Ôsin Xinh Gái Và Công Tử Đẹp Trai

Quyển 1 - Chương 2: Đại nương!




Nam Vân sợ tới mức hai chân mềm nhũn. Chiến lực Vũ La thế nào, Nam Vân thấy rất rõ ràng. Chi với chiến lực vừa rồi Vũ La thể hiện, cho dù là mười Nam Vân y cũng không phải là đối thủ của Vũ La. Ngay cả Vũ La còn phải chết, y ở lại cũng chỉ có con đường chết.

Hai chân Nam Vân không tự chủ được rút lui về phía sau liên tiếp.

Vũ La thầm cất tiếng thở dài, hắn không muốn hiển lộ hết tất cả quân bài của mình trước mặt người như Quách Tổ Hoành chút nào, cho nên vẫn còn giữ lại Bách Vạn Nhân Đồ. Nhưng Cửu Vĩ Bạch Hồ quá hùng mạnh, nếu không dùng Bách Vạn Nhân Đồ là không được.

Đúng vào lúc Vũ La sắp sửa xuất ra Bách Vạn Nhân Đồ, thình lình trong Thiên Phủ Chi Quốc có một đạo kim quang chui ra. Động Động bất ngờ bay ra, rống to một tiếng với Cửu Vĩ Bạch Hồ, sau đó dừng trên đầu Vũ La. trào lóe kim quang thình lình vung lên. Ba cái đuôi hồ dường như vừa thấy quỷ, soạt một tiếng thu nhanh trở về.

Động Động xuất ra một trào thất bại, vô cùng khó chịu, nhảy nhót kêu gào trên đầu Vũ La. dáng vẻ như hung thần ác sát.

Dường như Cửu Vĩ Bạch Hồ vô cùng kiêng kị Động Động, thu lại sáu chiếc đuôi còn thừa trở về tự bảo vệ mình. Trong đôi mắt đỏ ngầu lạnh lẽo vô cùng không ngờ toát ra ý muốn lui bước.

Trên mặt đất. linh quang trận pháp lại bắt đầu le lói muốn động.

Vũ La quát to một tiếng:

- Không xong, nó sắp sửa hoàn thành trận pháp!

Vũ La chộp lấy Động Động, thình lình ném về phía Cửu Vĩ Bạch Hồ.

Động Động giương nanh múa vuốt xông đến, Cửu Vĩ Bạch Hồ hoảng sợ, cuống quít lui về phía sau, ba chiếc đuôi đang ngăn chặn Sơn Hải Tọa cũng thu về, vũ lộng trước người mình thành một cơn gió lốc.

Vũ La điên cuồng hét lên một tiếng, thần kiếm Thiên Tinh chém ra một kiếm, bổ đôi tượng đá con rối, sau đó vung kiếm chém sang Cửu Vĩ Bạch Hồ.

Mà cùng lúc đó, phù trận Sơn Hải Tọa giải thể, mười bốn đạo linh phù sát khí từ trên không hạ xuống, chìm vào trong trận pháp dưới mặt đất. Vũ La vung kiếm chỉ lên trời quát to một tiếng:

- Bạo!

Mười bốn đạo linh phù sát khí tự bạo một loạt.

Thanh âm nổ tung đáng sợ vang lên mười bốn tiếng liên tiếp. Bách Hoa sơn nổ tan tành thành một đống hỗn độn, trận pháp trong sơn cốc đã bị nổ tan tác không còn thấy tăm hơi.

Trong khoảnh khắc mười bốn đạo linh phù sát khí hạ xuống, Cửu Vĩ Bạch Hồ biết đại sự đã hỏng. Không có trận pháp duy trì, nó lại càng không có can đảm đối mặt với Động Động, bèn dứt khoát quay đầu. chín cái đuôi xé ra một khe nứt không gian, chui vào trong đó nháy mắt trước khi bùng nổ.

Trận pháp vừa vỡ, kế đó tượng đá con rối cũng nổ tung thành nhiều mảnh. Trong Bách Hoa sơn dường như bị cơn bão đáng sợ nhất trên thế gian này quét qua một lượt. Trong lúc nổ tung, sơn cốc đã trở thành một cái hố khổng lồ, vách đá xung quanh hoặc bị nổ ra một nửa. hoặc nứt ra. sụp đổ chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn.

Sơn Dương huyện ở gần Bách Hoa sơn trong đêm này dường như động đất. dân chúng cả huyện sợ hãi tới nỗi xách mông trần bỏ chạy thật xa. không dám ngủ trong nhà nữa.

Trong Bách Hoa sơn. Quách Tổ Hoành cùng Nam Vân cũng bị vụ nổ khiến cho vô cùng chật vật. Vũ La vô cùng tức giận hai tên hèn nhát này, lúc hắn tự bạo mười bốn đạo linh phù sát khí cũng không báo động cho hai người. Đến lúc hai người phát giác không ổn thì đã muộn, dù đã liều mạng chạy ra ngoài nhưng vẫn bị dư chấn vụ nổ lan tới. Nam Vân thổ một búng máu. Quách Tổ Hoành té sấp mặt xuống đất. hai chiếc răng cửa gãy mất.

Hai người giận dữ. Nam Vân không dám nói gì. nhưng Quách Tổ Hoành lại cảm thấy trong lòng mừng rỡ, chính là cơ hội để phát huy chuyện của mình. Y nhảy dựng lên. bay vọt lên không phẫn nộ quát:

- Vũ La ngươi điên rồi sao, ngươi cho nổ truyền tống trận như vậy, cũng đã phá hũy chi thị của Cừu Đại Thiên Môn. Ngươi bất quá chỉ là một tên Tổng Lãnh Ban Đầu nho nhỏ của Nhược Lô Ngục, lại dám chống lệnh bất tuân, nổ tung truyền tống trận quan trọng như vậy. Ngươi cho rằng có Chu Thanh Giang bảo vệ, ngươi muốn làm gì thì làm sao?

Lúc này toàn thân Vũ La đẫm máu. tay phải nám đen. lực lượng của thần kiếm Thiên Tinh còn sót lại toát ra từng đạo điện quang sáng người li ti trong vết thương lòng bàn tay. Hắn vừa mới xuất ra một kiếm bổ đôi tượng đá con rối, bức lui Cửu Vĩ Bạch Hồ, đang lúc khí thế ngất trời.

Tiểu thú Động Động đứng trên vao Vũ La. hung hăng trợn mắt. nhe nanh múa vuốt nhìn Quách Tổ Hoành.

Vũ La chưa từng tỏ ra yếu thế trước mặt Quách Tổ Hoành, lúc này không chút do dự bước ra một bước, giống như Ma Thần vừa từ địa ngục bước ra. trừng mắt hỏi Quách Tổ Hoành:

- Vậy thì đã sao?

- Bản thân trận pháp này chính là tai họa. nếu bị Yêu tộc khống chế sẽ gây ra hậu hoạn vô cùng. Ta sẽ giải thích chuyện này với cấp trên, không cần loại san thô như ngươi ra vẻ trước mặt ta.

Vũ La vung tay lên. linh khí hệ Thủy ngưng kết trên đầu. rào một tiếng trút xuống như mưa. rửa sạch máu me trên người hắn. Quách Tố Hoành vội vàng không kịp chuân bị, cũng bị dính lây một ít nước.

Rửa xong vết máu trên người, bên trong thân thể Vũ La bùng lên một ngọn lửa. nháy mắt hong khô thân thể và y phục hắn.

Quách Tổ Hoành lại bị ngọn lửa kia lan tới, lông tóc bị thiêu trụi quá nửa. sợ hãi thối lui mấy bước.

Vũ La tiện tay hất đuôi tóc ra sau, trừng mắt liếc Quách Tổ Hoành một cái. Quách Tổ Hoành đùng đùng nổi giận, hung hăng nhìn Vũ La chằm chằm, hai tay siết chặt thành nắm đấm, nhưng rốt cục vẫn không dám ra tay. Chiến lực của Vũ La mạnh tới mức vào, mới vừa rồi y cùng Nam Vân cũng đã chứng kiến, động thủ cùng Vũ La chính là tự rước lấy nhục.

Trước khi thi hành nhiệm vụ này, Quách Tổ Hoành còn tràn đầy tin tưởng, tự nhận bằng vào thực lực của mình có thể vững vàng áp chế Vũ La. Mặc dù ý của cấp trên là đê cho Vũ La làm chủ nhiệm vụ lần này, nhưng Quách Tổ Hoành không cho rằng bằng vào thực lực của Vũ La lại dám sai khiến mình.

Không ngờ nhiệm vụ cho tới bây giờ, Quách Tổ Hoành bị Vũ La áp chế, thậm chí không có cả can đảm hoàn thủ.

Y tức giận vung tay áo:

- Vũ La. ngươi lớn lối trước mặt ta có ích gì? Hãy chờ đến lúc đối diện với lửa giận của Cửu Đại Thiên Môn. nếu ngươi còn dám ngông cuồng như hiện tại mới gọi là có bản lãnh. Ngươi cứ chờ đó, chuyện này chưa xong đâu...

Quách Tổ Hoành giận dữ xoay người, vẫy tay một cái với Nam Vân:

- Ngươi theo ta trở về bẩm báo sự thật với cấp trên, đây cũng không phải là Quách Tổ Hoành ta tự tiện bẻ cong sự thật.

Nam Vân không muốn đắc tội với bất cứ bên nào, bất luận là Quách Tổ Hoành hay Vũ La. y cũng không dám chọc. Nhưng trong trận chiến khi nãy, biểu hiện hèn yếu của y đã lọt vào mất Vũ La. coi như đã đắc tội với Vũ La. Hơn nữa lúc Vũ La tự bạo linh phù cũng không nhắc nhở y, hiển nhiên đã trách tội cả y.

Nam Vân bất đắc dĩ. không thể làm gì khác hơn là đi theo Quách Tổ Hoành.

Bọn chúng đi rồi, Vũ La mới nguôi cơn giận, bay ra khỏi Bách Hoa sơn, chuẩn bị tìm một địa phương liên lạc với Chu Thanh Giang.

Động Động nghịch ngợm nhảy nhót trên người Vũ La. Vũ La vừa phi hành vừa đùa với nó, trong lòng tính toán nên làm thế nào ứng phó với cục diện kế tiếp.

Tiểu gia hỏa này hoạt bát khả ái, thật ra khiến tâm trạng Vũ La tốt hơn nhiều.

Vũ La tìm một tòa miếu đổ nát. dùng yêu bài Ám Vệ liên hệ với Chu Thanh Giang. Chu Thanh Giang nghe xong cũng cảm thấy bất ngờ, không ngờ rằng trong thời gian ngắn nhưng lại xảy ra biến cố trọng đại như vậy.

Lão trầm ngâm giây lát, sau đó nói với Vũ La:

- Con về trước đi, chúng ta sẽ từ từ nghĩ cách.

Trịnh Tinh Hồn đại biểu cho một số người ngắm nghía tài nguyên Đông Thổ, nhưng Vũ La phá nổ truyền tống trận như vậy, cũng tương đương chặt đứt tài lộ người ta. Mặc dù Vũ La làm chuyện này là do đại nghĩa. bởi vì khi đó Yêu tộc đã chiếm thượng phong, chỉ cần sơ suất một chút sẽ bị Yêu tộc khống chế trận pháp truyền tống này. Trước khi viện binh Nhân tộc kịp chạy tới, e rằng Yêu tộc sẽ truyền tống tới đây không ít, gây ra tai họa tày trời cho Trung Châu.

Nhưng nếu bọn Trịnh Tinh Hồn cưỡng từ đoạt lý, nhất quyết bám vào điểm Vũ La chống lại mệnh lệnh, quả thật cũng là chuyện hết sức phiền phức.

Vũ La kết thúc trò chuyện cùng Chu Thanh Giang, lấy pháp khí thuyền ba lá của mình ra bay về sơn trang Chu gia ở Chung Nam sơn.

Động Động nhảy nhót không ngừng trên thuyền ba lá, ra chiều vui vẻ vô cùng. Vũ La không nhịn được vuốt ve bộ lông vàng óng của nó, trong lòng có chút nghi hoặc. Không biết Động Động là loại Thần Thú nào, mới từ trong trứng thú nở ra đã cho Tiết Kiêu là Đại Năng nếm mùi đau khổ, vừa rồi Cửu Vĩ Bạch Hồ lại dường như có điều kiêng kỵ với nó.

Tuy rằng chỉ là sinh hồn của Cửu Vĩ Bạch Hồ, nhưng vẫn có trí nhớ và trí khôn. Chính vì như vậy, nó mới tỏ ra kiêng kỵ Động Động, có thể suy ra lai lịch của Động Động bất phàm.

- Tiểu gia hỏa, rốt cục ngươi là thứ gì vậy?

Vũ La không nhịn được lên tiếng hỏi, đương nhiên hắn không hy vọng Động Động có thể trả lời, không ngờ Động Động nhảy vù một cái tới trước mặt hắn. dùng chân trước vẽ lên không trung một vòng tròn lớn hết mức có thể.

Vũ La bị dáng vẻ nghiêm túc của Động Động làm cho bật cười:

- Được rồi, ta không biết rốt cục ngươi có lai lịch thế nào, bất quá theo ý của ngươi, hẳn là huyết mạch của ngươi hết sức cao quý?

Động Động mặt mày hớn hở gật đầu.

Vũ La nở một nụ cười ranh mãnh:

- Nếu là như vậy, chờ ngươi trưởng thành, ta sẽ treo bảng cho ngươi: ‘lai giống cho mẫu thú, mỗi lần một vạn Ngọc Tủy’, mối làm ăn này nhất định hốt bạc...

Sắc mặt Động Động đại biến, hung hăng chộp ra một trảo về phía Vũ La. Vũ La dễ dàng né tránh, phát một cái vào mông nó. Tiểu gia hỏa nhân cơ hội này vù một tiếng chui vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, hiển nhiên đã bị mối làm ăn của Vũ La dọa cho sợ hãi, không chịu ra ngoài nữa.

Lúc Vũ La tà tà chạy tới sơn trang Chu gia, từng đạo mệnh lệnh từ Thái Âm sơn được phát ra. Trịnh Tinh Hồn lấy thân phận chưởng môn Thái Âm sơn Cửu Đại Thiên Môn, truyền lệnh triệu tập Trưởng lão hội, địa điểm là ở sơn trang Chu gia.

Chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn có quyền triệu tập Trưởng lão hội bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào. ở một mức độ nào đó, Trưởng lão hội cũng có thể đại biểu cho Cửu Đại Thiên Môn. Bởi vì thân phận chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn tôn quý, không thể khinh động, cho nên trừ phi có chuyện gì đặc biệt lớn lao, bằng không rất hiếm có chuyện hai chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn tụ tập chung một chỗ. Dù là có hai chưởng môn gặp nhau cũng là đại sự khó lường, sẽ ảnh hưởng tới hướng đi của cả Tu Chân Giới.

Thật ra chuyện có thể khiến cho một vị chưởng môn truyền lệnh triệu tập Trưởng lão hội cũng đã là chuyện động trời.

Hiển nhiên Trịnh Tinh Hồn có ý khởi binh hỏi tội, chỉ bất quá thân phận Đại Trưởng lão Chung Nam sơn của Chu Thanh Giang phi phàm, có thể coi như ngang hàng với chưởng môn Chung Nam sơn. Cho nên Trịnh Tinh Hồn cũng phải e dè một chút, bằng không lão đã trực tiếp phái người tấn công tới sơn trang Chu gia.

Dĩ nhiên trong chuyện này còn có một nguyên nhân ít người biết được, trong tay Chu Thanh Giang nắm giữ một trong những thế lực hung tàn nhất của Cửu Đại Thiên Môn: Ám Vệ.

Đây là cơ mật. nhưng chắc chắn chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn biết.

Cho nên khi Vũ La mất thời gian mấy ngày chạy tới Chung Nam sơn, lập tức bị cảnh tượng trước mặt khiến cho hơi kinh ngạc: mười mấy vị trưởng lão có mặt tại đó, bọn Đồng trưởng lão lấy mất ra hiệu cho hắn.

Vũ La ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy giữa đại sành có hai người đang ngồi. Mặc dù Chu Thanh Giang là chủ nhân, nhưng vẫn ngồi bên tay phải, so ra địa vị hơi kém một chút. Còn Quách Tổ Hoành và Nam Vân đứng bên tay phải người nọ, không nói cũng biết, người ngồi ở giữa chính là chưởng môn Thái Âm sơn Trịnh Tinh Hồn.

Trịnh Tinh Hồn nhìn qua tựa như một văn sĩ trung niên, vóc người tầm thước, diện mạo bình thường, khí chất nội liễm. Chỉ là đôi mắt y giống như hai vì sao sáng, toát ra một cỗ khí lạnh bức người. Thậm chí Vũ La có thể thấy trong mắt y trận pháp tầng tầng lớp lớp, mênh mông giống như biển sao.

Vũ La cũng không khỏi kinh sợ rùng mình, chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn, cho dù là Vũ La tiền kiếp cũng không dám coi thường bọn họ.

Trịnh Tinh Hồn chuyên sâu về trận pháp, nếu xét về chiến lực vẫn còn kém kẻ thù cũ của Vũ La là Lâm Tuyệt Phong, nhưng đại gia trận pháp càng đáng sợ hơn tu sĩ bình thường. Bởi vì nếu cho y thời gian và không gian, y có thể bố trí ra từng trận pháp đáng sợ liên miên bất tuyệt, khiến cho người ta phải đau đầu nhức óc.

Bên cạnh Trịnh Tinh Hồn, Quách Tổ Hoành dương dương đắc ý nhìn Vũ La. Vũ La không khỏi cười lạnh một tiếng, bước nhanh đến phía trước:

- Nhược Lô Ngục Vũ La xong việc trở về, xin hỏi các vị Đại nhân có gì phân phó?

Không cần Trịnh Tinh Hồn đích thân ra mật, bên cạnh đã có một trưởng lão thuộc Thái Âm sơn bước ra, quát to một tiếng:

- Vũ La. phải chăng ngươi đã tự tiện chủ trương hủy diệt trận pháp truyền tống kết nối cùng Đông Thổ?

- Đúng vậy, lúc ấy tình huống nguy cấp...

Hiển nhiên vị trưởng lão kia đã có chuẩn bị từ trước, lập tức cất ngang lời hắn:

- Ngươi có từng nghĩ rằng nếu để lại trận pháp truyền tống kia, sẽ vô cùng có ích cho

chúng ta tìm hiểu Đông Thổ hay không? Cho dù trận pháp kia bị Yêu tộc chiếm cứ, tối thiểu chúng ta cũng biết Yêu tộc tới đây ở chỗ nào, có thể chuẩn bị đề phòng. Nay ngươi tùy tiện hủy diệt trận pháp như vậy, chăng những kế hoạch do Cửu Đại Thiên Môn sắp đặt từ trước tan thành mây khói, hơn nữa còn gây ra vô số ẩn họa cho Trung Châu. Có trời mới biết, tương lai Yêu tộc sẽ chui ra từ chỗ nào.

Đồng trưởng lão và Chu Thanh Giang thầm nôn nóng. Trong mấy ngày trước đây Vũ La chưa về tới, Chu Thanh Giang cùng bọn Đồng trưởng lão nổ ra tranh cãi với bọn Trịnh Tinh Hồn.

Rốt cục Trịnh Tinh Hồn cũng là chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn, so về địa vị còn cao hơn Chu Thanh Giang một bậc. Chu Thanh Giang lại không hợp với chưởng môn Chung Nam sơn, không mời tới trợ trận được, cho nên phe lão vẫn bị Trịnh Tinh Hồn áp chế.

Hôm nay Vũ La trở lại, lại bị Trịnh Tinh Hồn cho người bày ra trận thế như vậy, cố tình phủ đầu Vũ La một phen.

Vũ La cười lạnh một tiếng, không đáp lại mà chỉ vào Quách Tổ Hoành hỏi:

- Tên chuột nhắt này lâm trận thối lui, phải xử trí ra sao?

Trưởng lão Thái Âm sơn giận dữ, vỗ mạnh lên bàn một cái, chén ấm trên bàn bị chấn vỡ nát. nước trà văng tung tóe:

- Vũ La. bây giờ là Trưởng lão hội hội hợp Chu đại nhân cùng Trịnh chưởng giáo thẩm vấn ngươi, ngươi còn chưa có tư cách hỏi tới người khác.

Vũ La ngạo nghễ nhìn lão:

- Ta chi hỏi các ngươi một câu, ta đẫm máu chiến đấu, hăng hái bảo vệ Trung Châu an toàn, nhưng trở về lại bị chất vấn như vậy. Tên chuột hèn nhát lâm trận thối lui này, làm hại ta chỉ còn đường một mình chiến đấu liều mạng, vì sao có thể đường hoàng đứng đó?

Đồng trưởng lão ho khan một tiếng, đứng lên nói:

- Lời này của Vũ La rất là có lý, Quách Tổ Hoành thân là Thiên Môn Thập Kiệt, nhưng lâm trận sợ chiến, thật sự làm mất mặt Trung Châu ta. Nếu luận tội trừng phạt, Quách Tố Hoành hẳn phải bị tống vào Nhược Lô Ngục trước.

Trưởng lão Thái Âm sơn kia cười lạnh một tiếng:

- Tội có nhẹ có nặng, đương nhiên là phải trừng phạt kẻ có tội nặng nhất, về chuyện của quả thật, để sau hãy tính.

Vũ La cười lạnh:

- Nói như vậy, nếu ta không đánh mà bỏ chạy như Quách Tổ Hoành, lại không hề có tội. Ta dốc hết toàn lực tiêu diệt Yêu tộc lại là có tội ư?

Trưởng lão Thái Âm sơn hung hăng nói:

- Vũ La. ngươi đừng vội lánh nặng tìm nhẹ, ngươi anh dũng giết địch, tự nhiên có công, nhưng ngươi tự tiện nổ tung trận pháp truyền tống, chính là tội nặng. Công không đủ bù tội, đây là nguyên nhân mà ngươi bị thẩm vấn.

- Vậy Quách Tổ Hoành có công lao gì?

Vũ La hỏi ngược một câu.

Trưởng lão Thái Âm sơn nghẹn lời không nói được gì, Đồng trưởng lão cười lạnh một tiếng:

- Thái Âm sơn bao che đệ tử, nhưng cũng đừng làm quá đáng như vậy...

Mắt thấy hai vị trưởng lão sẽ xảy ra tranh cãi ầm ĩ, Trịnh Tinh Hồn bỗng nhiên khoát tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.