Osin Của Anh

Chương 11: Hoả Hàn trùng




Trích lời Gia Mộc: Báu vật trong mắt bạn có thể chỉ là rác rưởi trong mắt người khác.

Lúc đến nhà chị cả nơi bố mẹ ở tạm, Hạ Khánh Phong nhìn thấy tình cảnh thế này: Mẹ dựa vào một góc sofa không ngừng than vãn, bố ngồi bên cạnh mẹ không ngừng hút thuốc lá, chị cả ngồi trước quạt điện mà trên tay còn cầm quạt, anh rể thì chơi đùa với hai đứa con, vẻ mặt như người ngoài cuộc, em trai lớn đang nằm nghịch điện thoại trên giường cách đó không xa, em trai thứ hai cũng nằm nghịch điện thoại trên giường, em gái út thì đang bưng một đĩa hoa quả từ trong bếp ra, nhìn hắn một cái rồi ngồi xuống cạnh mẹ thì thầm nói chuyện.

"Mẹ..."

"Con còn coi mẹ là mẹ thì mau chia tay Triệu Chân Chân đi!" Bà Hạ chỉ Hạ Khánh Phong, nói: "Õng a õng ẹo, cái gì cũng không biết làm, lần trước mẹ bảo nó thái khoai tây mà nó cũng không biết, cả ngày đỏng đảnh bắt mọi người dỗ dành. Hôm nay mẹ nói nó hai câu mà nó dám cãi lại mẹ, nếu con lấy nó thì sau này bố mẹ coi như không có đứa con này nữa".

"Mẹ, mặc dù Chân Chân không biết làm nhưng cô ấy cũng cô gái tốt, con lấy cô ấy..."

"Con lấy nó thì thế nào? Trước con nói bố mẹ Chân Chân rất tốt với con, sao mời người ta đi ăn tốn bao nhiêu tiền mà người ta còn không coi ra gì? Loại người xem thường người khác này, nhà chúng ta không với cao nổi!" Bà Hạ nhếch miệng: "Hừ! Cũng chỉ là hai giáo viên tiểu học mà xem thường người khác, lúc đầu bao nhiêu đứa theo đuổi con, con gái trưởng phòng công thương huyện chúng ta thật tốt, vậy mà con chê nó xấu, tính cách không tốt. Nếu con lấy nó thì bây giờ bố mẹ làm sao phải bận tâm như vậy".

"Mẹ, mẹ đừng lo chuyện của con".

"Mẹ không lo? Không lo thì con được học đại học chắc?" Bà Hạ đập bàn: "Chị con đã hỏi thăm rồi, cho dù nhà bọn họ cho Chân Chân căn hộ mới hơn một trăm mét vuông làm của hồi môn thì mỗi tháng cũng phải trả ngân hàng hơn bảy ngàn, còn không đứng tên nó mà đứng tên bố mẹ nó. Chi dù là sang tên cho vợ chồng con thì một tháng nó kiếm được bao nhiêu? Hai đứa sống với nhau, tất cả tiền lương đều phải trả nợ thì sống thế nào? Con bỏ mặc em trai em gái à?"

Hạ Khánh Phong lạnh mặt: "Chị..."

Hạ Quế Chi đặt quạt xuống: "Khánh Phong, em luôn luôn là đứa hiểu chuyện nhất. Bây giờ không phải lúc nói chuyện tình cảm, hôn nhân là chuyện rất thực tế, cho dù là người thành phố cũng không có ai kết hôn mà lại vác gánh nặng như vậy".

Hạ Khánh Phong cào tóc: "Chị đừng nói nữa".

"Khánh Phong, con phải suy nghĩ một chút cho mẹ và bố con, bố mẹ vất vả nửa đời rồi, bây giờ người đầy bệnh tật, có muốn giúp con cũng không giúp được..." Bà Hạ nói.

"Mẹ... Chị... Hai người..."

"Anh, sao anh không chịu hiểu nhỉ? Mẹ đã bị anh làm tức giận đến sinh bệnh rồi, anh định làm mẹ tức chết à?" Hạ Vi Vi nói the thé: "Cô ta cả ngày đỏng đảnh, còn xem thường người khác, em đã ngứa mắt từ lâu rồi, vừa thích mặc đẹp vừa thích tiêu tiền, thảo nào bố mẹ cô ta cũng bỏ cô ta".

"Vi Vi, em im ngay!" Hạ Khánh Phong quát.

"Em gái con nói đúng đấy, con quát nó cái gì? Người nhà nó có ra gì, lừa con đến nhà hàng lớn ăn cơm, lừa con mua đồ, lừa con mua trang sức cho nó! Cả nhà nó đều là đồ lừa đảo". Bà Hạ nói, càng nghĩ càng thấy giả thiết này là đúng: "Nó chính là đồ lừa đảo!" Vừa nghĩ đến số tiền con trai mình phải tiêu đó, bà lại cảm thấy ngực càng đau hơn.

Hạ Khánh Phong cảm thấy mình không thể ở lại trong phòng này một giây đồng hồ nào nữa: "Mẹ... Con đi đây!"

"Con không được đi. Con nhà đàng hoàng có ai như nó không? Chưa cưới nhau đã sống chung với con rồi, cho con ngủ với nó, còn cả ngày nói chuyện với nhà mình, dẫn nhà mình đi mua sắm, thì ra là đồ lừa đảo!"

Hạ Khánh Phong mở cửa bước đi không quay đầu lại. Điện thoại của hắn lại đổ chuông, vẫn là Chân Chân... Hắn từ chối, bước đi đơn độc.

Triệu Chân Chân nhìn điện thoại, nước mắt lưng tròng. Lâm Gia Mộc ôm cô: "Em gái..."

"Nhất định là người nhà anh ấy ép anh ấy". Triệu Chân Chân đẩy Lâm Gia Mộc ra: "Chị, có phải chị nói gì với người nhà bọn họ không? Sao chị lại không muốn em được hạnh phúc như vậy?"

"Triệu Chân Chân, em nói gì vậy?" Trịnh Đạc đang đứng cách hai chị em một đoạn, nghe thấy câu này không nhịn được quay lại: "Em còn có lương tâm hay không? Lúc này em còn không thấy rõ ràng Hạ Khánh Phong là người thế nào sao? Bây giờ em còn chưa cưới nó, nhà em có chút chuyện mà nó đã thế này. Nếu em lấy nó thật, khi em có khó khăn gì thì có thể trông chờ được nó không? Loại người thế này mà em còn xem như bảo bối, làm bố mẹ em đau lòng, làm chị họ em đau lòng, lương tâm của em để đâu? Em đi ngay, đừng có ở đây khóc lóc nữa, muốn khóc đi chỗ khác mà khóc".

Triệu Chân Chân bị mắng chết sững, lúc Trịnh Đạc đuổi thì cô cũng đã xoay người chạy ra ngoài...

Nếu như một tuần trước cuộc sống của Triệu Chân Chân ngập tràn ánh nắng thì hôm nay, một tuần sau, cuộc sống của Triệu Chân Chân đã như thời tiết bây giờ, cuồng phong gào rú, mưa to như trút. Cô đứng dưới mái hiên một quán cà phê tránh mưa, nhìn mưa trên trời, cảm thấy đột nhiên hiểu được tất cả những bài tình ca đau lòng trước đây vẫn không hiểu được. Thì ra những thứ cô không để ý, những thứ cô cảm thấy đương nhiên lại là tiêu chuẩn để người khác, thậm chí là cả xã hội đánh giá cô. Cô không phải con gái của bố mẹ cô nữa, không còn là người thừa kế tài sản nhà họ Triệu nữa, không còn là cô tiểu thư không thiếu tiền đó nữa. Trong mắt người khác, cô không còn là gì cả, mà người khác này lại là người yêu của cô.

Trước hắn nói với cô tình yêu là quan trọng nhất, điều kiện gia đình, của cải vật chất đều là cặn bã của cái xã hội coi trọng vật chất này. Hai người cùng nhau phấn đấu tay trắng dựng nghiệp thì tình cảm mới vững bền. Không ngờ những lời này đều là dối trá, nhà mình vừa mới có chuyện, hắn và người nhà hắn tất cả đều đã thay đổi...

Cửa quán cà phê mở ra, một nhân viên đứng bên trong nói với cô: "Bà chủ chúng tôi bảo mời cô vào tránh mưa".

Triệu Chân Chân gật đầu đẩy cửa đi vào, ngồi xuống vị trí gần cửa sổ. Nhân viên quán bưng một cốc Cappuccino nóng tới: "Bà chủ tôi nói, bất kể lúc nào thì một cốc cà phê nóng luôn có thể làm mọi người ấm áp một lát".

Triệu Chân Chân ngẩng đầu nhìn về phía quầy, một người phụ nữ da trắng vẫn tóc thanh nhã mỉm cười nhìn cô. Triệu Chân Chân cười theo, cầm cốc cà phê, quả nhiên tay cô ấm áp hơn một chút.

Trong lúc cô đau khổ nhất, buồn bã nhất, hơi ấm người dưng cho cô còn... nhiều hơn... người thân...

Nước mắt cô rơi vào cốc cà phê... Chính cô đã đẩy người thân mình ra xa, vì Hạ Khánh Phong, cô làm mẹ nổi giận nhập viện, bố nổi giận đánh cô, bố mẹ cãi nhau đến nước phải li hôn, vừa rồi cô còn đẩy nốt bà chị họ vẫn rất tốt với cô ra...

Điện thoại đổ chuông, cô cầm lên xem, là Hạ Khánh Phong...

"Chân Chân... Em đang ở đâu?"

"Khánh Phong... Em đang ở quán cà phê Quang Minh".

Hạ Khánh Phong bên kia điện thoại thở dài: "Em ở đó chờ anh, anh sẽ đến ngay".

Triệu Chân Chân lấy khăn giấy lau mặt, lấy hộp đồ trang điểm trong túi xách ra trang điểm lại rất nhanh. Thực ra Hạ Khánh Phong cũng không phải người thực dụng như vậy, anh ấy vẫn đến, mình không yêu nhầm người...

Mười phút sau, Hạ Khánh Phong xuất hiện trước cửa quán, mở cửa. Mưa lúc này đã tạnh nhưng không trung vẫn âm u, điều hòa trong quán vẫn mở rất lớn. Triệu Chân Chân nhìn thấy hắn, lại cảm thấy cả người ấm lên.

"Khánh Phong..."

Hạ Khánh Phong lại gạt tay cô ra: "Chân Chân... Anh đã suy nghĩ rất lâu, bố mẹ anh cũng khuyên bảo anh rất lâu. Chúng ta không hợp nhau".

"Anh nói gì?" Nụ cười của Triệu Chân Chân đông cứng trên mặt: "Anh đừng nói đùa..."

"Chân Chân, gánh nặng gia đình anh quá trọng, bố mẹ anh ốm yếu, quanh năm suốt tháng phải khám bệnh uống thuốc, em trai lớn còn phải học cao học, nó học trường y, em trai thứ hai thì học trường dân lập, học phí một năm đã hơn mười ngàn. Em gái anh không biết có thi đỗ trường trọng điểm của huyện hay không, không thi đỗ thì phải học bán công. Anh là anh cả, những việc này một mình anh phải gánh vác, một mình anh khổ là đủ rồi, không thể bắt em chịu khổ cùng anh được".

Triệu Chân Chân buông bàn tay đang nắm chặt tay Hạ Khánh Phong ra: "Tại sao trước khi gia đình em xảy ra chuyện, anh không nói với em những lời này?"

"Chính là vì nhà em xảy ra chuyện nên anh mới không thể làm em khổ nữa. Em đi tìm bố mẹ em đi, xin lỗi bố mẹ... Có điều chuyện cưới người là con một ở thành phố để sinh hai con gì đó thì khó lắm, đàn ông có điều kiện tốt một chút đều sẽ không đồng ý, em khuyên bố mẹ em thay đổi ý định đi..." Hạ Khánh Phong cúi đầu. Chia tay mình, đã không còn là xử nữ, gia đình lại làm ăn thất bát, Chân Chân sẽ tìm được người thế nào? Nhưng hắn, Hạ Khánh Phong, không thể bị một phụ nữ làm liên lụy, gánh nặng của hắn đã quá nặng, hắn phải tìm người có thể cùng gánh với hắn, chứ không phải tìm thêm gánh nặng. Hắn đã suy nghĩ rất lâu, cho dù trong lòng rất buồn nhưng hắn vẫn phải buông tay.

"Hạ Khánh Phong, có phải anh muốn em phải cầu xin anh không?" Lúc này Triệu Chân Chân thật sự hận mình vì đã nói câu này, nhưng cô vẫn không nỡ rời Hạ Khánh Phong. Vừa nghĩ đến phải chia tay Hạ Khánh Phong, cô thấy như có người cầm dao đâm mình, như cả thế giới đều đã sụp đổ.

"Chân Chân... Em đừng cầu xin anh, em không phải người như vậy... Chúng ta chia tay thôi, em có công việc tốt, cũng xinh đẹp, chắc chắn có thể tìm được người tốt hơn anh".

"Anh nói lời này chính anh cũng không tin đúng không?" Triệu Chân Chân lau nước mắt, nói: "Hơn nữa tốt hơn thì có ích lợi gì, em không yêu người ta, em chỉ yêu anh! Trong mắt anh, tình yêu không đáng giá như vậy sao? Tình yêu có thể tùy tiện vứt bỏ sao?"

"Chân Chân, anh cũng rất đau khổ... Chân Chân... Nếu như anh là một người thành phố, nếu anh không có nhiều em như vậy thì anh sẵn lòng chịu khổ cùng em, anh thật sự sẵn lòng..."

"Hai chúng ta đi, rời khỏi thành phố này, rời khỏi người nhà, rời khỏi..."

"Chân Chân, em đừng ngây thơ như thế được không?"

Triệu Chân Chân dừng lại: "Ngây thơ?"

"Đúng vậy! Chúng ta đi thế nào? Công việc, bảo hiểm, hộ khẩu, người nhà, những thứ này có thể bỏ được sao?"

"Sao lại không bỏ được? Nuôi em trai em gái anh là trách nhiệm của bố mẹ anh, không phải của anh!"

"Chân Chân, sao em lại ích kỉ, không biết điều như vậy?" Hạ Khánh Phong quát: "Thì ra anh vẫn nhìn nhầm em, cho rằng em là một cô gái biết điều, không ngờ em không biết xấu hổ, bám dai như đỉa đói".

Triệu Chân Chân sửng sốt, đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay có người mắng cô, cũng là hai lần cô bị mắng tàn nhẫn nhất từ trước đến giờ: "Anh nói cái gì?"

"Em nói em không biết xấu hổ!"

"Anh nói lại lần nữa xem!"

"Chân Chân, em đừng bám lấy anh nữa, chúng ta không thể, chúng ta không có tương lai".

"Có tiền là có tương lai đúng không? Hả? Có phải anh nghĩ như vậy không?"

"Chân Chân... Em thực dụng quá".

"Thực dụng? Anh mới là người thực dụng. Nếu không phải em có tiền, nếu không phải khi học đại học em vẫn luôn mua đồ cho anh thì anh đã không yêu em đúng không?"

Hạ Khánh Phong không ngờ nội dung đối thoại giữa hai người lại nói đến đề tài xấu xa như vậy: "Chân Chân, nếu em cảm thấy mắng anh một trận sẽ vui vẻ hơn thì em cứ mắng đi".

Triệu Chân Chân nhìn hắn chằm chằm, càng nhìn càng cảm thấy hắn như người lạ. Cô cầm lấy cốc cà phê đã gần nguội lạnh trên bàn hắt thẳng vào mặt hắn rồi xoay người đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.