Âm sơn, đoàn người Đường Kiến Tâm quanh cô một hồi, khi tới cửa vào lối
đi nhỏ kia thì Đường Kiến Tâm dừng bước, quay lại hỏi Lôi Khiếu Thiên,
"Con đường này sao nhỏ vậy?"
Lôi Khiếu Thiên bảo Lôi Trảm Thiên xem bản đồ, mình thì tới trước mặt
Đường Kiến Tâm, Thẩm Dương Kỳ vọt lên nghiên cứu đá trên vách tường,
"Người cổ đại sao lại có cách nghĩ hay như vậy nhỉ?" Không thể không bội
phục tài trí của bọn họ, trên đường đi đã qua mấy trạm gác, không ngờ
cuối cùng còn một chiêu tuyệt diệu như vậy!
Lôi Khiếu Thiên tỉ mỉ quan sát hoàn cảnh xung quanh, "Lôi Triển Lâm đã vào đây."
"Hắc, hay đấy, có người xung phong thì có thể yên tâm bước qua rồi." Chris hữu khí vô lực dựa vào Đế Văn nói.
Anh đi suốt cả quãng đường, đến thời gian thở cũng chẳng có, thật quá
buồn bực mà, cuối cùng anh đành phải kéo Đế Văn làm cây gậy người!
Lôi Trảm Thiên thu bản đồ lại, lắc đầu, "Không nhất định, con đường nhỏ
này theo lối hình rắn. Rắn thì ai cũng biết, trên răng nó có rất nhiều
nọc độc, cuối đường chính là con rắn đang há miệng nuốt, cho nên phải
rất cẩn thận. Mấy người Lôi Triển Lâm may mắn không có đụng tới cơ quan
cũng không có nghĩa chúng ta có được may mắn ấy."
Thẩm Dương Kỳ sang bên cạnh Lôi Trảm Thiên, "Rắn? Nói cách khác, con đường này rất là ngoằn nghèo?"
"Phía trước có một đoạn theo chữ S, sao đó sẽ đi theo vòng lên trên, tới giao lộ còn một đoạn dốc nữa."
Lôi Trảm Thiên nhìn Lôi Khiếu Thiên giải thích, Đường Kiến Tâm mỉm cười,
"Địa hình này do ai thiết kế vậy?" Kỳ thực cô muốn hỏi vị Vương gia ấy
là ai mà có thể xây dựng một lăng mộ như vậy?
Lôi Khiếu Thiên lắc đầu, "Không ai biết!"
Được rồi, đây là chuyện mấy trăm năm thậm chí là mấy nghìn năm trước, ai mà biết được chứ?
"Mọi người có phát hiện ra là Âm Sơn này rất nhiều nơi thiết kế dựa theo
loài vật không? Ví dụ ở cửa sơn động trông như mắt mèo ấy? Một con mèo
đang nằm sấp xuống trốn tránh?"
Đế Văn khi nghe Thẩm Dương Kỳ nói tới hình rắn liền nghĩ lại quãng đường
bọn họ vừa đi qua, bắt đầu từ dưới chân Âm Sơn, cảm giác toàn bộ Âm Sơn
này như ẩn như hiện hơn chục loại động vật.
"Đúng vậy, tôi cũng có cảm giác ấy." Chris nghĩ lại, giơ tay lên đồng ý.
Trong lúc nhất thời mọi người cùng sững sờ nhìn về phía Đế Văn, dường như đang hồi tưởng lại con đường đã đi. …
Cả sơn động trở nên yên ắng, chỉ có tiếng hít thở của tất cả hòa lẫn vào
nhau, một lúc sau Lôi Trảm Thiên lấy bản đồ cuống quít mở ra, mấy người
Thẩm Dương Kỳ chen nhau xem, chỉ có Đường Kiến Tâm và Lôi Khiếu Thiên
liếc nhau.
"Mẹ kiếp, thật sự bị anh nói đúng rồi." Thẩm Dương Kỳ nhìn theo ký hiệu
trên bản đồ, nhìn từng nơi theo tay Lôi Trảm Thiên chỉ...
Trên trời, dưới biển, trên mặt đất, bà mẹ, tất cả đều có. Lối vào Âm Sơn
như bức tranh một con cá chép mở miệng đớp mồi, đường kẻ trên mang tai
nó chia làm các con đường nhỏ khác nhau, tại đuôi cá chép mới là lối ra
chính xác. Tiếp lên là mèo, trên cao có cả cọp, sư tử, rắn, quay lại là
diều hâu...
Chết mất, đó hoàn toàn là một chuỗi thức ăn, chỉ có đi đúng theo chuỗi
thức ăn này mới tới được cửa chính, và bên cạnh đó còn rất nhiều loài
vật chia làm các con đường nhỏ khác nhau, hoặc là trạm gác, tỷ như mê
chướng mà Lôi Khiếu Thiên mới vào đó là chân trước con mèo, nằm trong
chuỗi thức ăn sai lầm đồng nghĩa với cái chết...
"Người kia đúng là thiên tài!" Thẩm Dương Kỳ cảm thán, có thể nghĩ tới lấy chuỗi thức ăn làm chuẩn mực quả thật là thiên tài!
Chẳng ngờ thời đại đó không như ngày nay mà đã có thể biết đến chuỗi thức ăn?
Lôi Trảm Thiên mặt không thay đổi khép bản đồ lại, "Sau khi trở về, phải
để người của Ngục Thiên Minh học hỏi thêm mấy thứ tính toán với trí tuệ
này!"
Đế Văn, Chris cũng đồng ý, cả hai cùng gật đầu, sau khi về, cho bọn họ thêm một khóa!
Lôi Khiếu Thiên kéo Đường Kiến Tâm đi trước, "Đi thôi!" Đường Kiến Tâm
không cự tuyệt, hai người tựa lưng vào vách tường chậm rãi vào trong.
Lôi Trảm Thiên lôi Thẩm Dương Kỳ đi theo, kế tiếp Đế Văn, Chris đồng
thời nắm tay nhau. Lôi Trảm Thiên đi sau nên Đường Kiến Tâm rất tự nhiên
nắm lấy tay anh, Lôi Trảm Thiên mỉm cười, cô ấy là chị dâu anh!
Theo Lôi Khiếu Thiên dẫn đầu, đoàn người tựa vào vách tường di chuyển
từng bước, cẩn thận qua địa hình chữ S, dù không rõ ràng lắm những vẫn
thấy sườn núi nghiêng lên. Sau khi đi được một đoạn bất chợt có người
hô!
"Nóng quá, đây là đá gì vậy?" Thẩm Dương Kỳ buồn bực vì cảm giác nóng
bừng sau lưng, mồ hôi chảy ròng ròng, nước trong miệng ngày càng ít đi.
Từng giọt mồ hôi chảy ra từ lòng bàn tay nhưng không một ai buông tay!
Chris đi cuối cùng, không khí tương đối đủ mà cũng không chịu nổi loại
nóng bức này, "Theo lý đây đang ở giữa sườn núi, quanh năm âm u lạnh lẽo
thì không nên có sự nóng bức này mới phải!"
Trán Đường Kiến Tâm rịn mồ hôi, Lôi Khiếu Thiên đau lòng khi trông thấy
cô như vậy, chật vật giơ tay phải lên, bụng với ngực co lại, men theo
khe hở lau khô mồ hôi trên trán cho Đường Kiến Tâm, "Đỡ hơn chưa?"…
Khóe miệng Đường Kiến Tâm cong lên, khẽ gật đầu, cô cũng rất tò mò vì sao lại nóng như vậy, "Gần đây có núi lửa ư?"
"Làm sao có thể!" Lôi Trảm Thiên lắc đầu, "Mảnh đất này rất bình thường."
"Vậy cái gì đang nướng sau lưng em đây?" Thẩm Dương Kỳ tóm chặt tay Lôi
Trảm Thiên, mồ hôi chảy ra ở lòng bàn tay làm anh thiếu chút nữa không
nắm vững.
"Không biết, có thể liên quan tới đá, về rồi sẽ tìm nguyên nhân sau."
Cho dù bây giờ anh muốn biết cũng không thể quay lại xem vách tường phía
sau được làm từ cái gì!
Đế Văn gật đầu, nghiêng đầu bảo Chris lau mồ hôi giúp anh, nó chảy vào
mắt rất khó chịu, Chris liền mắng, "Tôi cũng muốn có người giúp tôi lau
mồ hôi, lão tử cũng khó chịu lắm!"
Đế Văn khinh bỉ, "Tay kia anh làm gì!"
"F*ck, đường hẹp vậy đến thân hình tôi đã rất miễn cưỡng, mở miệng nói
ra mà hồn đá nhỏ trên vách tường cũng có thể rơi vào miệng thì nhấc sao
nổi tay?" Chris gào khóc, gào xong thì im miệng, anh không muốn chịu tội
chút nào!
Đế Văn bị anh ta làm nghẹn họng, Lôi Trảm Thiên cười nhạo, "Anh được
đấy, đến anh trai tôi còn giúp chị dâu tôi lau mồ hôi được, anh chính là
không muốn Đế Văn tốt hơn, muốn anh ta chịu tội với anh."
Dứt lời thì mọi người liền mất hết bình tĩnh, nhất là Thẩm Dương Kỳ, kêu
lên như quạ, sao anh lại đi ở giữa chứ, chân Đế Văn mà có thể hoạt động
thì chắc đã đạp Chris một đạp rồi, "Được, được lắm, Chris, anh nếu
không muốn sau khi ra khỏi đây tôi chặt tay anh thì mau lau mồ hôi cho
lão tử!"
Mồ hôi có cả muối rơi vào mắt làm anh không mở ra nổi, Chris liền hối
hận, "Anh xem vóc người này của tôi liệu có chỗ nào để giơ tay lên
không?"
"Im miệng lại đi, lão đại khôi ngô thế kia còn làm được, anh rõ là đang
kiếm cớ, cẩn thận mấy anh đây sẽ trói anh lại ném lên giường Maliai để
anh 135 ngày không thoát ra được." Đế Văn trầm mặt uy hiếp!
Chris la hét mắng chửi Đế Văn biến thái, Maliai là gái làng chơi có
tiếng ở Italia, tuy rằng anh sắc đấy nhưng cũng cần phải xem xét chất
lượng, đó cũng là lý do anh sống đến bây giờ mà không mắc bệnh gì cả.
Đường Kiến Tâm buồn cười nghe bọn họ cãi nhau, bước chân không dừng lại
nhưng cũng có xu hướng tăng tốc, "Anh đừng yêu cầu anh ta nữa, anh ta
không có được linh hoạt như Lôi Khiếu Thiên đâu!"
Một giây, hai giây...
"Hì hì!"
"Ha ha!"…
Thẩm Dương Kỳ, Lôi Trảm Thiên cùng cười ha hả, ngực phập phồng và tay
run lên kỳ cục, Đế Văn ngẩn ra một giây rồi cũng cười bắn cả nước, chỉ
có Chris mặt như đưa đám, Lôi Khiếu Thiên mỉm cười, "Tâm Nhi, em cũng
biết nói giỡn đấy hả?"
Đường Kiến Tâm không hiểu bọn họ đang cười cái gì? "Tôi đâu có nói giỡn, tôi nói không phải thật hay sao?"
Lần này mọi người dù cười đến đau cả ruột cũng không ngừng lại được, chỉ
có Chris bất mãn, "Chị dâu, em có chỗ nào không linh hoạt được như lão
đại?"
"Mặc dù vóc người anh cũng chuẩn không kém Lôi Khiếu Thiên nhưng lại béo
hơn một tí, cơ bắp lỏng lẻo, Lôi Khiếu Thiên còn biết lợi dụng cơ thể
tạo ra chút không gian chứ anh thì không được!" Đường Kiến Tâm nghiêm
trang trả lời câu hỏi của anh ta!
Lôi Khiếu Thiên nghe thế mặt đen lại, "Em từng nhìn thấy cơ thể cậu ta?"
Nếu đã nhìn rồi, sau khi rời khỏi đây không cần Đế Văn động thủ, anh sẽ
là người đầu tiên gọt anh ta!
Đường Kiến Tâm nhìn vách động trước mặt sửng sốt, "Cần nhìn sao? Cứ trông tư thế đi của anh ta là biết thôi."
Khuôn mặt Lôi Khiếu Thiên nháy mắt sáng lạn trở lại, Chris lại khổ. Mấy
người Lôi Trảm Thiên, Thẩm Dương Kỳ nghe xong đều hóp ụng ưỡn ngực như
chứng minh mình không giống như Chris!
Đường Kiến Tâm liếc thấy Lôi Khiếu Thiên nhếch môi mà buồn cười, hóa ra anh cũng ghen à!
Ách, nhầm, trước đây anh bạn này làm việc đó rất nhiều, chẳng qua tâm tư cô lúc ấy không để ý mà thôi!
Đáng yêu lắm đấy chứ! Đường Kiến Tâm thầm nghĩ khi liếc sang Lôi Khiếu Thiên!
Đế Văn cười không nổi nữa nói, "Quên đi, anh đã không tiện thì tôi cũng chẳng làm khó anh, khó chịu thì cứ kệ nó đi!"
Thẩm Dương Kỳ đáp lại, "Đế Văn, anh quá tổn hại, cẩn thận sau khi ra
khỏi đây Chris sẽ cho anh uống kích thích rồi ném anh lên giường phụ nữ
đấy."
Chris nghĩ u ám, hừ lạnh, Kỳ, vẫn là cậu hiểu tôi nhất!
Mọi người vui đùa một trận thì đồng thời cũng thấy miệng đắng lưỡi khô,
Lôi Khiếu Thiên đột nhiên nói, "Đã qua đường chữ S, bây giờ vòng lên
trên, mọi người đừng buông tay!"
Ai nấy đều gật đầu, bỗng Đường Kiến Tâm chợt thấy gió lạnh ùa tới khiến cả người run lẩy bẩy.
Lôi Khiếu Thiên cuống quít dừng lại, "Tâm Nhi, thế nào?"
Đường Kiến Tâm cắn môi dưới, "Không có việc gì, đột nhiên bị lạnh nên
run thôi." Vừa rồi còn nóng như lửa mà bây giờ đã như rơi vào Bắc Cực,
một chút chuẩn bị cũng không có thì liệu không bị kích thích được sao?
Chớp mắt, trên tay hai người như được phủ một lớp băng, mồ hôi cũng trở
nên lạnh lẽo, Đường Kiến Tâm nuốt nước miếng, "Địa phương quỷ quái gì
vậy?"
Lôi Khiếu Thiên nắm chặt tay Đường Kiến Tâm, muốn truyền nhiệt độ từ tay
mình sang cho giúp cô ấm lên. Anh là người đầu tiên bị lạnh, choáng
váng mất một giây, tới khi tỉnh lại thì Tâm Nhi đã bước theo anh rồi.
Không bảo vệ tốt Tâm Nhi khiến anh ảo não, chỉ có thể càng cẩn thận chú ý
phía trước hơn!
Lôi Trảm Thiên là người thứ ba cảm nhận cơn lạnh, tuy rằng thấy Đường
Kiến Tâm run lên thì đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn run bắn cả người lên!
"Thiệt lớn rồi, biết vậy nên chuẩn bị một vài đồ rồi hãng lên Âm Sơn." Vậy thì sẽ không gặp đả kích như thế!
Thẩm Dương Kỳ khinh bỉ, "Cho dù anh chuẩn bị mấy thứ đồ chống rét thì liệu dùng được sao?"
Lôi Trảm Thiên im lặng, được rồi, quả thực vô dụng, chúng chỉ càng làm gánh nặng thôi!
Tuy hiểu vậy nhưng vẫn thấy thật căm phẫn!
"Con mẹ nó, còn trò nào nữa không hả?" Đế Văn nổi hết cả da gà vì lạnh, vừa nóng vừa lạnh, cần diễn tới mức như thế à!
Thẩm Dương Kỳ chỉ kém chưa giơ hai tay lên đồng ý, "Anh họ, rốt cuộc cái
gì gây ra vậy? Vì sao tại một nơi lại có tới hai luồng không khí vậy?"
Gò má Lôi Khiếu Thiên đóng băng cứng ngắc, "Cậu biết bao nhiêu thì tôi
cũng chỉ biết từng đó!" Ý là đừng có hỏi anh, Thẩm Dương Kỳ hỏi tiếp Lôi
Trảm Thiên, anh ta cũng chẳng nói lời nào.
Thẩm Dương Kỳ khó hiểu, "Không phải anh đã xem bản đồ ư? Trên đó có ghi chú gì không?"
Lôi Trảm Thiên tức giận đáp trả, "Cậu cũng nhìn với tôi sao không biết trên đó viết gì?"
Thẩm Dương Kỳ cố gắng nghĩ lại, thân thể rất phối hợp run lên từng chập,
"Hình như chỉ có địa hình, cũng không nói tới phía sau còn một chiêu
như thế này!" Lời ra khỏi miệng thì trái tim đã lạnh hơn phân nửa!
Đế Văn theo đó run lên, "Đừng nói nữa, đi mau ra khỏi cái nơi quỷ quái này mới là chính đạo!"
Chris lúc này hoàn toàn không nói được gì, không phải anh không muốn
nói, mà bởi vì thân thể anh rất sợ lạnh, gặp phải cái nơi lạnh như Nam
Cực này thì anh liền tự động co lại như trái cà!