Đường Lam mặc bộ đồng phục rất khéo léo, tóc cuộn lên, vốn là bộ trang
phục rất xưa, lại được cô biến thành có đẳng cấp, có lúc Hình Thiên suy
nghĩ, có phải cho Đường Lam một miếng vải rách, cô cũng có thể làm cho
nó trở nên thịnh hành hay không. . . . . .
"Giám đốc Đường, Tổng Giám đốc căn dặn cô trực tiếp đi tìm anh ấy !"
Hình Thiên làm thư ký của Lãnh Tĩnh Hàn, từ lúc anh ta bắt đầu nhậm chức
vẫn ở bên cạnh, ở trong tập đoàn, chức vị của anh ta có lẽ không cao
lắm nhưng địa vị không hề nhỏ, ai mà không biết, vị thư kí Hình này và
Tổng Giám đốc "Như hình với bóng" . . . . . .
Đường Lam lạnh nhạt gật đầu, sau đó, cô cao ngạo như Khổng Tước bước đi
về phía phòng làm việc Tổng Giám đốc, giơ tay lên, nhẹ nhàng gõ cửa, sau
khi bên trong truyền đến âm thanh trầm thấp "Vào đi", xoay tay cầm cửa
đi vào.
"Tổng Giám đốc!" Giọng nói Đường Lam rất êm tai, quyến rũ nhưng không
mất đi vẻ lạnh nhạt, rất khó tưởng tượng, một cô gái có thể dung hợp mâu
thuẫn giữa ngọn lửa và hầm băng chung một chỗ.
Lãnh Tĩnh Hàn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ là sau khi chuyển động cây
bút ký tên lên tài liệu của mình, tùy ý ném tới trước mặt, lạnh lùng
nói: "Đem cổ phiếu MT đã ném ra bắt đầu thu về!"
Đường Lam hơi nhíu dưới mày đẹp, hỏi: "Tổng Giám đốc định. . . . . ."
Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn khẽ dời lên trên, con ngươi sắc bén bình tĩnh nhìn Đường Lam, Đường Lam không có nói tiếp lời còn lại.
"Tốt, tôi biết rồi!" Đường Lam rất đúng mực, chủ yếu là cô biết, lúc này
nhìn người đàn ông này bình tĩnh như mặt biển không có sóng gió, nhưng
thực ra, đã giống như mạch nước ngầm mãnh liệt dưới đáy biển!
Lãnh Tĩnh Hàn hờ hững thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: "Tôi không hy vọng
MT chết, nhưng . . . . . . Tôi muốn có quyền khống chế tuyệt đối MT!"
"Vâng!" Đường Lam lên tiếng trả lời, "Nếu Tổng Giám đốc không có căn dặn khác, vậy tôi đi ra ngoài trước."
Lãnh Tĩnh Hàn không nói gì, sau khi Đường Lam khẽ khom người, cô vẫn cao
ngạo đạp bước đi khỏi phòng làm việc, chỉ là lúc đóng cửa lại, đôi mắt
hạnh của cô lơ đãng liếc nhìn người đàn ông châm thuốc lá. . . . . .
Ngón tay Lãnh Tĩnh Hàn kẹp điếu thuốc đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát
đất, một tay cắm ở trong túi quần nhìn bên ngoài, con ngươi đen như mực
lạnh lùng, toàn thân càng tản mát ra bén nhọn làm cho không một ai có
thể khinh thường.
"Cốc cốc" Tiếng gõ cửa truyền đến, ngay sau đó, tay cầm cửa chuyển động,
Hình Thiên đi vào, từ đầu đến cuối Lãnh Tĩnh Hàn cũng không có nhúc
nhích, không có lệnh của anh, có thể tùy ý tiến vào phòng làm việc này
chỉ có Hình Thiên!
"Lão đại, bên Tam Giác Vàng hàng xảy ra vấn đề!" đối với vai trò của
mình, Hình Thiên tương đối thuận buồm xuôi gió, có lúc anh ta nói đùa,
đi theo một lão đại tinh anh thì mình cũng tuyệt đối không thể không
tinh anh!
Lãnh Tĩnh Hàn chỉ khẽ liếc mắt nhìn Hình Thiên một cái, lạnh nhạt nói:
"Năm nay bên Thái Lan có mưa nhiều, anh túc thu không đủ, người nào mà
không nhìn chằm chằm vào lô hàng trong tay lão quỷ? !"
Hình Thiên im lặng, anh ta còn chưa nói chuyện gì, lão đại cũng đã biết,
"Chúng ta chờ nhóm hàng kia giao cho Phong Hổ, nếu như bên kia xảy ra
tình huống gì, ở bên này Phong Hổ cũng không tiện ăn nói!"
Ánh mắt lạnh lùng của Lãnh Tĩnh Hàn vẫn nhìn bên ngoài, môi lạnh bạc khẽ
cong lên, ẩn chứa lạnh lẽo làm cho người ta rợn cả tóc gáy, "Ngồi một
chỗ lên giá. . . . . . Cũng phải xem ông ta có thể ăn được tiền của
chúng ta hay không!"
Trên khuôn mặt nho nhã của Hình Thiên cũng không thản nhiên như Lãnh
Tĩnh Hàn, anh ta đẩy khung kính, sau đó nói: "Nếu không. . . . . . Tôi
đi một chuyến đi!"
"Liên lạc với Long Cửu. . . . . ." Lãnh Tĩnh Hàn xoay người nhìn Hình
Thiên lạnh nhạt nói: "Không phải bọn họ thiếu vũ khí đạn dược sao?"
Hình Thiên khẽ há miệng, nhìn người đàn ông lạnh lùng ở trước mặt, ngay
sau đó hiểu ý của anh, khóe miệng anh ta nhếch lên, cười châm chọc:
"Không biết lần này Lão quỷ có thể tự mình áp hàng hay không?"