Osin Của Anh

Chương 16: Đại hội võ lâm




Trong lúc Tứ gia đang nói, có mấy Lạt ma hung ác xông vào phòng. Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền vội rút đao ra, quát: “Kẻ nào dám vào đây, kinh động công tử nhà ta!”

Một tiểu hòa thượng hổn hển chạy đuổi theo bọn Lạt ma, vội vàng nói: “Vị thí chủ này tới đây để làm việc thiện, xin các vị đừng…”

Bọn Lạt ma không chịu rời đi, cứ đứng nhìn chằm chằm Tứ gia không thôi. Triệu Tề Hiền quát: “Lạt ma thật vô lễ, công tử nhà ta trời sinh anh tuấn cũng không phải để cho ngươi nhìn. Muốn chết phải không?”

Lạt ma bị mắng thì tức giận, rống lên: “Ngươi nói cái gì?” rồi định tiến lên đánh Triệu Tề Hiền một trận. Một Lạt ma khác thấy thế thì vội kéo hắn ra ngoài, quát: “Không được chậm trễ chính sự.”

Trương Khang Niên thấy đám Lạt ma bỏ đi thì chạy ra nói với theo: “Các ngươi chạy mau đấy, bằng không lát nữa đừng hi vọng còn chân mà bò!”

Tiểu hòa thượng chắp tay tạ lỗi với Tứ gia, nói: “Xin thí chủ thứ lỗi, đám Lạt ma này điên rồi…lục lọi lung tung trong chùa, cũng không biết là muốn kiếm thứ gì.”

Tứ gia đứng dậy, nói: “Thật là kỳ quái, núi Ngũ Đài là nơi linh thiêng đất Phật, xưa nay không xung đột gì với đám Lạt ma. Các vị, chúng ta đi ra ngoài xem, rốt cuộc cái gọi là ‘chính sự’ trong miệng đám Lạt ma kia là gì?”

Vừa bước ra ngoài, đã thấy Lạt ma đứng đầy trong sân, vừa la hét vừa xông loạn vào các phòng. Trừng Quang nói: “Các vị tăng nhân, trong chùa các vị đã tìm hết rồi, quả thực không có người nào khác lạ, không biết bây giờ có thể rời đi rồi chứ?”

Lạt ma quắc mắt lên, quát: “Hừ, chỉ sợ còn chưa tìm hết đi?”

Nói xong, có một lạt ma tiến đến, nói nhỏ vài câu với Lạt ma kia, sau đó cả đám Lạt ma liền xông thẳng vào phìa trong.

Trừng Quang kêu lên: “Xin dừng bước!”

Lạt ma không thèm nghe, cứ hung hăng tiến vào, mà Trừng Quang thì lo lắng theo sau. Nhìn thấy Tứ gia, ông vội nói: “Thí chủ xin tạm thời tránh đi, chỉ sợ…”

Tứ gia nói: “Có chuyện gì vậy? Không biết tại hạ có thể giúp gì chăng?”

Trừng Quang thở dài, trong mắt nồng đậm ưu phiền, nói: “Aizz, một lời khó nói hết, A Di Đà Phật.”

Đúng lúc này, lại nghe thấy tiếng Lạt ma đập cửa ầm ĩ, Trừng Quang vội vàng nói câu xin lỗi với Tứ gia rồi chạy vào. Tứ gia cũng vào theo, sau lưng còn có Trương Triệu và Song Nhi.

Đám Lạt ma vây lấy một ngôi nhà nhỏ, hai mắt long lên sòng sọc, hung ác như hổ rình mồi.

Lạt ma thủ lĩnh ban nãy kêu lên: “Mau mở phòng này ra!”

Trừng Quang nói: “Đây là nơi bế quan của cao tăng chùa ta, không thể mở!”

Lạt ma quát: “Không mở, được, không mở thì chúng ta phá cửa!”

Đám lạt ma phía sau nghe lệnh, hùng hổ tiến lên mà Trừng Quang cũng xông tới.

Ngày thường, nhìn Trừng Quang ai cũng chỉ thấy đó là một lão già tầm sáu mươi tuổi ngốc nghếch thích nói kinh Phật, không ngờ đến lúc ra tay lại vô cùng linh hoạt nhanh nhẹn. Trương Khang Niên cả kinh nói: “Không ngờ võ công của lão hòa thượng này lại cao như vậy.”

Song Nhi nói: “Đúng vậy…Nhưng sức một người sao địch nổi trăm. Tiểu Bảo, chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Tứ gia thấy nhóm Lạt ma càng đánh càng hăng, định bảo ba người kia xông lên hỗ trợ, nhưng lại nghĩ tới vị “Ngọc Lâm thiền sư” kia: “Trừng Quang kính sợ Ngọc Lâm thiền sư như vậy, e rằng lão hòa thượng đó còn lợi hại hơn cả Trừng Quang. Chi bằng nhân cơ hội này, ta cứ để đám Lạt ma ép lão ra ngoài. Hơn nữa, không chừng có thể nghe ngóng được tin tức của Hoàng nội tổ.”

* Hoàng nội tổ: ông nội của vua

Sau khi lấy được thư từ trong tay đám Lạt ma ở quán trọ, người khác có thể không hiểu thư viết gì, nhưng Tứ gia tinh thông văn tự, vừa đọc liền biết thư là của Lạt ma trên Thanh Lương Tự gửi cho đám Lạt ma trong kinh thành, bên trong nói đã có tung tích người đó, hiện đang ở trong Thanh Lương Tự. Chẳng qua trong thư, người gửi chỉ xưng là “sư huynh” hết sức mơ hồ, hẳn là chỉ có người nhận mới hiểu được cặn kẽ. Qua chuyện này, có thể thấy kẻ gửi thư rất cẩn thận, đề phòng thư rơi vào tay người khác sẽ tiết lộ chuyện cơ mật.

Đó chính là lí do vì sao Tứ gia quyết định thẳng tiến đến Thanh Lương Tự.

Trừng Quang quả nhiên như Song Nhi nói, sau mấy chục hiệp giao đấu thì đuối sức, bị một Lạt ma điểm trúng huyệt đạo. Tứ gia ngẩn ra, nói: “Đi cứu người!”

Song Nhi lắc người xông ra, mà Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền lại nói: “Công tử, chúng ta cũng phải đi sao? Nếu vậy ai bảo vệ người?”

Tứ gia đá một cước, mắng: “Nhanh lên! Ta không cần người khác bảo vệ.”

Lúc này, Trương Triệu mới chịu rút đao ở thắt lưng ra, anh dũng xông lên.

Mà cũng trong nháy mắt này, cửa phòng đột nhiên bật mạnh, một người thong thả bước ra, dáng người mập mạp to béo, chính là Đại hòa thượng của Thanh Lương Tự.

Tứ gia thấy cửa mở ra liền biết cơ hội đã tới, không kịp che dấu hành tung vội vàng thi triển võ công vọt tới gần. Nhìn qua khe cửa mở rộng, lờ mờ có thể thấy cảnh tượng bên trong, một người đang ngồi tụng kinh, mặt mũi hiền từ. Có lẽ là bởi huyết mạch tương thông, Tứ gia cảm thấy mắt nóng lên, tuy rằng không nhìn được rõ từng đường nét trên gương mặt người kia, nhưng hắn dám khẳng định đó chính là Thuận Trị đế.

Hòa thượng vừa bước ra nhanh chóng phối hợp với Song Nhi, Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền đấu lại đám lạt ma. Trong trận chiến này, Song Nhi dựa vào ưu thế vóc dáng bé nhỏ, nhanh chóng điểm huyệt được rất nhiều tên, khiến cục diện nghiêng về phía có lợi cho bọn họ.

Tứ gia lúc này đã chạy tới giữa sân, đang muốn nhìn rõ hơn thì Đại hòa thượng kia đã đứng chắn trước cửa, chắp tay nói: “Đa tạ các vị thí chủ cứu giúp!”

Tứ gia còn chưa kịp nói thì Song Nhi đã chen vào: “Đại sư phụ, võ công của ông cũng rất tốt a!”

Đại hòa thượng không đáp lời nàng, chỉ nhìn Song Nhi một cái rồi xoay người đi vào phòng.

Tứ gia tập trung nhìn, trước khi cửa đóng lại hoàn toàn, hắn thề đã thấy rõ khuôn mặt người bên trong.

Đáy lòng hắn run rẩy, môi gắt gao mím chặt, sợ rằng chính mình không nhịn được sẽ kêu thành tiếng.

Song Nhi giải huyệt đạo cho Trừng Quang xong thì quay lại chỗ Tứ gia. Trừng Quang theo sau nàng, liên tục nói lời cảm tạ. Tứ gia nói: “Không vội, trước tiên chúng ta nên hỏi đám Lạt ma tới đây có mưu đồ gì?”

Trừng Quang lắp bắp, có ý muốn ngăn cản: “Cái này…”

Tứ gia cắt ngang: “Song Nhi.”

Song Nhi giải huyệt cho tên thủ lĩnh Lạt ma. Tứ gia hỏi: “Các ngươi rốt cục là ai, tới đây làm gì?”

Thấy Lạt ma định chối quanh, Tứ gia lại giở bài cũ, liếc mắt ra dấu cho Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền cầm mộc côn đến, nói: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không, đây là nơi Phật môn thanh tịnh, tăng nhân không thể phá giới, nhưng chúng ta là kẻ ngoại đạo…nói đi, ngươi muốn chết nhanh hay chết từ từ?”

Lạt ma nói: “Chết nhanh là thế nào? Chết từ từ thì ra sao?”

Triệu Tề Hiền nói: “Chết nhanh là dùng gậy đập nát đầu ngươi ra. Còn chết từ từ là đánh toàn thân ngươi trước, đánh tới lúc ngươi cạn máu mà chết. Nhưng mà, ta nói thật với ngươi, hai kiểu chết này kiểu nào cũng đau đớn như nhau thôi.”

Trừng Quang nghe thì nhíu chặt mày, miệng không ngừng niệm “A Di Đà Phật”. Mà Lạt ma thì đổ mồ hôi ròng ròng, nói: “Ta nói, ta nói, các ngươi thả ta ra.”

Tứ gia nói: “Cái này phải xem ngươi có nói thật hay không.”

Lạt ma nói: “Ta phụng mệnh sư môn tới đây, tới đây tìm một người. Người này là tăng nhân trong Thanh Lương Tự, tầm bốn mươi tuổi, khí chất bất phàm.”

Đem tất cả đám Lạt ma trói lại xong, nhìn trời đã tối đen như mực, Tứ gia nói: “Đại sư, đám Lạt ma hung ác dám xông vào đây như vậy, hẳn là bị người khác ép buộc. Nếu bọn chúng không đạt được mưu đồ, chỉ sợ… sau này quý tự không còn được an bình.”

Trừng Quang nói: “Vậy…Vậy phải làm sao?”

Tứ gia nói: “Hiện giờ bọn họ người đông thế mạnh, chúng ta tạm thời không nên đối đầu trực diện.”

Trừng Quang nghĩ tới nghĩ lui, nói: “Ta đi thỉnh giáo Ngọc Lâm sư thúc tổ một chút.”

Tứ gia gật đầu.

Một lát sau Trừng Quang đi ra, nói: “Vừa rồi lão nạp đi thỉnh giáo Ngọc Lâm sư thúc tổ, sư thúc tổ chỉ nói một câu…Tà không thể thắng chính.”

Trương Khang Niên nhảy dựng lên: “Lão hòa thượng, cái gì gọi là tà không thể thắng chính. Rõ ràng là lời nói suông, chẳng phải vừa rồi giao đấu ngươi thua sao?”

Trừng Quang bị nói như vậy, khuôn mặt hiện lên sự xấu hổ ảo não.

Tứ gia nói: “Không được vô lễ.”

Trừng Quang nhìn Tứ gia: “Xin lỗi thí chủ, nhưng sư thúc tổ đã quyết định như vậy, ta chỉ có thể nghe theo. Bây giờ trời tối rồi, không bằng thí chủ nhân cơ hội này xuống núi tránh nạn đi. Nếu đám lạt ma thật sự tới nữa, ta sợ không cản được.”

Song Nhi nói: “Đại sư, người cũng biết mình ngăn không được, vì sao không tránh đi?”

Trừng Quang nói: “Lời dạy của sư thúc tổ, ta chỉ có thể vâng theo. A Di Đà Phật.”

Bóng đêm dần dần chìm xuống, quả như dự liệu của Tứ gia, một đám Lạt ma lại xông tới. Tứ gia mang theo ba người kia đến hậu viện chống trả, trong lòng lại e đám Lạt ma giở quỷ kế. Quả nhiên, một lát sau bọn họ phát hiện ra một Lạt ma lén lút tiến vào, trong tay cầm theo một cái thùng lớn không biết đựng gì. Trương Khang Niên rút đao chém thùng một cái, không gian lập tức bốc lên một hương vị rất khó tả. Tứ gia ngửi thấy thì cả kinh, nói: “Cẩn thận, đám Lạt ma này định phóng hỏa.”

Hắn vừa dứt lời, nhóm Lạt ma đã nói: “Muốn sống thì mau tránh ra, còn không đừng trách chúng ta phóng hỏa.”

Triệu Tề Hiền vội giữ chặt lấy Tứ gia, nói: “Công tử, mau chạy đi.”

Cửa phòng lại một lần nữa mở ra, Đại hòa thượng to béo xông tới chiến đấu kịch liệt với đám Lạt ma. Tứ gia nói: “Lần này đám Lạt ma có chuẩn bị rất kĩ, chỉ sợ tăng nhân trong chùa không cản nổi.”

Trong lúc đó, đã có mấy Lạt ma định lẻn vào trong phòng, Tứ gia vội nói: “Mau đi hỗ trợ!” Ba người kia lập tức phi thân tới, lấp đi chỗ trống Đại hòa thượng để lại.

Tứ gia cũng nhân cơ hội này nhảy vào trong phòng. Hắn cảm thấy bên trong và bên ngoài cánh cửa này quả thực như hai thế giới, một cái thanh tịnh an bình, một cái dơ bẩn máu tanh.

Mà ngay trước mặt Tứ gia, hai người đang ngồi thẳng, ăn mặc quần áo tăng nhân. Tứ gia thấy một người trong số đó tuổi đã cao, vẻ mặt thâm trầm, nhất định chính là Ngọc Lâm trong miệng Trừng Quang, mà người còn lại…

Tứ gia chăm chú nhìn dung mạo người đó, cơ hồ kìm lòng không được mà quỳ rạp xuống đất.

Tuy rằng người này đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng ánh mắt lại rất giống mắt của Khang Hy, mang theo khí chất đế vương không giận tự uy.

Tứ gia quỳ rạp xuống đất, lại không biết nói gì mới tốt, miệng không ngừng gọi: “Đại…Đại sư…”

Người nọ vẫn ngồi im không nhúc nhích. Tứ gia tiến lại gần từng bước, thấy đại sư cầm tràng hạt trong tay, không ngừng lăn từng viên từng viên một thì vươn tay ra chạm vào chuỗi hạt, nhỏ tiếng gọi: “Đại sư.”

Tăng nhân hơi run người một cái, bàn tay đang nắm Phật châu cũng ngừng lại, hai tròng mắt chậm rãi mở ra, nhìn người trước mặt.

Giờ phút này, Đại hòa thượng kia đã phát hiện có người xông vào phòng, vốn tưởng rằng đó là Lạt ma, nhưng khi thấy Tứ gia quỳ gối trước mặt tăng nhân kia thì không khỏi nhẹ nhàng thở phào.

Tăng nhân kia mở to mắt, nói: “Tiểu thí chủ, ngươi là ai?” Ánh mắt của hắn bình tĩnh ôn nhu, thanh âm cũng nhẹ nhàng hiền hậu. Tứ gia nhịn không được liên tưởng đến thiếu niên Khang Hy, đôi mắt cũng đỏ lên.

Tứ gia đang muốn khai báo thân phận thì Song Nhi bên ngoài đã nhảy vào, nói: “Tiểu Bảo, không hay rồi, đám Lạt ma định phóng hỏa!”

Tứ gia cả kinh, quay đầu lại, nói: “…Đại sư, tạm thời tránh đi quan trọng hơn.”

Đại hòa thượng cũng thấy tình thế không ổn, vội vàng chạy lại chỗ tăng nhân. Tăng nhân nhìn Tứ gia, lại nhìn Ngọc Lâm thiền sư ngồi bên cạnh. Thấy Ngọc Lâm thiền sư vẫn ngồi thẳng như cũ thì thở dài, chậm rãi lắc đầu, nói: “Sống chết có số, tất cả hãy thuận theo ý trời đi.”

Tứ gia nhíu mày, nói: “Đại sư, một vị cố nhân trong kinh thành ủy thác ta tới tìm ngài. Ngài không muốn biết là ai sao?”

Tăng nhân nhắm mắt lại, rồi từ từ mở ra, nói: “Cái gì…Cố nhân?”

Bên ngoài lửa bùng lên, chiếu sáng cả một mảnh trời. Tứ gia cả kinh, mồ hôi cuồn cuộn đổ ra, quay đầu nhìn về phía Đại hòa thượng, nói: “Mang đại sư ra ngoài, không được để xảy ra sơ suất!”

Đại hòa thượng thấy hắn sai phái mình, khẩu khí uy nghiêm không cho phép phản bác thì thiếu chút nữa đã quỳ xuống nói “tuân mệnh”. Đại hòa thượng, không, hẳn bây giờ phải nói người này chính là hộ pháp của Thuận Trị đế, vội vàng ôm lấy chủ nhân của mình nhảy ra khỏi phòng. Lúc này, Trương Khang Niên cũng tiến vào, vừa đi vừa chặn đám Lạt ma hung hãn. Tứ gia nói: “Mau tới đây, đưa Ngọc Lâm thiền sư ra!”

Trương Khang Niên chạy lại, nói: “May mà lão hòa thượng này gầy!” sau đó một tay ôm thốc Ngọc Lâm thiền sư lên, tiếp tục chạy như bay ra khỏi phòng.

Tứ gia quát to: “Đến đại điện đằng trước gặp Trừng Quang!”

Mọi người mở đường máu xông ra ngoài, đã thấy Trừng Quang cũng bị thương, sắc mặt hoảng hốt. Quanh người ông ta, mười mấy Lạt ma đang giơ cao ngọn đuốc trong tay. Thủ lĩnh đám Lạt ma thấy đoàn người lao ra thì đắc ý nói: “Đem lão hòa thượng kia giao ra đây, bằng không đừng hòng sống sót.” Hắn chỉ thẳng vào Thuận Trị đế.

Tứ gia nhìn về phía Ngọc Lâm, thấy vị thiền sư này không định ra tay, cũng không biết là đang chờ cái gì. Chẳng lẽ giờ chết đã điểm rồi sao? Đúng lúc này, hắn nghe thấy bên ngoài huyên náo ồn ào một trận.

Trừng Quang nói: “Tại sao các ngươi lại muốn ông ấy?”

Lạt ma nói: “Đó là chuyện của chúng ta. Ha ha ha, người của chúng ta xem ra đã tới đông đủ rồi. Hừ, muốn san bằng Thanh Lương Tự này thật dễ như trở bàn tay.”

Vừa dứt lời, mấy bóng người từ trên trời giáng xuống, nói: “Ở trước mặt Thiếu Lâm Tứ đại kim cương, kẻ nào dám cuồng vọng như vậy!”

Quả thực là thế trận luân chuyển khó lường, Tứ gia quay đầu nhìn về phía Ngọc Lâm, ngầm hiểu ra chuyện này vị thiền sư kia đã tính sẵn. Tứ đại kim cương vừa xuất hiện, rất nhanh đám Lạt ma ngã chỏng gọng, lăn lộn trên mặt đất. Cộng với số Lạt ma bắt sống được sáng nay, cả thảy là hai mươi ba người. Tứ đại kim cương đánh bại Lạt ma xong, trên mặt không hề lộ ra vẻ vui mừng, chỉ bình tĩnh tiến đến, chăp tay hành lễ với Ngọc Lâm thiền sư.

Ngọc Lâm nói: “Đã vất vả cho các vị sư huynh rồi.”

Tứ đại kim cương nói: “Sau khi nhận được thư chúng ta vội vàng tới đây, không ngờ lại chậm mất một bước. Khi nãy dưới chân núi thấy Lạt ma tập hợp chừng ngàn người, chỉ e trận chiến đêm nay, khó có thể thắng được.”

Mọi người kinh hãi, vội vàng chạy ra ngoài nhìn xuống, chỉ thấy ánh lửa đang từ từ tiến gần hơn vào tầm mắt.

Sắc mặt mọi người trong chùa thay đổi khác nhau. Trương Khang Niên nói: “Làm sao bây giờ, lần này thì thảm rồi!”

Triệu Tề Hiền nói: “Không ngờ đám Lạt ma kia dám ngang nhiên như vậy.”

Trương Khang Niên không hiểu rõ bí ẩn trong chuyện này, vì thế tức giận nói: “Theo ta thấy, đám Lạt ma này thật ngu ngốc, định cướp cũng phải xem có đáng cướp hay không chứ. Tự nhiên đến chùa chiền phá rối cái gì, có gan thì đến kinh thành đi, xem ông đây có giết chết bọn ngươi không!”

Song Nhi nói: “Tiểu Bảo, lần này phải làm sao bây giờ?”

Tứ gia nhìn đoàn người dưới núi, nói: “Đừng nóng vội, các ngươi mau nhìn xem, đó là cái gì!”

Mọi người nhìn theo hướng tay Tứ gia chỉ, đã thấy trên đường lên núi, một đoàn người ngựa nhanh chóng xông lên, thoáng chốc đã khiến đám Lạt ma đại loạn.

Trừng Quang nói: “Hay là tiếp viện của Lạt ma lại tới nữa?”

Tứ gia lắc đầu, nói: “Không phải, nếu bọn chúng là cùng một hội thì tại sao đoàn người kia vừa tới thì đoàn người phía trước đã loạn như cào cào. Các ngươi nhìn kỹ mà xem.”

Quả nhiên như lời Tứ gia nói, ánh đèn đuốc càng lúc càng ít dần.

Mọi người nhìn nhau không hiểu ra sao. Ngọc Lâm thiền sư lại nhìn về phía Tứ gia, mà Thuận Trị đế cũng nhìn hắn. Tứ gia giật mình, nhận ra hắn đã để lộ dấu vết, vì thế quyết định lật bài, chậm rãi nhìn về phía Hoàng nội tổ, gật gật đầu. Ánh mắt hai người giao nhau, không hẹn mà cùng mỉm cười.

Trương Khang Niên cười to: “Tốt lắm rồi, chẳng lẽ đám Lạt ma xảy ra nội chiến sao?”

Tứ gia nói: “Cái này không có khả năng, chắc hẳn người cứu viện của chúng ta đã tới.”

Ngọc Lâm lúc này mới mở miệng, nói: “Cho dù là có người tới cứu thì e chờ được đến lúc họ tới nơi thì đám Lạt ma đi đầu đã xông vào rồi.”

Triệu Tề Hiền tỏ vẻ thản nhiên, nói: “Đại sư, người nói vậy là không đúng rồi. Có Tứ đại kim cương ở đây, chỉ cần Lạt ma vừa xuất hiện, chúng ta vung tay đánh đuổi họ thôi.”

Ngọc Lâm không thèm để ý tới Triệu Tề Hiền, im lặng lần tràng hạt.

Tứ gia quay đầu lại, nhìn mấy Lạt ma đang nằm sõng soài trên sân, nói: “Đám Lạt ma tuy nhiều, nhưng không có trật tự. Vốn ta đã vạch sẵn một kế hoạch xuống núi, nhưng hiện giờ viện quân tới, kế kia không thể dùng. Mọi người yên tâm, viện quân có chuẩn bị mà tới, chắc chắn rất nhanh sẽ lên núi.”

Mọi người lại cúi đầu nhìn, thấy đoàn người ngựa kia ban nãy còn chưa tới chân núi mà giờ đã đến lưng chừng, không khỏi cảm thấy phấn chấn tinh thần.

Tứ gia nói tiếp: “Hiện giờ việc cần làm là phòng thủ nghiêm ngặt bốn phía. Việc này xin kính nhờ bốn vị Kim cương đại sư. Ngọc Lâm đại sư, ta nghĩ võ công của ngài cũng không phải tầm thường, ở đây ta còn hai gã thị vệ, Song Nhi cũng có võ công, nếu sắp xếp tốt tăng nhân trong chùa, hẳn là có thể trì hoãn một lát.”

Luận tài thao lược điều binh khiển tướng thì Tứ gia phải nói là bậc kì tài. Hắn rất nhanh đã vẽ xong sơ đồ bố trí, phân công ai phòng thủ, ai tấn công, ai phụ trách tuần tra. Tứ đại kim cương nhận lên bảo vệ cửa trước. Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền dẫn tăng nhân trong chùa trấn giữ cửa sau. Song Nhi và Ngọc Lâm đại sư tùy tình hình mà cứu người. Tứ gia và Hộ pháp hòa thượng bảo vệ Thuận Trị đế.

Thanh Lương Tự không lớn, mà Tứ gia lại sắp xếp bố trí chu toàn kín kẽ, nên chẳng mấy chốc nơi này biến thành pháo đài dễ thủ khó công. Đám Lạt ma mãi không xông vào được, đang định giở bài phóng hỏa cũ thì đã bị gươm giáo sau lưng giết chết. Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đám Lạt ma, Tứ gia chậm rãi mỉm cười: “Tới rồi!”

Hắn còn chưa dứt lời, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: “Ác tặc dám cả gan xâm phạm Phật môn đã bị giết sạch, bản đại nhân tới chậm, còn thỉnh các vị đại sư thứ tội!”

Tứ gia nghe xong, trong đầu “tạch” một tiếng, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.