Osin Của Anh

Chương 13: Giải độc




Mộc Kiếm Bình tỉnh táo lại, nói: “Người không phải nói hoàng đế lớn lên rất xấu sao? Tại sao…Ngươi vừa rồi chẳng xấu chút nào?”

Kiến Ninh nói: “Ta có nói vậy sao? Ha ha, ta khi đó chỉ đùa ngươi thôi, ngươi nhìn ta thì biết, Hoàng đế là ca ca ta, đương nhiên không thể nào xấu được rồi.”

Mộc Kiếm Bình gật gật đầu, thở dài nói: “Đúng vậy, ta vốn nên nghĩ ra ngay từ đầu. Công chúa, người lớn lên xinh đẹp như vậy, hoàng đế sao có thể xấu xí được. Giống như ta và ca ca…”

Kiến Ninh cười cười, nói: “Mộc Mộc lớn lên xinh đẹp như vậy, chỉ hơi kém ta chút thôi, chẳng phải là ca ca ngươi cũng không tệ sao? Nói đi, hắn có đẹp trai không?”

Mộc Kiếm Bình khó hiểu hỏi lại: “Đẹp trai hay không?”

Kiến Ninh nói: “Ý là…có anh tuấn không?”

Mộc Kiếm Bình nói: “Ta thường nghe mọi người nói ca ca là giống rồng phượng, anh tuấn bất phàm, nhưng mà, ta cảm giác so ra thì vẫn kém ca ca của công chúa…Hoàng đế đẹp trai hơn.” Lúc nàng nói tới đây, hai má lại bắt đầu phiếm hồng.

Lại nói tới quỷ ốc trên núi hoang kia, Tứ gia hoảng hồn không thôi, nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, chần chừ một lát: “Song Nhi?”

Cô gái trước mặt đôi mắt thật to, trong sáng như nước nhìn Tứ gia nói: “Tiểu Bảo, ngươi không nhớ ta sao? Không cần sợ, ta thật sự không phải là quỷ, ngươi nhìn kĩ lại đi. Ta là Song Nhi a, ngươi nhìn kỹ lại đi.”

Tứ gia giả bộ trầm ngâm, sau đó chậm rãi nói: “Ta…lâu như vậy rồi, thực sự không nhận ra…Ngươi là Song Nhi?”

Song Nhi nói: “Đúng vậy đúng vậy, ta chính là Song Nhi cùng ngươi lớn lên tại Lệ Xuân Viện ở Dương Châu này. Vi Tiểu Bảo, ngươi thực sự quên ta rồi sao? Mới xa nhau một năm thôi đấy. Lúc đó ngươi còn bảo vì ta mới lên kinh thành mà? Chẳng lẽ ta thay đổi nhiều như vậy?”

Nàng nói xong thì đôi mắt to đã rơm rớm lệ, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống người Tứ gia.

Tứ gia nhìn nàng, trong lòng không biết phải làm sao, chỉ đành nói: “Song Nhi, ngươi đừng khóc, ngươi…Ta không thể cử động, không biết là tại sao? Nơi này âm u như vậy, ta lại mới tỉnh dậy, cho nên không nhìn rõ lắm. Đợi lát nữa ra ngoài sáng, không chừng ta sẽ nhận ra.”

Song Nhi nghe đến đó thì chuyển sang vui vẻ, vội vàng ngừng khóc, đưa tay gạt nước mắt đi, nói: “Đúng rồi, đúng rồi, ta thật là hồ đồ. Là Tam thiếu nãi nãi điểm huyệt của ngươi, ta đã quên mất….Tiểu Bảo đừng sợ, ta lập tức giải huyệt cho ngươi liền.”

Song Nhi nhẹ nhàng ấn trước ngực Tứ gia hai cái. Tứ gia thân mình run lên, thử thăm dò giật giật tay chân, quả nhiên có thể cử động.

Song Nhi nhìn Tứ gia, ánh mắt vẫn đầy lo lắng, hỏi: “Tiểu Bảo, ta thật sự thay đổi nhiều lắm sao?”

Tứ gia quay đầu lại nhìn nàng: “Cũng không nhiều…”

Song Nhi ánh mắt đỏ lên: “Nhưng ngươi thấy ta, một chút cũng không cao hứng, so với trước kia…so với trước kia khác rất xa.”

Tứ gia nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn nàng khóc sưng đỏ hai mắt, liền nói: “Ta vừa rồi bị dọa sợ quá, nhất thời đầu óc ngưng trệ. Song Nhi, ngươi đừng trách ta.”

Song Nhi nhìn Tứ gia, miệng cố nở nụ cười, nói: “Ta làm sao có thể trách ngươi, ta thấy ngươi thật sự rất vui vẻ. Sau khi chúng ta lạc nhau, ta lúc nào cũng lo lắng cho ngươi, còn sợ rằng ngươi đã…đã…may mắn ông trời phù hộ, ngươi không những không sao còn lập được công lớn.”

Tứ gia ngồi xuống bên giường, nghe vậy buông tiếng thở dài, nói: “Đúng vậy, rất nhiều chuyện đã xảy ra…Ta suýt chút nữa đã quên, có một chuyện chưa kịp nói với ngươi. Ta vào cung chưa được bao lâu thì bị kẻ gian hãm hại, đầu bị thương rất nặng, mọi thứ trong quá khứ đều không nhớ rõ nữa.”

Song Nhi cả kinh, nói: “Kẻ gian? Có phải là tên đại gian thần Ngao Bái không?”

Tứ gia cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng vẫn biết thời biết thế mà nói: “Bị ngươi đoán trúng rồi. Lúc ta đấu với tên đại gian thần kia, bị hắn đập một đao vào đầu. Aizz, hôn mê ba ngày ba đêm mới tỉnh, thiếu chút nữa đã xuống Hoàng Tuyền rồi.”

Song Nhi lo lắng không thôi: “Tiểu Bảo, ngươi quả nhiên chịu khổ quá nhiều rồi, đều là tại ta, ô ô…Trách không được cách nói chuyện và cử chỉ của ngươi không giống như trước nữa, đều là bởi ngươi bị thương nặng mới đổi tính.”

Tứ gia ho khan một tiếng, nói: “Không sao, thật sự không sao mà? Mà ta không giống lúc trước một chút nào sao?”

Song Nhi gật đầu, còn nói: “Trước đây ngươi luôn cợt nhả, hiện tại lại không cười…Trước đây ngươi hoạt bát nhảy nhót như khỉ suốt ngày, mà nay…nay…” Lúc nàng nói tới đây, trong mắt hơi lóe lên một tia sợ hãi.

Tứ gia hỏi: “Nay làm sao?”

Song Nhi đáp: “Ngươi như biến thành người khác vậy. Ta thấy nhất cử nhất động của ngươi, giống y hệt quan lớn…hoặc là thiếu gia công tử nhà giàu, quen được kẻ hầu ngươi hạ…thực sự rất xa lạ với ta…”

Tứ gia mỉm cười: “Song Nhi, con người luôn luôn thay đổi.”

Song Nhi vội la lên: “Tiểu Bảo, ngươi có thay đổi thế nào cũng không quan trọng, nhưng ngươi đừng nói không biết ta…Còn có, còn có, mẹ ngươi ở Lệ Xuân Viện, ngươi còn nhớ không?”

Tứ gia nghe “Lệ Xuân Viện”, lại nghe “mẹ” thì nhịn không được mà giơ tay lên đập bồm bộp vào đầu.

Mà Song Nhi thấy thế thì gấp đến rơi lệ, nói: “Tiểu Bảo, chúng ta tuy lớn lên trong kĩ viện, mẹ ngươi…mẹ ngươi là kĩ nữ, nhưng ngươi không thể vì thế mà không nhớ nơi mình sinh ra a…”

Tứ gia trong lòng cực kì mờ mịt, thầm nghĩ: “Lệ Xuân Viện, cái tên này vừa nghe đã biết không phải chỗ tốt gì, quả nhiên là vậy…Sớm biết tên tiểu thái giám chết tiệt này còn lớn lên ở kĩ viện nữa thì ta thà ngay từ đầu bị công chúa một đao chém chết còn hơn. Nếu chuyện này để đại thần trong triều, hoặc là huynh đệ…hoặc là Hoàng A Mã biết thì trẫm quả thực có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không gột được ô danh này.”

Trong phút chốc, hắn thực hận không thể tìm được thứ gì sắc nhọn mà đâm vào cổ chết quách đi.

Nghĩ tới nghĩ lui một lát, hắn vốn muốn nói bản thân cái gì cũng không còn nhớ nữa. Không phải người ta vẫn nói “anh hùng không hỏi xuất thân” sao? Nhưng ngay lập tức Tứ gia kịp kìm lại: “Không ổn, Trần Cận Nam là người lập ra Thiên Địa hội. Mà người của Thiên Địa hội thì phân tán nhiều nơi, tin tức linh thông. Trần Cận Nam để Vi Tiểu Bảo lên làm Hương chủ Thanh Mộc Đường, vậy nhất định đã phải điều tra rõ ràng thân thế của hắn rồi…Cô nương này ta thực sự không rõ lai lịch của nàng, giả như nàng cũng có liên hệ với Trần Cận Nam thì sao. Nếu ta nói không nhớ gì nữa, chẳng phải sẽ tạo thêm phiền toái ư?”

Vì thế, hắn đành thở dài não nề.

Song Nhi thấy Tứ gia không nói, còn tưởng hắn thực quên rồi, đang định gợi nhắc lại thì Tứ gia đã mỉm cười nói: “Ngươi thật buồn cười.”

Song Nhi ngạc nhiên nói: “Ta buồn cười? Tiểu Bảo, vì sao ngươi cười ta?”

Tứ gia nói: “Ta cho dù quên hết mọi chuyện, chẳng lẽ lại không nhớ được mẹ mình hay sao…” dừng một chút, hắn lại nói tiếp, “còn có, ta là thanh mai trúc mã của ngươi.”

Song Nhi nghe hắn nói thế, liền vỗ tay cười nói: “Tiểu Bảo, thì ra ngươi vẫn nhớ ta. Như vậy thì ta yên tâm rồi!”

Tứ gia thấy nàng khờ dại tươi cười rạng rỡ thì thầm nghĩ: “Đứa nhỏ này thật ngốc, chọn ai không chọn lại chọn ỷ lại vào tên vô lại Vi Tiểu Bảo này. Nhưng như vậy cũng tốt, cho dù ta có sơ xuất gì thì cũng không sợ nàng nghi ngờ. Huống hồ loại chuyện ‘tá thi hoàn hồn’ này nói ra sợ cũng không ai tin.”

Tứ gia nói: “Đúng rồi, Song Nhi, từ dạo trước…lạc nhau, ta luôn lo lắng cho ngươi…Sao ngươi lại ở đây? Hơn nữa, chủ nhân nơi này, là ai vậy?”

Đang nói, bên ngoài một giọng nữ vang lên: “Tam thiếu nãi nãi thỉnh Vi công tử.”

Song Nhi vội vàng nói: “Tiểu Bảo, đừng lo, lần đó ta đã được quý nhân cứu giúp. Mà nơi này là nhà của Tam thiếu nãi nãi…ngươi vừa gặp đó.”

Tứ gia gật gật đầu: “Ta biết rồi.”

Lập tức Tứ gia đi theo Song Nhi ra ngoài, rồi lại vào trong đại sảnh. Trong sảnh sạch sẽ chỉnh tề, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết đánh nhau đêm qua, mà cả đám người Chương Lão Tam cùng bọn Trương Triệu Phong Lý cũng không thấy đâu.

Một thiếu phụ đã đứng chờ sẵn. Bà mặc quần áo tang trắng, khuôn mặt để mộc tự nhiên, phong thái cao quý hiển lộ rõ ràng, tuy rằng có tuổi nhưng vẫn không giấu nổi nét xinh đẹp…Nhưng trong hai tròng mắt lại ẩn ẩn mang theo nét ai oán sầu thương.

Tứ gia nhịn không được nhìn nhiều hơn một chút, trong lòng thầm nghĩ: “Bà ta…hẳn chính là Tam thiếu nãi nãi mà Song Nhi nói…Đáng thương cho một thiếu phụ, chưa già mà đã góa bụa.”

Tứ gia tiến lên, Tam thiếu nãi nãi của Trang gia tự mình quỳ xuống, nói: “Thiếp thân thay mặt cho toàn gia cùng hơn trăm người bị Ngao Bái hại chết tạ ơn Vi công tử.”

Tứ gia cũng chắp tay lại, nói: “Phu nhân không cần khách sáo, xin mau mau đứng lên đi, mọi người cũng mau mau đứng lên.”

Tam thiếu nãi nãi đứng dậy, theo sau, đám nha hoàn cũng đứng lên. Tam thiếu nãi nãi lại nói: “Công tử giết Ngao Bái, chính là đại ân nhân của chúng ta. Hôm qua dọa công tử sợ hãi, thật là chuyện bất đắc dĩ, nay xin công tử thứ tội.”

Tứ gia nói: “Ngao Bái kia nghiệp chướng nặng nề, giết hắn coi như là thay trời hành đạo, xin thiếu nãi nãi đừng gọi ta là đại ân nhân.”

Thiếu nãi nãi hỏi: “Thiếp thân có một chuyện không rõ.”

Tứ gia nói: “Phu nhân có điều gì xin cứ nói.”

Thiếu nãi nãi nói: “Nghe nói Ngao Bái chính là đệ nhất dũng sĩ Mãn Châu. Năm xưa quần hùng Thiên Địa hội đông đảo như vậy muốn ám sát hắn còn thất bại, sao công tử, thứ cho ta nói thẳng, chỉ là một thiếu niên chân yếu tay mềm, lại có thể giết chết được hắn?”

Tứ gia mỉm cười. Loại câu hỏi này có thể làm khó được hắn sao, nằm mơ?

Mặc dù Tứ gia không biết quá trình Vi Tiểu Bảo giết Ngao Bái rốt cục là bằng cách nào, nhưng hắn lại biết rõ Khang Hy từng dùng mấy chục tên tiểu thái giám, bày trận ở Ngự Thư Phòng để bắt vị “đệ nhất dũng sĩ” này. Ngao Bái bị công kích bất ngờ, không kịp trở tay nên mới ngã xuống đất bị bắt sống. Chung quy chuyện này cũng chỉ có thể trách Ngao Thiếu Bảo quá mức chủ quan khinh địch mà thôi.

Mà sau này, đây chính là chuyện Khang Hy đế đắc ý nhất, vì thế nên trong hoàng tộc, không ai không biết, không ai không nói Khang Hy đế tuổi khi đó còn trẻ mà đã anh minh sáng suốt dũng cảm hơn người.

Tứ gia biết được đại khái câu chuyện, hơn nữa sau khi hắn biết mình là Hương chủ Thanh Mộc Đường, liền dần dần giả moi móc hết toàn bộ thông tin. Hắn còn biết cả chuyện Vi Tiểu Bảo phụng mệnh Khang Hy đến địa lao tra khảo Ngao Bái, sau đó đám người Thiên Địa hội xông vào, trong lúc hỗn loạn hắn đã một đao đâm chết Ngao Bái. Thấy thế thì người của Thiên Địa hội liền mang xác của Ngao Bái đi, đồng thời đem theo cả Vi Tiểu Bảo, mà triều đình đối với chuyện này chỉ nói là đó là người của Ngao Bái cướp xác chủ đi chôn.

Cho nên, Tứ gia rất nhanh đem sự tình kể lại sinh động như thật cho Tam thiếu nãi nãi nghe. Nghe xong, Tam thiếu nãi nãi thở dài, nói: “Trách không được là vậy, thì ra là Hoàng đế đã có kế sách. Thực sự là ông trời có mắt, phù hộ cho Hoàng đế và Vi công tử thành công.”

Tứ gia nói: “Đương nhiên là vậy. Trận chiến đó thực sự rất nguy hiểm, chúng ta có mấy chục thái giám mà cuối cùng chết gần hết, chỉ còn lại vài người bị thương nặng.”

Nha hoàn bên cạnh nghe vậy thì không khỏi lộ ra vẻ mặt khiếp đảm, mà Song Nhi nhìn Tứ gia, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng thân thiết. Đến tận khi Tứ gia nhìn nàng mỉm cười, gật đầu một cái thì Song Nhi mới an tâm cúi đầu.

Hầu chuyện với Tam thiếu nãi nãi xong, Tứ gia liền hỏi tung tích bốn người đi theo mình. Thiếu nãi nãi chỉ nói bọn họ hít quá nhiều thuốc mê, hiện giờ đang nghỉ ở hậu viện. Còn đám người Chương Lão Tam đảo Thần Long thì bị ma quỷ dọa sợ đã bỏ chạy.

Sau đó Song Nhi dẫn Tứ gia về phòng nghỉ ngơi. Nàng trải giường chiếu cẩn thận cho hắn, mỉm cười: “Tiểu Bảo, ngươi đêm nay ngủ ở đây nhé. Có cần gì thì cứ ra ngoài gọi ta một tiếng. Trên bàn là bánh ít, tự tay Tam thiếu nãi nãi làm đó, người đói thì ăn đi.”

Tứ gia nói: “Đa tạ ngươi, Song Nhi, ngươi thật chu đáo quá.”

Song Nhi nói: “Ngươi đừng khách khí với ta, thấy ngươi như vậy…ta không được tự nhiên, giống như chúng ta thực xa lạ. Chăm sóc ngươi không phải là chuyện ta vẫn thường làm hay sao?”

Tứ gia liền cười: “Sau khi vào cung phải tuân theo quy củ, thành ra ta bị rèn quen rồi. Song Nhi, ngươi đừng giận ta.”

Song Nhi che miệng cười, nói: “Ta hiểu mà. Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta ra ngoài đây.”

Sau khi Song Nhi đi, Tứ gia quả nhiên cảm thấy bụng sôi lên ùng ục, liền ra bàn lấy bánh ít ăn. Cắn vào miệng, hương vị bánh ngọt ngào thơm phức, khiến Tứ gia quen ăn sơn hào hải vị cũng phải khen một tiếng ngon. Hắn không khỏi ăn thêm hai cái nữa rồi mới lên giường.

Ngày hôm sau, Song Nhi gõ cửa đánh thức Tứ gia, lại hầu hạ hắn rửa mặt thay quần áo. Tứ gia đã rất lâu rồi không được hưởng đãi ngộ như vậy, trong cung Tiểu Kì Tử là người của công chúa, hắn cũng không dám sai bảo quá đáng, cho nên lần này, nhất thời “long tâm đại duyệt”.

* long tâm đại duyệt: ý chỉ vua hài lòng thỏa mãn

Song Nhi còn chuẩn bị cháo và bánh bao cho Tứ gia ăn sáng.

Tứ gia đang ăn, thấy Song Nhi khóc rấm rứt thì không khỏi ngẩn người, hỏi: “Song Nhi, ngươi lại làm sao vậy?”

Song Nhi lắc đầu, quay mặt đi, một chữ cũng không nói. Tứ gia hỏi lại: “Rốt cục có chuyện gì vậy? Sao ngươi lại không vui?”

Song Nhi im lặng hồi lâu mới nói: “Tiểu Bảo, hôm nay ngươi định rời khỏi đây à?”

Tứ gia gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, nhưng mà ta đi thì sao?”

Song Nhi chần chừ mãi: “Tiểu Bảo, ta thấy ngươi thật sự thay đổi rất nhiều, cách nói năng hành xử chẳng còn chút bóng dáng nào của ngày trước, ta biết…như thế rất tốt. Tam thiếu nãi nãi đã nói với ta, bà bảo như vậy nghĩa là ngươi đã trưởng thành rồi, trở nên lịch lãm có học hơn, còn khuyên ta nên cao hứng mới phải…nhưng mà ta…ta cảm thấy lo lắm.”

Tứ gia hỏi: “Ngươi lo cái gì?”

Song Nhi nhịn không được khóc ròng: “Tiểu Bảo, có phải như vậy nghĩa là chúng ta sẽ không thân mật như trước không? Ngươi…Hôm nay ngươi đi rồi, có phải sẽ sớm quên ta không?’

Tứ gia nhìn thấy Song Nhi nước mắt rơi như mưa, tâm tình không khỏi dao động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.