Osin Của Anh

Chương 18: Khe núi tử thần – Cưỡng hôn




Còn kiểu con gái giống như Nhan Mộ Ngữ, trước kia anh (MVN) có thể theo đuổi được thật là một kỳ thích, nhưng sau nhiều năm, muốn kỳ tích lại một lần nữa xuất hiện, không dễ dàng như vậy đâu a!

"Cậu đang suy nghĩ vì sao Nhan Mộ Ngữ đối xử với cậu như vậy hả?'

"Đúng rồi!" Mạnh Vũ Nhiễm khẩu khí ỉu xìu, hiện tại anh chỉ có thể ngồi nghe tên kia phân tích cái gì mà tâm lí nữ sinh, aizzz, dù sao về phương diện này anh cũng không bằng người ta.

"Cậu không nghĩ đến cảm xúc của Nhan Mộ Ngữ sao, mà cứ cho rằng cô ấy sẽ thích việc cậu làm? Còn có, cậu đã quên rồi sao, 'tài nữ' của chúng ta, rất không thích bị trở thành tiêu điểm." Lưu Kì lành lạnh bồi thêm một câu, đứng dậy rời đi.

Dù sao ý kiến thì anh cũng đã cho rồi, còn nghe hay không là trách nhiệm của tên Mạnh Vũ Nhiễm kia. Cùng lắm thì tiểu tử kia sẽ phải ăn thêm một chút đau khổ nữa, Lưu Kì có chút vui sướng khi người nào đó gặp họa a!

Thấy anh, Nhan mộ Ngữ sẽ cảm thấy thương cảm, đau khổ, bởi vì anh là nam chính trong giấc mơ thanh xuân của cô.

Lúc mà cô vô lực để tuổi trẻ tươi đẹp trôi qua theo năm tháng, anh cứ như thế càng ngày càng anh tuấn hơn.

Tất cả... chỉ là một giấc mơ.

Tình dậy... giấc mơ sẽ tan biến.....

Nhan Mộ Ngữ không rõ, đạo lý này, anh có thể hiểu hay không?

Đối với tình cảm lúc trước dành cho Mạnh Vũ Nhiễm, Nhan Mộ Ngữ không còn hứng thú nữa, chỉ cần hiện tại anh im lặng một chút, không gây phiền toái cho cô là được rồi.

Nhưng mà có đôi khi, tình cảm chính là một thói quen đáng sợ.

Mà Mạnh Vũ Nhiễm chiều nào cũng cố ý đến văn phòng làm việc của Nhan Mộ Ngữ, cùng đồng nghiệp của cô nói chút chuyện phiếm, thế nên một ngày mà anh không tới, sẽ có chút không quen

Trải qua hai lần thất bại, Mạnh Vũ Nhiễm đã nhận thức được sai lầm của mình rồi!

Anh vẫn là xem thường Nhan Mộ Ngữ rồi, cứ nghĩ cô sẽ bị xã hội này đồng hóa, nhưng mà, anh đã quên, cô kiêu ngạo như vậy, độc lập như vậy, chẳng trách.....

Có lẽ cô nghĩ lúc trước anh yêu cô là vì danh nghĩa của cô, sau này cũng vậy, cũng không thay đổi, huống chi tiểu nhân sao có thể nói chuyện thế tục.

Cho nên, anh nhất định phải đuổi cái ý nghĩ đó trong đầu của cô đi, chuyển hóa thành một loại tâm tình khác, mặc kệ bao lâu, cô vẫn là cô, vẫn không bị ảnh hưởng mà thay đổi, vì thế khi ở bên cạnh cô, Mạnh Vũ Nhiễm quên mất chính mình đã đối xử với cô như thế nào, cứ có cảm giác giống như là Mạnh Vũ Nhiễm vô câu vô thức kia.

Hôm nay, theo thói quen, anh tìm đến văn phòng của Nhan Mộ Ngữ, túy ý cầm một cuốn tạp chí, an tĩnh ngồi trên ghế.

Nhưng mà, tạp chí viết cái gì, một chữ cũng không lọt vào mắt anh.

Người ta nói, phụ nữ khi nghiêm túc là xinh đẹp nhất, nhìn thấy Nhan Mộ Ngữ hết sức chăm chú cúi đầu làm việc, anh không khỏi tán thưởng.

Đối với chuyện mình làm việc không đàng hoàng, Mạnh Vũ Nhiễm lại có chút tình táo, mỗi ngày anh đều tự động trước giờ tan tầm nửa tiếng đi đến đây, dù sao công việc của anh không nhất thiết phải hoàn thành ở văn phòng, đó cũng là lí do vì sao lão gia nhà anh để cho anh cuốn gói đi.

Anh đến đây, sẽ nhàn nhã ngồi uống trà nói chuyện phiếm, đợi đến khi mỹ nhân tan tầm, hộ tống mỹ nhân về nhà.

Ở một khía cạnh nào đó, Mạnh Vũ Nhiễm đã biến thành nhân viên cố định của công ty Nhan Mộ Ngữ rồi.

Đồng nghiệp của cô chung quanh còn nhìn anh như rất quen thuộc, ngay cả tổng giám đốc công ty cũng nhìn anh, theo thói quen nói một câu: "Vũ Nhiễm, cậu đợi một chút nữa, Mộ Ngữ năm giờ sẽ tam tầm a."

Cho nên bất đắc dĩ, Nhan Mộ Ngữ đã chấp nhận sự hiện hữu của anh.

Thái độ của anh đối với các đồng nghiệp của cô cũng không khác lắm, tuy rằng đây không phải mục đích cuối cùng của anh, nhưng đã xem như có tiến triển, so với lúc đầu là cô căn hận đến tận xương tủy, tránh anh không kịp, mà hiện tại.... có thể gọi là đại đại tiến triển rồi nha.

Nếu Mạnh Vũ Nhiễm không có thay đổi, vẫn cứ theo đuổi như cũ, ở trong mắt Nhan Mộ Ngữ có thể nói là quá ngu xuẩn. Rồi, hai người bọn họ sẽ như thế nào? Theo thời gian, cuối cùng sẽ trở thành 'thân mật xa giao' hay là 'bạn tốt', hay tất cả mọi người đều hưng trí ở trong dòng đời chìm nổi mà đến khi gặp lại cũng không còn quen biết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.