"Con đường này dài bao nhiêu vậy? Sao đi mãi còn chưa tới?" Tần Chính nhíu mày nhìn hai người mở đường phía trước.
"Sớm thôi, anh bảo người phía trước cẩn thận một chút, đừng đá vào đá hay chạm vào tường."
"Ầm!"
Lôi Triển Lâm vừa nói xong, khắp sơn động vang lên tiếng đất rung núi
chuyển, bước chân Lôi Triển Lâm chênh vênh, trong tình huống nguy hiểm
nắm chặt lấy cổ Tần Chính, Tần Chính va vào vách tường hét lên, "Đi
mau!"
Túm lấy cổ áo Lôi Triển Lâm rồi cả hai lảo đảo chạy vào trong, người phía sau cũng chật vật đuổi theo...
Sau khi chạy được hai mươi mét thì sơn động an ổn lại, Tần Chính mới thả
cổ áo Lôi Triển Lâm ra, thở hổn hển, "Vừa... vừa rồi là có chuyện gì
thế?"
Lôi Triển Lâm bỏ qua Tần Chính, đánh giá hoàn cảnh trước mắt, xung quanh
được xây dựng bằng đá, đằng trước có con đường nhỏ chỉ vừa cho một
người trưởng thành đi qua, "Không chết là được, thấy con đường kia chứ,
qua đấy là sẽ tới cửa Hoàng Lăng!"
Hai mắt Tần Chính sáng ngời, nhìn sau lưng mình, "Sao lại nhỏ như vậy?"
Bóng tối phủ kín sơn động, mỗi một câu nói đều có tiếng vọng lại, Lôi Triển Lâm hừ lạnh, "Dễ dàng mà vào thì còn cần đến tôi?"
Tần Chính rất thức thời không tính toán với ông ta, "Tôi đi đầu!"
Trên con đường lưng chừng núi, năm nam một nữ đi song song với nhau.
Đường Kiến Tâm nghe Lôi Khiếu Thiên kể lại lịch sử của Lôi gia, yên tĩnh
nghe anh nói hết, "Anh nói tổ tông anh chính là người thị vệ kia?"
Người thị vệ bên cạnh Vương gia trước đây đã lén lấy bảo thạch giả đánh
tráo với đồ thật!
"Đáng tiếc về sau ông ấy lại không cẩn thận làm mất chúng." Kỳ thực
không phải mất mà là bị cướp. Mặt mũi của tổ tông thì vẫn phải giữ, để
Tâm Nhi biết bảo thạch bị người khác quang minh chính đại cướp đi thì
mặt mũi trong ngoài của Lôi Khiếu Thiên anh cũng mất sạch.
"Anh, không phải bố nói đó là do thái thái thái gia gia cướp đi sao?"
Lôi Trảm Thiên cải chính lại bị Lôi Khiếu Thiên lườm cho một cái liền
ngậm miệng, quay ra nói chuyện phiếm với Thẩm Dương Kỳ, "Kỳ, hôm nay
trời đẹp đấy, mặt trời rực rỡ chiếu rọi kìa!"…
"Nhị biểu ca, ở đây đâu thấy mặt trời!" Thẩm Dương Kỳ rất vô tình cắt
đứt lời anh ta. Lôi Trảm Thiên vỗ một chưởng lên lưng anh, cậu không hủy
cái bệ của tôi thì sẽ chết hả?
Đường Kiến Tâm cũng chỉ cười cười, "Nếu người của Lôi gia mấy đời đều
chưa tới Hoàng Lăng, sao đến anh phải thay mặt nhiều chuyện như vậy?"
"Hắc, chị dâu không hiểu rồi, hai mươi năm trước Lôi gia có rất nhiều
cứt chuột, không còn cách nào khác, lão đại bị ép đi lên thôi!" Đế Văn
chống tay lên vai Chris trả lời.
Đường Kiến Tâm nhìn Đế Văn, anh ta nói tới Lôi Triển Lâm? Rồi cười nhạt
nhìn lại Lôi Khiếu Thiên, "Người cặn bã như thế anh giữ lại làm gì?"
Mọi người cùng cười khúc khích, Lôi Khiếu Thiên cong cong môi, "Tâm Nhi ghét ông ta, không gặp ông ta là được!"
Đường Kiến Tâm lạnh lùng trả lời, "Giết không phải càng bớt việc hơn sao?"
"Cho nên lão đại mới tới Hoàng Lăng đó!" Chris hất tay Đế Văn ra gào lên!
"Anh xác định ông ta không phải vì bảo tàng?" Hoặc là võ công bí tịch gì gì đó?
"Ha ha, vẫn là chị dâu hiểu anh họ." Chân chó Thẩm Dương Kỳ chạy đến
cạnh Đường Kiến Tâm, "Chị dâu, em lớn từng này mà còn chưa thấy Hoàng
Lăng bao giờ, khó có được ngày hôm nay có thể mở rộng tầm mắt, ít nhiều
cũng nhờ Lôi Triển Lâm!"
"Thẩm Dương Kỳ, cậu câm miệng!" Lôi Trảm Thiên rất muốn đá cái tên kia
về Italia, "Anh là người nông cạn vậy à? Mạo hiểm sinh tử chỉ vì đống
tiền tài đó?" Có bệnh mới thế!
Đường Kiến Tâm không có hứng thú gì với mục đích thực sự của Lôi Khiếu
Thiên, sau khi qua mấy ngã rẽ thì trông thấy phía trước có một sơn động,
"Là ở đây?"
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, quan sát dấu chân ngổn ngang ở trước cửa động, "Xem ra bọn họ đã đến!"
"Đương nhiên, chúng ta chậm chạp tới đây chẳng phải để bọn chúng làm
tiên phong sao?" Thẩm Dương Kỳ đứng trước cửa động ngó dáo dác.
"Đi thôi!" Lôi Khiếu Thiên bước vào, Đường Kiến Tâm đi sau, ánh mắt lạnh xuống!
Trong căn phòng khách 3 tầng ở một tiểu khu của thành phố H, trên màn
hình ti-vi LCD đang phát một bộ phim Hollywood, bên cạnh đặt hai con cá
thép, chân Hạ Tâm Dung co lại trên ghế, cầm trùm nho ăn ngon lành!…
Thỉnh thoảng còn phát biểu mấy câu, động tác này quá giả, động tác này quá đẹp trai...
Cạch
Cửa phòng bên cạnh mở, Amazon ôm lấy chiếc máy tính bước ra ngoài, khuôn
mặt gầy gò nhưng đôi mắt lại lấp lánh có thần, không còn thần thái ốm
yếu nữa.
"Dung, hai người bọn họ còn chưa về sao?"
Hạ Tâm Dung không rời mắt khỏi chiếc TV, cô cảm thấy A Nặc cường hãn
hơn, nghe được tiếng Amazon, "Không thấy", rồi bỏ trùm nho xuống, "Lão
đại không liên lạc với chúng ta, muốn tìm người đâu có dễ."
Amazon ngồi xuống bên cạnh Hạ Tâm Dung, "Lão đại thật ác độc, không phải
nói sẽ không bỏ chúng ta lại sao? Bây giờ lại chạy mất chẳng thấy bóng
dáng."
"Không thể nói lão đại như thế được, nhất định chị ấy còn có việc chưa
xử lý xong nên mới không tìm chúng ta. Tôi không tin chị ấy bỏ thầy, hơn
nữa, trước đây nếu không phải vì giải độc cho anh, bọn tôi sẽ để mặc
lão đại đi một mình sao?"
Amazon nghẹn họng không phản đối được, "Gần hai năm rồi!"
"Cứ đợi đi, chờ A Phàm và Tử Ngang về rồi nói."
Hạ Tâm Dung giờ mới nhìn sang Amazon, "Không lầm chứ? Chơi xe tăng đại chiến? Đây là trò mấy trăm năm trước đấy hả?"
"Rất hay đấy, cô chơi không?"
"Quên đi, anh cứ chơi một mình!"
"Dung, mau, tìm thấy lão đại rồi!" Sau tiếng hô ấy thì cửa bật mở, Diệp Trúc Phàm và Sở Tử Ngang hấp tấp chạy vào.
Hai người ngồi trên ghế mắt sáng ngời, "Thực chứ?"
"Ừ, lão đại đang ở thành phố W, chúng ta mau đi thôi." Sở Tử Ngang cầm bình nước sôi bắt đầu rót. …
Diệp Trúc Phàm gật đầu, "Dạ Chi Tâm, Dạ Đêm cũng xuất hiện rồi."
Amazon đặt máy tính xuống, huýt sáo, "Xem ra chúng ta lại có việc để làm rồi!"
"Đi thôi, hai năm qua Kim Bài Tứ thần thâu cũng sắp mốc rồi đấy, đã tới lúc làm việc lớn rồi." Diệp Trúc Phàm nhếch môi.
Hạ Tâm Dung nhảy dựng lên hoan hô, "Thật tốt quá, hai năm qua làm xương cốt tôi mỏi quá rồi!"
Bốn người nhìn nhau cười, ăn ý không cần nói cũng biết. Đúng vậy, dòng nước cuộn trào giấu trong lòng bọn họ lại về rồi.
Châu Phi, Tiểu Ngải đá văng cửa thư phòng của Thượng Quan Kiệt Thiếu,
nổi giận đùng đùng chạy ra sau bàn đọc sách, đập tay lên bàn, "Thượng
Quan Kiệt Thiếu, anh gan lớn lắm, dám gạt tôi hả, không muốn sống nữa
phỏng!"
Thượng Quan Kiệt Thiếu vừa uống được hớp trà liền phun ra, vội vàng đứng
dậy đỡ lấy Tiểu Ngải, "Bà xã, bà xã, em chậm thôi chậm thôi, bây giờ
không chỉ có một mình em nữa đâu, nhẹ nhàng nhẹ nhàng chút nào!"
Tiểu Ngải chống nạnh, muốn tóm lấy tai Thượng Quan Kiệt Thiếu, đáng tiếc
người ta cao hơn nàng nửa cái đầu, hết cách, "Ngồi xuống!"
Thượng Quan Kiệt Thiếu ăn đắng, không còn cách nào chỉ có thể nửa ngồi
xổm, Tiểu Ngải rất không khách khí nhéo tai anh, hét toáng, "Anh nói
xem, có phải anh đã sớm nhận được tin chị tôi gặp nguy hiểm không hả?"
Thượng Quan Kiệt Thiếu sắp khóc, lại không thể vỗ bàn như trước, "Không
có, không có, anh cũng mới biết thôi, thật, thật đó. Bà xã, anh nào dám
gạt em!"
Bụng cô ấy là báu vật không thể đắc tội a!
Tiểu Ngải xoay người ngồi luôn lên cái ghế bên cạnh, "Bớt lời đi, tôi
cho anh biết, bây giờ tôi không so đo với anh, lập tức sắp xếp cho tôi
một chiếc máy bay, tôi phải về!"
Thượng Quan Kiệt Thiếu thoát ra khỏi tay cô, "Không được!"
"Tôi - muốn - quay - về!"
Thượng Quan Kiệt Thiếu nhấc Tiểu Ngải lên ôm vào ngực, "Bà xã, đừng làm
rộn, bây giờ không về được đâu!" Nếu về được thì anh đã sớm về rồi, còn
có thể ở đây lo lắng muốn chết vậy sao?
Tiểu Ngải nện vào ngực anh, "Không được, em lo cho chị lắm!"
Thượng Quan Kiệt Thiếu cười khổ, "Xa đất cách trời, lo lắng thì có ích gì, huống hồ, không phải còn có đại ca sao?"
"Hừ, anh ta mà dùng được thì chị đã chẳng gặp phải nguy hiểm."
"Bà xã, em không thể nói vậy. Đại ca dù mạnh mẽ, nhưng chẳng có người nào hoàn mỹ cả, sẽ có lúc sơ sót!"
Tiểu Ngải cười nhạt, "Hừ, các anh đều là cá mè một lứa hết."
Thượng Quan Kiệt Thiếu giơ tay, "Anh không có trong đó đâu nhé!" Thấy
Tiểu Ngải chu mỏ liền nói tiếp, "Bà xã, tính tình em dạo gần đây sao
nóng vậy?"
"Đừng có gián đoạn!"
Thượng Quan Kiệt Thiếu nhếch miệng xoa xoa đầu Tiểu Ngải, "Đừng lo lắng,
em xem bên ngoài hè nóng bức thế nào kìa, mọi người còn chẳng muốn ra
khỏi phòng nữa là. Chớ phiền não, sau khi xong việc ở đây thì sẽ mang em
về!"
"Không được, hôm nay em phải về. Em cảnh cáo anh, nếu không sắp xếp máy bay cho em thì em tự trốn về."
Thượng Quan Kiệt Thiếu bật người, bà xã à, em đừng vậy chứ, mới đến châu
Phi không bao lâu mà tính tình em đã nóng như lửa rồi, em bảo chồng em
làm sao chịu nổi chứ?
Tiểu Ngải nói xong đẩy Thượng Quan Kiệt Thiếu đi ra ngoài, Thượng Quan Kiệt Thiếu vội đuổi theo, "Tiểu Ngải, em đứng lại!"
Mẹ kiếp, đúng là đã cưng chiều cô gái này đến tận trời rồi!
"Cút!"
Shit, Thượng Quan Kiệt Thiếu cuống quít chạy ra, nhìn bóng lưng Tiểu
Ngải đi xa mà hận ghê gớm. "Chuyện về ốc đảo để sau, tôi quay về tổng bộ
một chuyến!" Sau khi thông báo lại cho người giữ cửa, Thượng Quan Kiệt
Thiếu đi theo Tiểu Ngải.
Tiểu Ngải cắm đầu nghẹn cười, bất kể như thế nào, anh vẫn thương cô!
Máy bay tư nhân chỉ cần phân phó là sẽ đợi lệnh, Thượng Quan Kiệt Thiếu
cẩn thận đỡ Tiểu Ngải đi lên, bước tới bậc thang cuối cùng rồi lại lên
tiếng, "Bà xã, hay là để hai tháng sau rồi chúng ta hãng về!"
"Bớt nói nhảm!"
"Không thể được đâu, hôm qua anh mới đọc những quy tắc dành cho phụ nữ có thai, trước ba tháng không thể đi máy bay được!"
Tiểu Ngải phì cười, "Mỗi người mỗi khác có được không? Yên tâm đi, em chịu nổi mà!"
"Không được, anh vẫn cảm thấy không an toàn, chúng ta không đi nữa." Nói xong Thượng Quan Kiệt Thiếu ôm Tiểu Ngải đi xuống!
Tiểu Ngải đẩy anh ra, "Anh có phiền không vậy, càng ngày càng dài dòng?" Nào có vẻ tự đại trước đây nữa đâu!
Thượng Quan Kiệt Thiếu thật ủy khuất, đây chính là bà xã với con anh đó, có thể không khẩn trương được sao?
Không có cách nào khác, không ngăn được bà xã là lỗi của anh, cũng chỉ đành liều mình bồi quân tử mà đi theo thôi!
Ông xã hai mươi bốn như anh còn không quan trọng bằng sư tỷ của bà xã nữa! Òa!