CHƯƠNG 5
Tôi không biết bản thân vì sao lại lựa chọn con đường này, tựa như ý nghĩa sinh tồn, phải làm như vậy, giống như diễn viên tuân theo chỉ đạo của đạo diễn mà diễn, kịch bản cuộc đời của chúng tôi đã sớm bị an bài sẵn rồi, muốn từ bỏ — nhưng không có dũng khí — nếu như có thể buông tay — thì sẽ có một cuộc sống như thế nào? Có thể cuộc sống đó sẽ rất tốt đẹp, nhưng nếu như một ngày có một người nào đó hoặc việc gì đó làm xáo trộn — thì sẽ vĩnh viễn không thể tìm lại cuộc sống mà mình mong muốn — phải làm sao để có thể đối mặt đây?
“An Lạc — Tôi nghĩ tôi sẽ không buông tha cho em đâu!”
“Ý anh là anh yêu tôi?”
“Yêu — cần phải nói ra sao?” Giật mình tỉnh mộng, cả người đầy mồ hôi lạnh, cảm giác như không có dưỡng khí mà từng ngụm từng ngụm hít thở. Trời rất nóng, cửa sổ ngoài ban công mở ra một nửa, mặc dù đang là buổi tối, nhưng gió thổi vào chỉ toàn hơi nóng — cộng thêm ánh chiều tà đỏ như máu — nhìn thoáng qua đồng hồ ở đầu giường: bảy giờ ba mươi hai phút!
Còn chưa tới tám giờ ư? Tôi quay về nằm trên giường một lần nữa, nhìn trần nhà mà đờ ra — ngủ một ngày, có thể nói là ép bản thân phải ngủ, cảm giác này thật không dễ chịu gì. Nhưng cũng chỉ có lúc đang ngủ mới có thể không nghĩ tới chuyện kia nữa. Tôi rốt cục đang làm gì vậy — thanh âm của đồng hồ báo thức càng lúc càng lớn, không ngừng quấy rầy tâm trí tôi — có một khoảng thời gian, bản thân luôn sợ nghe thấy loại âm thanh này. Thời gian từng giây từng giây chậm rãi trôi qua, không bao giờ có khả năng quay trở lại nữa, mỗi một giây trôi qua — đều có nghĩa rằng sinh mệnh của mình lại ngắn đi một giây, mà nếu quả thật là một cuộc sống vô nghĩa — có lẽ sẽ không quan tâm đến một giây này — giống như tôi vậy — sinh mệnh vô nghĩa — ngay khi tâm trí dần dần trở lên mơ màng thì đột nhiên bị tiếng chuông cửa làm giật mình mà thức giấc!
“Ai a –” vò vò đầu, tôi đứng dậy đi ra mở cửa, không nghĩ ra giờ này còn có ai đến. Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy người ngoài cửa, ngoại trừ giật mình thì trong lòng còn có một loại tâm tình khác, là gì — cũng không muốn truy xét rõ, trong lòng thầm chọn bỏ qua. “Sao anh lại ở đây? Hình Dạ –” tôi không tin nổi hỏi, ngơ ngác nhìn Hình Dạ tự nhiên mà đi vào nhà tôi, thân thể cao to ngồi xuống sô pha.
“Tôi không thể ở đây sao? Không nghĩ em sẽ nhiệt tình hoan nghênh tôi như thế!”
“Vớ vẩn! Tôi nhiệt tình lúc nào?” Đây gọi là khiếp sợ! Khiếp sợ! Tôi kêu lên, “Không phải hôm nay anh phải cùng –” nửa câu sau không thể nói ra nữa, cảm giác của tôi nói cho tôi biết, có thể đã phát sinh chuyện gì đó, nhưng lại không thể tìm ra bất kì manh mối nào. Hình Dạ ngẩng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt có một tầng ý tứ khác, khi tôi còn đang bối rối đọc không ra là gì thì nó đã chợt lóe lên rồi biến mất.
“Lúc ra ngoài thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đổi ngày rồi!” Hắn phong thanh vân đạm mà trả lời tôi một câu, lại nhắm mắt dưỡng thần. Đổi ngày? Ngoài ý muốn? Vì sao lại như thế — tôi vô ý thức mà nhíu chặt mày, “Vậy — anh –”
“Đã ăn cơm chưa?” Hắn đột nhiên hỏi một câu.
“Hả?”
“Đã ăn tối chưa?” Hình Dạ đứng lên nhìn tôi hỏi lại một lần nữa.
“Chưa –” tôi lắc đầu, đừng nói đến cơm tối, hôm nay căn bản là chưa có ăn gì, hắn không hỏi thì không sao, vừa hỏi, dạ dày tôi lại quặn lên nói cho tôi biết là tôi đang đói –
“Vậy cùng đi ăn tối đi!” Hình Dạ cười cười, “Tôi chờ em thay quần áo!”
“Anh –” không thể nói rõ vì sao, tôi luôn nghĩ hôm nay Hình Dạ có gì đó là lạ, rồi lại không nói được là lạ ở đâu, tóm lại — sự tình có biến hóa, cùng với mong muốn — thì không giống! Phải tiếp tục như thế nào đây —-
Đây là một nhà hàng rất đẹp, thực sự rất đẹp! Cái tên lại càng đầy nghệ thuật: Bỉ ngạn hoa! Cái tên này — gợi cho tôi rất nhiều điều, những chuyện cũ trong quá khứ —-
Tôi cũng không phải phụ nữ, sẽ không vì một bông hồng hay một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn mà cảm động, lại càng không có chuyện sẽ lộ ra vẻ mặt e thẹn mà nói với người trước mặt: “Em rất hạnh phúc!” Thật là buồn nôn mà! Vì vậy, cách duy nhất để biểu đạt tôi thích nhà hàng này chính là — ăn!
Mì Ý! Mì ống! Xúc xích Pháp! Hàu sống! Sushi Nhật! Cá hồi hun khói! Rượu vang hảo hạng nhất! Không sai! Nhà hàng này dĩ nhiên có nhiều món ngon như vậy đấy! Phạm vi cũng rất rộng!(Ý là món nào cũng có)
Từ khi mới vào cửa, ngồi xuống thì cái miệng của tôi chưa từng dừng lại, hai người cũng chưa nói với nhau câu nào. Ông đây cho đến bây giờ chưa từng là người ở xã hội thượng lưu, cũng không hiểu những nghi thức phiền phức trên bàn ăn, hiện tại ông chính là đang đói bụng! Mà đói bụng thì phải ăn!
“Em — lâu rồi không ăn gì à?” Rốt cục, trước ánh mắt kinh ngạc từ cả nam lẫn nữ mặc y phục hoa lệ ở bốn phía, tuy không đông lắm nhưng cũng đủ khiến Hình Dạ phải hỏi nhỏ một câu. Miếng thịt bò trước mắt hắn hầu như chưa bị động qua. “rốp rốp –” đây là tiếng tôi nhai thức ăn, tôi ngẩng đầu liếc hắn một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục “hăng hái chiến đấu”, qua loa nói: “Cũng không phải lâu lắm! Sao vậy? Mất mặt anh à?” Hắn không nói gì, đến lúc tôi cho rằng hắn sẽ phát hỏa thì tiếng cười của hắn đột nhiên vang lên, rất nhẹ, cũng rất ấm áp — ngừng động tác tống thức ăn vào miệng, tôi ngẩng đầu nhìn Hình Dạ.
“Em thật đáng yêu! Bất luận thế nào, em vẫn là em! Tôi tin tưởng!” Hắn hé miệng, uống một ngụm rượu. Tôi thế mà lại ngây ra ở một bên — người này — tại sao lại dùng loại vẻ mặt ấy mà nói với mình? Mà vì sao lại dùng loại ánh mắt ấy mà nhìn mình? Vì sao lại dùng động tác khêu gợi như thế để uống rượu? Chết tiệt! Vì sao lại còn muốn liếm liếm khóe miệng một cách tràn đầy sắc tình như thế? A ~~! Tôi kêu to ở trong lòng! Vì sao! Vì sao a? Tôi bị mê hoặc rồi sao? An Lạc! Mày thực sự bị tên mặt người dạ thú này mê hoặc sao? (Vâng, đúng thế đấy anh ạ hắc hắc ~)
“Đương nhiên, em lúc ở trên giường là đáng yêu nhất!” Ngay khi tôi đang vì bản thân mà “thương tiếc”, Hình Dạ đột nhiên ghé sát vào bên tai tôi bổ sung một câu. Mẹ nó! Rút lại lời nói ban nãy! Tôi có chết cũng không bị tên mặt người dạ thú này mê hoặc mà! (Nam tử hán, lão đại hắc bang kiểu gì mà hơi tí thì rút lại lời đã nói thế hả anh =.=)
“Ít nói mấy lời buồn nôn với tôi đi! Làm tôi ăn mất ngon!” Tôi trừng mắt liếc hắn, tầm mắt quay trở về mấy món ăn trước mặt, nhưng lại đột nhiên phát hiện, bản thân hiện tại ngay cả một chút cảm giác muốn ăn cũng không có.
“No rồi sao?” Hình Dạ lấy ra một bao thuốc lá, vừa mới cầm lên, tôi đưa tay một phát đoạt lấy, hắn dùng vẻ mặt “không hiểu” nhìn tôi. Tôi chỉ chỉ cái bảng trên tường, nói: “Cấm hút thuốc! Dù có là đại ca xã hội đen cũng không ngoại lệ!”
Hình Dạ nghe xong đầu tiên thì sửng sốt một chút, sau đó từ từ cười rộ lên, càng cười càng lớn, cuối cùng thậm chí còn không cấm kỵ gì nữa mà phá lên cười sằng sặc, khiến càng nhiều người nhìn về phía chúng tôi hơn, kẻ da mặt luôn dày như tôi cũng đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
“Cười cái gì? Đừng cười nữa! Nhỏ giọng thôi! Anh con mẹ nó muốn bị đuổi ra khỏi đây à?” Tôi đè thấp giọng mà kêu lên với Hình Dạ, trời ạ! Cái tên này hôm nay ăn phải cái gì thế? Sự lãnh khốc bình thường đi đâu cả rồi a?
“Này! Đừng cười nữa! Tôi nói chuyện buồn cười như vậy sao?” Rốt cục cũng không thể nhịn được nữa, tôi nhanh chóng lấy tay bịt miệng hắn lại, không cho hắn tiếp tục cười nữa. “Cười nữa tôi phế anh bây giờ!” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói với hắn, tuy rằng chỉ với tay không thì có lẽ căn bản tôi không phải đối thủ của hắn, trừ khi dùng súng cho hắn một phát thống khoái!
Hình Dạ không cười to nữa, mặc tôi để tay trên miệng hắn, cuối cùng thở dài một hơi, nhưng vào giây tiếp theo khi thấy được nhãn tình của hắn, đó là một đôi mắt thâm thúy, giống như một hồ nước sâu thăm thẳm, không gợn sóng, nhưng lại sâu không thấy đáy, nếu như thả lỏng để bản thân trầm luân trong đó — thì giây tiếp theo sẽ bị hắn nuốt chửng — tư tưởng đột nhiên bị cảm giác nóng ẩm tại lòng bàn tay cắt đứt, Hình Dạ! Thế mà dám liếm lòng bàn tay tôi! Theo bản năng muốn rút tay về, nhưng lại bị hắn nắm chặt, hơn nữa sau khi liếm xong lòng bàn tay thì bắt đầu liếm ngón tay, từng ngón từng ngón, từ dưới lên trên đầu ngón, cảm giác kia khiến cho trái tim tôi khẽ run rẩy –
“Anh — buông ra!” Mặt bắt đầu nóng lên, cảm thấy mình sắp sửa kêu lên, “Buông tay! Sẽ bị người ta thấy mất! A!” Chỉ cần trêu chọc như vậy đã nhanh chóng khiến tôi không chống đỡ nổi nữa, hắn nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt chưa từng rời khỏi khuôn mặt tôi, chính là nhã ánh mắt đó, còn hơn cả khiêu khích bằng lưỡi, ánh mắt của hắn càng khiến cho tôi chịu không nổi!
“Chính là thế này, tôi muốn thấy em như vậy, vẻ mặt không rời mắt khỏi tôi này của em.” Hình Dạ như niệm chú mà nhẹ nhàng nói, lưỡi hắn lướt qua đầu ngón tay tôi, sau đó khẽ cắn –
“Đừng –” Tôi nhíu chặt lông mày, khẽ mắng: “Xuống địa ngục đi! Muốn nhìn thì về nhà soi gương mà xem! Buông ra! Đồ cuồng ***! A — Muốn diễn trò ở chốn đông người thì anh tự đi mà diễn! Ông đây không phụng bồi!”
Hình Dạ mút mát ngón tay giữa của tôi, nhìn tôi tự tiếu phi tiếu mà nói: “Nếu như tôi thực sự muốn diễn trò trước mặt mọi người, em có tin tôi có thể lập tức cởi quần em, thượng em ở ngay trên bàn không?”
“Anh –” Tôi chán nản. Tuy rằng không thể tin lời hắn nói, nhưng người này có thể làm gì thì ai cũng không đoán trước được. Cố sức rút tay về, thế mà hắn lại phối hợp mà thả ra. Trên tay toàn là nước bọt của tên này, buồn nôn! Tôi cầm lấy khăn ăn hung hăng lau mấy lần, sau khi xác định đã lau sạch thì đứng lên một mạch đi ra khỏi cửa, cái chỗ này — một giây cũng không muốn tiếp tục ở đấy mà ngốc ra!
Trong khoảnh khắc đi ra cửa lớn, quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắn không đuổi theo. Phảng phất giống như tự giễu, cười khẽ một tiếng, đi vào đêm tối vừa mới bắt đầu — hôm nay, bản thân không có cách nào đối mặt với bất kì ai!
Đây là một cây cầu sắt rất dài cũng rất lớn, bắc qua một con sông không nhỏ cũng không lớn, tuy rằng trên cầu có đèn đường nhưng bởi vì bây giờ là buổi tối nên toàn một mặt sông là một sắc lam sâu thẳm, khiến cho người ta thấy sợ hãi. Từ nơi này có thể nhìn thấy tòa nhà náo nhiệt nhất thành phố, nhưng ở đây cũng là nơi quạnh quẽ nhất, thỉnh thoảng sẽ có vài chiếc xe phóng nhanh từ trên cầu xuống, không dừng lại lấy một giây, thứ hấp dẫn bọn họ chính là thành thị phồn hoa ở phía trước, ở đây vẻn vẹn chỉ có một cây cầu, một cây cầu kết nối với thành phố ngợp trong vàng son kia —
Ngồi trên lan can, gió rất lớn, không khí bốn phía mang chút hơi ẩm. Không biết đã qua bao lâu. Đây là thói quen của tôi, một thói quen không biết đã hình thành từ lúc nào, mỗi khi trong lòng không bình tĩnh, tôi sẽ tới nơi này, không làm gì cả, chỉ an tĩnh mà ngồi ở đây, quan sát thành phố cách đó không xa, nhìn mặt sông biến đổi, có lẽ chỉ có lúc này, tôi mới là chính mình, có thể là một An Lạc thật sự, tồn tại trên thế giới này —-
“Haizz –” than nhẹ một tiếng, “Nếu như bây giờ có điếu thuốc thì tốt –” một gói thuốc lá đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi, tản ra mùi đặc biệt của thuốc lá, đó là một thứ mùi vị không thể quên — nhắm mắt lại khẽ cười một tiếng, tôi nhìn kẻ đứng không xa bên cạnh nói: “Không nghĩ tới bản lĩnh theo dõi của đại ca Thanh Long lại tốt như vậy, có muốn đi làm gián điệp không hả?”
“Ha!” Hình Dạ khẽ cười một tiếng nói: “Tôi chỉ làm thế với thứ bản thân có hứng thú, người khác muốn tôi theo dõi còn không có năng lực ấy đâu.”
“Hư? Tôi đây hẳn là nên cảm thấy vinh hạnh sao?”
“Biết em sẽ không mà.” Hắn ngừng một chút, “Nhưng tôi cảm thấy em có vẻ rất vui khi tôi theo dõi em.”
“Shit!” Tôi bĩu môi, nói: “Tôi còn chưa thay đổi đến nông nỗi ấy!” Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, hai người đều im lặng, tôi ngồi nhìn tòa nhà đèn đỏ rực rỡ ở phía trước, tầm mắt dần dần trở lên mơ hồ, Hình Dạ đứng bên cạnh tôi, có thể cảm giác được độ ấm trên người hắn theo làn gió thổi lên người tôi. Tôi không biết có nên nói gì đó không, có lẽ là không quen với tình huống như thế này, chúng tôi chưa bao giờ lẳng lặng mà ở cùng một nơi như vậy, mỗi lần gặp mặt trước đây, ngoại trừ khắc khẩu cũng chỉ có lên giường, chưa bao giờ ngẩn ngơ như hiện tại, đây chính là lần đầu tiên — ha!
“Chúng ta hiện tại là đang diễn phim truyền hình lúc tám giờ sao? Tự nhiên lại tràn đầy cảm xúc như thế mà dừng lại ở đây, lát nữa tôi có nên nhảy xuống cho phù hợp với nội dung vở kịch không?” Tôi lười biếng mà mở miệng, liếc mắt nhìn Hình Dạ, đường cong nơi sườn mặt hắn hiển hiện rõ ràng, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ –
“Hôm nay em có chuyện gì à?” hắn không nhìn tôi, chỉ hỏi một câu.
Tôi nhún vai, dời tầm mắt đi. “Tôi thì có thể có chuyện gì? Không phải anh mới là người có chuyện sao?”
“Em đang trốn tránh cái gì?”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì.” Tôi nhíu mày, “Người kỳ lạ là anh không phải sao?”
Hắn không trả lời, đem bao thuốc đưa đến trước mặt tôi, tôi bất đắc dĩ rút ra một cây đút vào miệng. Mẹ! Hai người đều không rời khỏi nơi này!
Hình Dạ tự mình châm một điếu, hít sâu một ngụm, bốn phía nhất thời tràn ngập vị thuốc lá, nhưng lập tức bị gió thổi đi. Hắn đưa bật lửa cho tôi, người này từ lúc nào mà trở nên không có tình thú như vậy? Tôi thiêu mi một chút, một ý niệm đùa dai nảy lên trong đầu, không cầm lấy bật lửa, tôi đút điếu thuốc trong tay vào miệng, một tay kéo áo Hình Dạ, một tay kéo đầu hắn xuống, châm thuốc bằng điếu ở trong miệng hắn, vài giây ngắn ngủi, tầm nhìn của cả hai không rời khỏi đối phương — những giọt mưa rất nhỏ chậm rãi từ trên trời rơi xuống, khiến cho người tôi trở tay không kịp —- tôi buông hắn ra, hít sâu một hơi, sau đó nhả khói vào mặt hắn, cười cười khiêu khích Hình Dạ, nhìn biểu tình trên mặt hắn biến đổi dưới ánh đèn.
“Em — đang quyến rũ tôi sao?” Hắn khẽ nhếch khóe miệng, nhả khói vào mặt tôi. Hả! Ngay lúc tôi còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã áp lên môi tôi. Cái đệt! Đó không phải là quyến rũ! Là khiêu khích! Khiêu khích! Con mẹ nó! Người này cho tới bây giờ vẫn không hiểu nổi biểu tình của người ta (tác giả nhịn không được chêm vào một câu: Biểu tình anh làm ra chính là quyến rũ a, không phải sao? Tiêu: Em cũng nghĩ như Hân tỷ, Lạc Lạc thật là, haiz … có thằng ngốc mới coi đây là khiêu khích thôi anh ạ =]]])
“Ưm –” nụ hôn mạnh mẽ mà hữu lực, nhưng lại không mất đi sự dịu dàng, tôi cảm thấy thật sự khó thở, toàn thân đều cứng lại, cũng không dám thở mạnh, không được! Còn tiếp tục như vậy, không khó thở mà chết thì cũng hôn mê thôi. Tuy rằng cực kỳ bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn phải quyết định làm như vậy — tôi thả lỏng thân thể, mở miệng ra, đáp lại nụ hôn của hắn, bắt đầu thở hổn hển, lưỡi hai người dây dưa với nhau, tinh tường cảm giác được hơi thở của hắn đang thấm dần vào người tôi, Hình Dạ tựa hồ rất thỏa mãn với biểu hiện của tôi, càng thêm ra sức mà biểu diễn kỹ thuật hôn của hắn, có lẽ — khi hai người đều không biết phải làm thế nào để đối mặt thì chỉ có thể dùng chiêu này a!
Thở dài từ tận đáy lòng, tôi ôm cổ hắn, trong cơn mưa phùn phóng túng, tôi để bản thân mình mà thân thiết với gã đàn ông này — có lẽ lúc này đây, đã quên đi hết thảy, đã quên bản thân là ai, đã quên mình phải làm gì! Đã thật lâu rồi — hãy để tôi có một chút thời gian thuộc về riêng mình! Dù cho — chỉ là một phút mà thôi —-
“Để tôi đưa em về!”
“Không cần! Tôi có thể tự đi!”
“Trời đang mưa, không thể thuận theo tôi một lần sao?”
“Anh cũng không thể thuận theo tôi một lần sao?”
“Có muốn tôi đem em trói vào xe đưa về không?”
“Họ Hình kia, nếu anh cứ tiếp tục bức tôi thì tôi sẽ từ nơi này nhảy xuống đấy!”
“Có nhảy cũng vô ích thôi!”
“Hừ! Nếu có một ngày, tôi thực sự không muốn gặp lại anh, thì sẽ từ nơi này nhảy xuống! Chắc chắn là so với việc bị anh bắt còn thoải mái hơn!”
“Cho dù em có chìm xuống đáy biển thì tôi cũng sẽ vớt em lên, em không trốn thoát khỏi tôi đâu, cả đời này đều trốn không thoát!”
Mưa không lớn. Thực sự là không lớn! Nhưng lại rất mau, đi chưa được nửa tiếng đồng hồ, cả người hầu như đã ướt đẫm. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời màu xám bạc, tôi tiếp tục tiến về phía trước, thì ra đường phố náo nhiệt nhất thời cũng có lúc hiu quạnh, cửa hàng tiện lợi hai tư giờ vẫn mở cửa, ngẫu nhiên sẽ có vài khách bộ hành không mang ô vào trú mưa, mọi người đều có mục đích của mình không phải sao? Ngoại trừ tôi — không tìm được mục tiêu của bản thân –
“Hô ~~!” An Lạc! Rốt cục mày bị làm sao vậy? Đã bắt đầu bị mê hoặc rồi ư? Tôi xoa xoa trán, bỗng thấy lạnh buốt — nước mưa làm mờ hai mắt, không làm cách nào mở ra được — không thấy rõ — chuông điện thoại đột nhiên vang lên, bất đắc dĩ mà khẽ động khóe miệng, tôi lôi điện thoại ra, nhận mệnh mà ấn nút nghe –
“Vì sao hắn vẫn chưa tới?”
Quả nhiên là chất vấn như dự đoán, tới rất nhanh, đã sớm nghĩ đến, nhưng vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời nào cho tốt — “Lúc hắn đi ra ngoài thì có chuyện xảy ra nên không đi nữa.” Tựa ở ven đường dưới ánh đèn, ánh sáng màu vàng nhạt phủ lên toàn thân, tôi cảm thấy bộ dạng hiện tại của mình nhất định là rất thảm hại — ôi!
“Chuyện gì?” Rõ ràng là không tin.
“Cậu đang nghi ngờ tôi sao?” Tôi bật cười, lại không biết là cười cậu ta hay cười mình. “Cậu đang nghi ngờ tôi phản bội cậu đúng không? Hắc Xà!”
“Lạc –” Hắc Xà than nhẹ một tiếng, “Tôi không có ý đó.”
“Hắc Xà, các người đều sợ tôi phản bội phải không? Tôi là một kẻ phản bội, bất cứ lúc nào cũng có thể phản bội, có phải nên loại bỏ tôi mới là cách an toàn nhất không? Ha ha –” Tôi đóng điện thoại, ly khai nơi có ánh sáng, bản thân — cho tới bây giờ chưa từng thuộc về nơi đó, giống như một kẻ ký sinh trong bóng đêm, chỉ có thể mò mẫm tại nơi bóng tối vô biên vô hạn — nếu có một ngày bị bại lộ dưới ánh mặt trời — có lẽ cũng không có cách nào tồn tại —
Đạp vào vũng nước, bọt nước bắn lên tung tóe, hai chân rất nặng, có điểm không bước nổi nữa — may mắn là sắp về đến nhà rồi, bây giờ tôi đã không còn một chút khí lực nào để mà suy nghĩ nữa, thầm nghĩ về nhà sẽ ngủ một giấc thật ngon, chuyện của ngày mai — hãy để ngày mai nói đi —
Về tới dưới lầu, vừa định đi lên trên thì lại thấy được một thân ảnh quen thuộc, rốt cục nhịn không được bật cười, chỉ là cười ở trong lòng mà thôi, lúc này tôi đã lười biểu hiện nó ra ngoài rồi –
“Một ngày gặp anh ba lần, thú vị nhỉ?” Tôi miễn cưỡng đi về phía hắn, miệng hắn ngậm một điếu thuốc đang cháy, trong bóng tối có một đốm lửa lập lòe –
“Tôi muốn biết em đã về nhà an toàn chưa.” Hình Dạ đưa tay kéo tôi lại gần hắn, một tay xoa xoa mặt tôi, đầu ngón tay dịu dàng khiến cho tôi điên cuồng. “Em— khóc?”
Tôi sửng sốt một chút, cười cười. “Không có! Tôi sẽ không khóc! Tôi là ai chứ? Tôi là An Lạc!”
“Ha ha!” Hình Dạ cười nói: “Không sai! Em là An Lạc! An Lạc!”
“Hôm nay anh muốn ở lại à? Muốn làm sao?” Tôi giật lấy điếu thuốc trong miệng hắn đưa lên miệng hút, hương thuốc lá rất đậm, nhưng còn có một vị khác càng làm cho người ta say đắm — đó là vị của hắn –
Hình Dạ nhìn tôi hồi lâu, như là muốn từ trên mặt tôi nhìn ra thứ gì đó, cuối cùng cúi đầu nói một tiếng: “Không được!” Hắn khẽ hôn tôi, “Em hôm nay nhìn qua có vẻ mệt đến chết đi rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi!” Hắn cứ như vậy rời đi, nhìn bóng dáng hắn xa dần rồi biến mất khỏi tầm mắt, tôi biết hắn có chuyện muốn nói, nhưng lại không nói, mà tôi cũng không thể hỏi. Tôi không nên làm chuyện dư thừa —
Về đến nhà, trong phòng bị bóng tối bao trùm, nhưng lại có một loại khí tức không thuộc về tôi, cảm giác khẩn trướng trong nháy mắt lan truyền toàn thân, vô ý thức mà chuyển động về phía ngăn tủ đựng súng “Ai? Đi ra!” Tôi quát một tiếng, không sai! Trong phòng có người! Là ai mà lại vào nhà mình?
Một bóng người chậm rãi đi ra từ phòng ngủ của tôi, không cao lắm, hơn nữa dựa theo dáng người ấy –
“Lạc –” giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên. Tôi nhíu mày. “Chị Tịnh?”
Trần Tịnh đi ra từ trong bóng tối, khiến tôi dần thấy rõ được khuôn mặt chị.
“Vì sao chị lại ở đây? Lại còn không bật đèn.” Tôi mở đèn, trong phòng nhất thời sáng rực lên. Làm cho chúng tôi có thể thấy rõ biểu tình của đối phương, Trần Tịnh mỉm cười một chút, nhưng theo tôi thấy thì đó là nụ cười gượng gạo. Chị nói: “Hôm nay cậu không tới Dạ (Tên quán bar tổng bộ của ảnh =.=), Nhị Cường nói cậu có việc, tôi lo cậu bị bệnh nên đến thăm, quấy rầy cậu rồi sao?”
Tôi cởi áo khoác ném vào phòng tắm, toàn bộ đều ướt hết rồi. “Sao có thể? Chị báo trước một tiếng, tôi sẽ không ra ngoài, chờ lâu rồi phải không? Gọi điện cho tôi một cú thì tốt rồi! Chờ một chút, tôi đi thay quần áo, ướt hết rồi!” Tôi vừa nói vừa đi vào phòng ngủ, “Uống gì thì lấy trong tủ lạnh, đừng khách sáo!”
“Lạc –” Chị muốn nói lại thôi.
“Sao?” Tôi dừng lại chờ chị nói xong.
“Lúc nãy — ở dưới lầu, người kia — là Hình Dạ phải không?” Chị ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi hỏi. Tôi ngạc nhiên! Bị chị nhìn thấy? Chị chứng kiến được bao nhiêu rồi? Biết được bao nhiêu rồi?
Xoay đầu, tôi trở lại phòng ngủ, tìm quần áo bắt đầu thay, không trả lời chị.
“Vì sao? Lạc?” Trần Tịnh đi theo tôi, bắt đầu không ngừng hỏi: “Vì sao? Vì sao các người lại có loại quan hệ này? Cậu là một người đàn ông, vì sao lại ở cùng với hắn?” Tôi nhắm mắt lại, đóng cúc áo sơ mi, trước sau đều quay lưng về phía chị. Vì sao? Vì sao lại thấy?
“Chị Tịnh, có một số việc chị không nên hỏi nhiều.” Biết quá nhiều đối với ai đều không có lợi.
“Tôi nhất định phải hỏi, rốt cục cậu làm sao vậy? Vì sao lại ở bên cạnh kẻ thù, còn — còn làm ra chuyện như vậy! Cậu có lo lắng nếu như các anh em biết được thì sẽ thế nào không? Hả?” Chị bắt đầu nức nở. Chị đã nhìn thấy chúng tôi hôn nhau –
“Về phía các anh em, tôi sẽ tự mình giải quyết, hơn nữa — chuyện tôi với ai đối với bọn họ cũng không có quan hệ?” Xin lỗi! Tôi lại làm chị khóc, cũng tốt — có thể khiến chị hiểu được tôi không phải là một người đàn ông thích hợp để chị dựa vào –
“Cậu là đại ca của bọn họ, chuyện của cậu làm sao có thể không liên quan đến bọn họ?”
“Chuyện của tôi thì tôi sẽ tự giải quyết, lẽ nào tôi lên giường với ai cũng phải được sự cho phép của bọn họ sao?” Tôi xoay người rống lên, thấy trên măt chị đã đầy nước mắt, đau lòng một chút — “Xin lỗi –” tôi áy náy thấp giọng nói, “Tôi sẽ cho các anh em một lời giải thích, trước tiên, mong chị không nói chuyện này với bất cứ ai, được chứ?”
Chị chôn mặt vào hai tay, hai vai run run, “Vậy còn tôi? Cậu phải giải thích với tôi như thế nào đây?” Tôi nhắm mắt than nhẹ, đi tới bên cạnh đặt tay lên vai chị nói: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ cho các anh em một lời giải thích, đương nhiên — trong đó cũng bao gồm cả chị!” Đã biểu đạt rất rõ ràng, tôi biết chị đã hiểu, vẫn luôn hiểu, nhưng chị một mực trốn tránh, tôi cũng có tư cách gì mà nói chị? Tôi cũng luôn một mực trốn tránh — hơn nữa — so với chị, tôi càng đáng thương!
“An Lạc, có đôi khi cậu thực sự rất tàn nhẫn!”
“Xin lỗi –” Biết đâu nhất thời tàn nhẫn có thể đổi lấy hạnh phúc của càng nhiều người.
“Tôi không muốn nghe cậu nó xin lỗi nữa!” Chị gạt tay tôi ra, cúi đầu đi về phía cửa, “Chuyện hôm nay tôi se không nói ra ngoài, cậucó thể an tâm. Nhưng cậu phải nhớ kĩ, giấy không gói được lửa, nếu như cậu lợi dụng sự tín nhiệm của các anh em, đem tấm lòng của bọn họ ném xuống mặt đất mà giẫm đạp, thì sẽ bị báo ứng! Còn có –” Cậu ngừng một chút. “An Lạc — từ hôm nay trở đi tôi sẽ không ôm bất kì ảo tưởng gì với cậu nữa!”
Cửa bị nặng nề đóng lại, tôi ngã lên giường, trong đầu trống rỗng — tôi biết Trần Tịnh đã rời khỏi tôi rồi! Hoàn toàn rời khỏi tôi! Ngày này rốt cục cũng tới sao? Có lẽ đây là chuyện tốt, ngay từ đầu tôi đã không thể cho chị cái gì, Trần Tịnh, sai lầm lớn nhất của chị là yêu tôi! Yêu một người như tôi! So với việc sau này nói cho chị biết An Lạc mà chị yêu căn bản không tồn tại thì thà như bây giờ còn tốt hơn, khiến chị không còn hi vọng! Tha thứ cho tôi! Chúng ta căn bản không phải là người ở cùng một thế giới — tôi — là một kẻ luôn quanh quẩn không thoát khỏi địa ngục!
—–
—–
END 5
*Về bỉ ngạn hoa:
Bỉ Ngạn hoa có 3 màu chính: Trắng, đỏ và vàng. Bỉ Ngạn Hoa màu trắng gọi là Mạn Đà La Hoa (mandarava), Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ gọi là Mạn Châu Sa Hoa (Manjusaka).
Ý nghĩa
Nhật Bản: Hồi ức đau thương
Triều Tiên: Nhớ về nhau
Trung Quốc: Ưu mỹ thuần khiết.
Còn có ý nghĩa là “phân ly, đau khổ, không may mắn, vẻ đẹp của cái chết” , nhưng nhiều người hiểu ý nghĩa hoa là “hồi ức đau thương” .