhõm, may quá, không chết!
Cứ quẻo như vậy, không chỉ bọn họ không tha thứ cho anh ta, ngay cả chính anh ta cũng không thanh thản nổi?
Chris ho đỏ cả mắt, nằm bẹp dí trên đất hít thở, cảm giác khí lạnh bên
mình đã không còn cuồn cuộn đi vào người nữa, trên mặt đất còn có chút
ấm áp, cười miễn cưỡng
Xem ra thân thể anh hỏng thật rồi, vậy phải làm sao đây? Chris rối rắm.
Đường Kiến Tâm nhìn bóng lưng Lôi Khiếu Thiên cùng với mấy người đang ầm
ĩ ăn vạ như trẻ con kia, mặt lạnh tiến tới đá vào bắp chân Chris, "Đứng
lên, đi."
Bắp chân Chris chịu đau, giật mình bật đậy, "Chị dâu, đau quá đau quá đau quá đi."
Đường Kiến Tâm cực kỳ khinh bỉ, không phát hiện ra là một người nào đó
vì không khí thay đổi mà trao đổi ánh mắt với anh ta, Chris chỉ có thể
cười gượng với Đường Kiến Tâm. Không phải anh ta không phát hiện, thật
sự, anh ta đã thành một con gấu, ách, gấu chó, không có gan đứng dậy.
Đường Kiến Tâm mặc kệ anh ta, kéo lấy tay Lôi Khiếu Thiên rồi cầm đầu
tới miệng rắn, "Mông Mông còn đang chờ chúng ta đấy." Cho nên làm chính
sự trước, sau khi về rồi tính sổ không phải tốt hơn sao? Có thời gian
thì muốn hành hạ thế nào cũng được hết.
Lôi Khiếu Thiên đi theo, Lôi Trảm Thiên, Thẩm Dương Kỳ đen mặt lại sánh
bước, trong lòng ai cũng không tốt, chỉ có Đế Văn đứng im nhìn theo bóng
lưng bọn họ. Chris nuốt nước bọt, thận trọng đi tới cạnh Đế Văn, "Anh
đi theo bọn họ đi!"
Không phải câu hỏi, là một câu khẳng định, bằng không cũng không phải là không khí này rồi.
Đế Văn liếc sang anh ta, "Tự làm tự chịu."
Chris mặc kệ, "Anh tưởng tôi muốn sao?"
"Vậy sao anh không chết trong cái đầm kia luôn đi?"
"Tôi cũng muốn lắm, đáng tiếc ông trời không chịu thu nhận tôi." Chris nói với vẻ cực kỳ vô tội.
Thẩm Dương Kỳ nghe thế, chân trước đã sắp bước tới giao lộ sườn núi kia
rồi thì rút lại, xoay người chạy thật nhanh tới chỗ Chris.
"Tính tôi một phần." Lôi Trảm Thiên bình bình đạm đạm lên tiếng, cũng
không quay đầu lại, đuổi theo hai người Lôi Khiếu Thiên, Đường Kiến Tâm.
Vừa dứt lời thì một tiếng kêu rên vang lên.
"Đau."
Chris thấy cái bóng nhoáng lên trước mặt, sau đó từng cơn đau ở bụng lan
truyền, "Ái da". Chris bĩu môi, hai tay che chỗ bụng bị đánh, trừng mắt
nhìn Thẩm Dương Kỳ vẫn tư thế giơ tay giơ chân âm trầm trước mặt.
"Thả tay." Còn cả quyền của Trảm vẫn chưa đánh nữa. Hừ, ông trời không
thu nhận anh ta thì anh sẽ đánh anh ta tới khi chết thì thôi.
Chris lắc đầu, chết sống không thả, nực cười, con mẹ nó có thằng nào
đứng đấy để người ta đánh không, anh lại chẳng phải thằng ngốc, anh là
người thông minh.
"Thả - tay!" Thẩm Dương Kỳ gằn giọng lặp lại.
"Kỳ, Kỳ, tôi sai rồi, cậu đừng đánh, bệnh nhân như tôi ăn không tiêu nắm
đấm của cậu đâu." Chris nhảy ra sau Đế Văn, nhận sai với Thẩm Dương Kỳ,
cái miệng nói bừa này, chả kiêng kỵ cái gì cả, chết gì mà chết, cái đó
tùy tiện nói ra được sao?
Anh biết rất rõ những người anh em lớn lên từ nhỏ này coi trọng nhất là
sinh mạng, không còn mạng nữa thì còn nói gì tới tình cảm anh em?
"Đế Văn, tránh ra!" Thằng bé Thẩm Dương Kỳ lần này phát hỏa thật rồi, không đánh Chris một bữa thì anh khó mà chịu nổi.
Chris túm chặt lấy áo Đế Văn, đau khổ cầu xin, "Người anh em, anh không thể thấy chết mà không cứu được."
Thẩm Dương Kỳ lườm lườm anh ta, Đế Văn nhún vai, giật áo trong tay Chris
rồi đi thẳng, "Tôi đuổi theo lão đại, Kỳ, khi đánh nhớ dư lại lực, đừng
đánh "hỏng"."
Thẩm Dương Kỳ gật đầu, anh vẫn có chừng mực, chí ít anh biết bây giờ bọn
họ đang làm gì. Với lại, giữ lại lực, chờ sau khi rời khỏi đây không
phải còn có thể tiếp tục chịu lửa giận của bọn họ sao?
Sắc mặt của Chris giờ vô cùng đặc sắc, chỉ có thể trừng mắt to nhỏ với Thẩm Dương Kỳ, anh công tôi thủ, anh tiến tôi lùi...
Đế Văn mỉm cười, huýt sáo, định đuổi theo Lôi Khiếu Thiên thì chân chẳng
biết đá phải cái gì, lao thẳng người vào vách đá phía trước, may là
động tác anh lanh lẹ, ổn định lại thân thể mới không ngã chật vật...
Khi ngoảnh lại xem thần thánh phương nào làm anh vấp té thì bỗng liếc thấy công tắc trên tường, lập tức kinh ngạc bước lên...
Thẩm Dương Kỳ vẫn còn đuổi theo Chris, tay chỉ vào anh ta, "Chris, bây
giờ anh đứng lại thì tôi sẽ cố gắng đánh nhẹ, chờ tới khi tôi đuổi kịp
anh thì anh chết chắc rồi đấy."
Chris thở phì phò, hai tay chống đầu gối, mắt ngước lên nhìn Thẩm Dương
Kỳ, "Cậu... Cậu lừa quỷ à." Còn đánh nhẹ? Nắm đấm vừa rồi còn làm bụng
anh rất đau đây này?
Chẳng qua bởi vậy mà cơ thể anh ấm lên không ít.
Đế Văn nghe bọn họ còn cãi nhau, hét lên, "Hai người đừng có ồn ào nữa, tới xem đây là cái gì?"