Oppa, Đừng Bỏ Em Mà!!!!!!

Chương 69: Phiên ngoại 4 : Mang thai (1)




Từ chỗ Thẩm Mặc về, Trương Cư Chính liền tới gặp Từ Giai, đem lời của y thuật lại cho Từ các lão. Khi Từ Giai nghe thấy Thẩm Mặc vốn có thể đứng ngoài cuộc, không xen vào vũng nước đục này lại vì mình sẵn sàng dẫn thân vào chốn dầu sôi lửa bỏng, rất rất lâu không nói ra lời. Cuối cùng mới từ từ hỏi:
- Chuyết Ngôn không giận ta sao?

- Học sinh có hỏi y câu này.
Trương Cư Chính trang trọng đáp:
- Y nói với học sinh, thiên hạ không có cha mẹ sai trái, càng không có sư phụ sai trái. Bất kể sư phụ đưa ra quyết định gì đều là vì muốn tốt cho học sinh, hiểu cho cũng được, không hiểu cũng được, đó là sự thật không thể thay đổi được.
Nói tới đó đầy cảm động:
- Sư phụ, Chuyết Ngôn nói, vì báo sư ân, y sẵn sàng cùng những kẻ đó chiến đấu tới cùng, dù có tan xương nát thị cũng không oán không hận ...
Nói chưa hết đã nước mặt giàn dụa, Trương Cư Chính nhìn chăm chú vào Từ Giai:
- Sư phụ, cổ nhân có câu "tật phong tri kính thảo, quốc loạn hiển trung thần", vào thời khắc nguy cấp này, Chuyết Ngôn sẵn lòng vì nghĩa chẳng quay đầu, đứng ra chịu trận. Sư phụ, người không thấy nên đánh giá lại con người của y sao?

***Gió lộng bờ cao hay cỏ cứng, Nhà tan nước mất biết trung lương.

Nghe Trương Cư Chính nói như thế, lần đầu tiên Từ Giai cảm thấy mình sai rồi, nếu như bình thường Thẩm Mặc nói câu này, ông ta chỉ cho rằng là lời ngon tiếng ngọt, không đáng để tin.
Nhưng giống như Trương Cư Chính đã nói, vào thời khắc nguy nan thế này mới kiểm nghiệm được đúng bản chất của con người nhất, Thẩm Mặc có thể sẵn lòng đứng ra tương trợ, sự thực đó hơn bất kỳ một lời hùng biện nào, y là kẻ chí sĩ trung nghĩa chân chính.

" Một người như thế, cho dù có xấu cũng không thể quá xấu được.." Từ Giai cảm thán trong lòng :" Xem ra ta sai thật rồi." Liền chậm rãi gật đầu:
- Qua một loạt chuyện vừa rồi, lão phu đúng là thiên kiến, ngươi có thể chuyển lời cho Chuyết Ngôn, từ nay về sau, lão phu sẽ không như thế nữa.

- Sư phụ, lời này người nên đích thân nói cho y chứ.
Trương Cư Chính cười vui sướng:
- Học sinh nghe, Chuyết Ngôn nghe người nói sẽ càng cao hứng hơn.

- Ha ha, cũng phải .. Đợi qua chuyến phong ba này, ta sẽ nói chuyện thật kỹ càng với y.

- Quá hay rồi, cuối cùng học sinh không bị kẹp vào giữa, khó xử với cả hai bên nữa.

- Ngươi thật đúng là ...
Từ Giai chỉ còn biết lắc đầu:
- Được rồi, nói vào chính sự đi, Chuyết Ngôn muốn lão phu làm cái gì.

- Vẫn là chuyện dâng tấu.
Trương Cư Chính nghiêm túc nói:
- Y yêu cầu sư phụ an bài dâng tấu, đàn hặc phần từ Nghiêm đảng. Khác biệt là lần trước phân tán hỏa lực cho y, lần này là phân tán cho sư phụ.

- Cần gì phải thế?
Từ Giai lắc đầu:
- Loại chuyện dâng tấu đàn hặc này gần như không có phần thắng, đợi kẻ dâng tấu quá nửa là cách chức, lưu đầy, thậm chí mất đầu. Không tới lúc vạn bất đắc dĩ, ta không muốn thấy chuyện hi sinh này ...

Ông ta không thể nào quên được học sinh Dương Kế Thịnh của mình, thảm kịch đó đã tạo thành bóng ma không phai trong lòng ông ta. Kỳ thực lần trước ông ta nuốt lời với Thẩm Mặc cũng không hoàn toàn là qua cầu rút ván.

- Nguyên văn lời của Chuyết Ngôn là, thiên hạ có trăm điều ác, nhưng điều bệ hạ không chấp nhận được là tranh đấu bè đảng.
Trương Cư Chính thuật lại lời Thẩm Mặc xong, nói:
- Đương nhiên tiền đề là hi vinh vài quan viên có quan hệ rõ ràng với sư phụ, như thế ở chỗ hoàng thượng ắt cho rằng là vì tranh chấp đảng phái, tiếp đó tất cả công kích vào sư phụ sẽ bị bệ hạ liệt vào phạm trù đấu tranh đảng phái, như thế sẽ không coi trọng nữa, chúng ta sẽ thoát khỏi kiếp nạn này.

Từ Giai im lặng lắng nghe, hồi lâu không tỏ thái độ gì. Trương Cư Chính tiếp tục khuyên can:
- Đây không chỉ là ý tứ của Chuyết Ngôn, học sinh cũng cho rằng như vậy , hiện giờ chúng ta đã bị dồn vào góc tường rồi, muốn thoát thân nguyên vẹn là không thể. Thời kỳ phi thường dùng chiêu số phi thường, cần phải tự bảo vệ lấy mình.
Giọng của hắn đề cao:
- Sư phụ, lấy dũng khí tráng sĩ chặt tay! Học sinh nguyện làm tiên phong đi đầu.

Thư phòng Từ phủ chìm vào trầm mặc ngắn ngủi, chỉ có ánh lửa bập bùng trong bồn than, thi thoảng phát ra tiếng than nổ tí tách.

Hai tay Từ Giai luôn hơ trên bồn than, ông ta là người gia, lại là người phương nam, hết sức sợ lạnh. Khuôn mặt bảo dưởng cực tốt lúc sáng lúc tối trong ánh lửa, mãi mới khẽ nói:
- Chuyện lần trước ta bảo ngươi tìm mấy đưa Ngô Thời Lai, Đồng Truyền Sách. Cuối cùng lại không sai bảo gì đã đuổi bọn chúng về, sau đó phản ứng của bọn chúng ra sao?

- À, bọn họ đều nói, các lão khẳng định có trọng trách giao phó.
Trương Cư Chính cầm kẹp sắt, vừa thi thoảng cời than trong lòng, vừa đáp:
- Nhưng cuối cùng sư phụ không nói gì cả, làm bọn họ bị đả kích rất lớn, đều nói sư phụ không tin tưởng bọn họ cho mới thay đổi chủ ý.
Rồi ngẩng đầu lên nhìn Từ Giai:
- Bọn họ đều rất buồn bã, hi vọng có cơ hội khác để chứng minh bản thân.

- Cái giá quá lớn..
Từ Giai vẫn còn do dự:
- Chẳng may nếu cả tính mạng cũng không giữ được, ta phải đối diện với phụ mẫu thân nhân của bọn chúng ra sao.

- Đây là huyết thư của bọn họ.
Trương Cư Chính cần thận lấy một phong thư từ trong lòng ra, nói:
- Sư phụ, mới xem qua.

- Ồ...
Từ Giai dùng cả hai tay nhận lấy, mở phong thư ra xem, chỉ thấy bên trên đó viết mười sáu chữ lớn :" Không vì oán riêng, chỉ vì nghĩa phẫn, cầu được thành nhân, mong công thành toàn!"

- Không vì oán riêng, chỉ vì nghĩ phẫn...
Từ Giai có chút thất thần:
- Bức thư này viết từ bao giờ? Gần đây ngươi có gặp bọn chúng không?

- Viết vào tháng trước, thực ra bọn họ đã viết đưa cho học sinh lâu rồi, nhưng học sinh thấy thời cơ chưa đúng, nên chưa đưa cho sư phụ.

Từ Giai biết, vì thời gian qua ông ta đối xử bất công với Thẩm Mặc, cho nên Trương Cư Chính đã thất vọng về ông ta, chần chừ không đưa lên. Ông ta đương nhiên không chấp với ái đồ của mình, ánh mắt chuyển sang lá thư:
- Quyết tâm thật lớn ...

- Bọn họ còn nói, cho dù người không đồng ý, bọn họ cũng sẽ làm chuyện này.
Trương Cư Chính khảng khái nói:
- Sư phụ, học sinh nguyện ý đi cùng bọn họ, cùng đàn hặc Nghiêm đảng.

- Hoang đường.
Từ Giai giận giữ trừng mắt với hắn:
- Đừng quên chí lớn của ngươi, nếu muốn "xuất sư chưa thành thân đã chết", thì ngươi cứ việc đi theo bọn chúng.

Từ Giai thường này luôn ăn nói nhỏ nhẹ điềm đạm, chưa bao giờ nóng nảy, lần này hiếm khi nổi cơn lôi đình, làm Trương Cư Chính khiếp sợ, rụt cổ lại, không dám sính cường nữa:
- Học sinh nghe lời sư phụ, không tùy tiện ra vẻ anh hùng nữa.

- Ài, Thái Nhạc à.
Từ Giai thở dài:
- Đối với một người lập chí làm việc lớn mà nói, trong lòng tất nhiên phải chứa chính khí ngời ngời, nếu không thì không thể thoát khỏi điều vụn vặt, đứng ở lập trường cao hơn nhìn vấn đề, điều này thì đúng.
Giọng ông ta trở nên nghiêm khắc:
- Nhưng ngươi nhớ kỹ cho ta, từ nay về sau giữ tinh thần chính nghĩa của ngươi giữ kín trong lòng, không cho phép nói ra miệng, suốt ngày hô hào đánh giết, hơi một chút muốn liều với người ta, làm như thế có khác gì đám mãng phu?

Trương Cư Chính vội vàng vâng dạ, không dám có chút phản bác nào.

Từ Giai lúc này mới nguôi giận, vịn tay ghế đứng dậy, đi ra sau bàn lớn, mở ngăn kéo ra, lục lọi một lúc, lấy ra một cái gói da trâu lớn, đi tới bên cạnh Trương Cư Chính:
- Đây là tài liệu trước kia Chuyết Ngôn giao cho ta, cũng không biết là y thông qua con đường nào có được, là tại liệu bên phía bên Tuyên Đại. Ta đã xem rồi, đúng là không cần phải nghi ngờ gì. Ngươi đem thứ này nghĩ cách giao cho Ngô Thời Lai, bảo vảo hắn, chỉ đàn hặc người có tên bên trên đó, không cho phép đàn hặc kẻ khác, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc, hơn nữa hoàn cảnh của bọn chúng cũng sẽ nguy hiểm.
Trương Cư Chính nhận lấy, vâng lời đáp:
- Học sinh biết rồi, học sinh sẽ đưa cho bọn họ ngay bây giờ.

- Ngươi không cần phải đi, nghĩ cách nào đó làm bí mật một chút.

- Hiện giờ khắp nơi đều là tai mắt Đông Xưởng, nhất cử nhất động của học sinh đều bị bọn chúng theo dõi, không có cách nào làm bí mật được.

- Cho dù là giấu đầu lòi đuôi thì nên giữ bí mật vẫn phải bí mật.
Từ Giai lắc đầu:
- Bị người ta đoán là ngươi đưa cho bọn chúng và bị nhìn thấy là ngươi đưa cho bọn chúng là hai điều hoàn toàn khác nhau.

- Vâng.

~~~~~~~~~~~~~

Trong một cái ngõ bình thường, một ngôi nhà bình thường, có một viên quan trẻ bình thường ở, hắn tên là Ngô Thì Lai, tự Duy Tu, hiệu Ngộ Trai, người Tiên Cư Chiết Giang, tiến sĩ năm Gia Tính thứ 32, năm nay mới trên ba mươi, hiện nhiệm hình khoa cấp sự trung.

Hắn bảy tuổi biết làm thi văn, có tiếng thần đồng, thi thuyện, thi phủ, thi viện đều chiếm thứ hạng đầu, giống như Thẩm Mặc được danh tiểu tam nguyên, khi trúng tiến sĩ tuổi cũng không nhiều, mới gần 25, nhưng bởi vì không thi trúng thứ cát sĩ, cho nên tiền đồ so với vị đồng hương kia kém thuận lợi hơn nhiều, từ đó tới nay đã chín năm làm quan rồi, nhưng vẫn chỉ là viên quan nho nhỏ cấp khoa, tới khoa trưởng mà cũng chưa leo lên được ...
Lục khoa đô cấp sự trung được gọi là khoa trưởng, còn loại cấp sự trung như hắn, chỉ là khoa viên.

Mắt thấy mình đã tiến vào tuổi tam thập nhi lập, vẫn chẳng lập được công gì, chậm trễ giống kẻ bình thường, Ngô Thời Lai rất buồn bã, thường cùng hai người bạn thân Đồng Truyện Sách và Trương Cách uống rượu giải sầu, trừ hạng mục ngâm thơ làm phú ra, tất nhiêu không thể thiếu chửi mắng quan trường hủ bại, than thở bách tính thiên hạ thống khổ.

Nhưng ba người chỉ là quan nhỏ như hạt mè hạt đậu từ hồ ngoại trừ chửi bới ra, cũng chỉ có thể ăn no cơm uống say rượu rồi ai về nhà nấy, sau đó tiếp tục sống những ngay vô vọng, vô nghĩa.

Ngày hôm đó, ba người lại tụ hội ở nhà Ngô Thời Lai uống rượu, cho tới tận khi trăng lên giữa trời mới tan. Ngô Thời Lai tiễn hai người ra cổng, nhìn bọn họ loạng choạng biến mất ở cửa ngõ mới xoay người cài then cửa, chuẩn bị về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.

Ai ngờ vừa mới đi vào giữa sân, liền nghe góc tường phía nam có tiếng phịch, Ngô Thời Lai có chút kỳ quái, liền theo ánh trăng đi tới, nhìn thấy một cái bọc, hắn thầm thắc mắc :" Ai ném cái này vào nhà ta làm gì?" Liền khom lưng nhặt lên :" Chà chà, khá nặng đấy."

Hắn phí chút công sức mới vác được cái bọc đó vào phòng, đặt lên bàn mở ra, chỉ thấy kẹp giữa đống quần áo cũ là một cái bọc da trâu rất dày.

Lúc này Ngô Thời Lai hoàn toàn tỉnh rượu rồi, nhìn cái bọc da dầy đó, trong lòng dâng lên dự cảm mạnh mẽ, một đại sự sắp phát sinh từ tay mình. Hắn hít sâu một hơi, mở cái bọc da trâu kia, thấy một xập hồ sơ dày.

Ngô Thời Lai đưa ra ánh đèn xem thật cẩn thận, chỉ thấy trên đó ghi chép rõ ràng, tháng tám năm nay, Thát Lỗ Yêm Đáp vượt qua Đại Đồng, tổng đốc Tuyên Đại là Dương Thuận chưởng quản 20 vạn biên quân, tiêu hao bảy tám phần công quỹ quốc gia, nhưng lại sợ chiến bại bị hỏi tội, trở mắt nhìn bách tính bị gian dâm cướp bóc, án binh bất động. Cho tới khi Thát Lỗ chở đầy chiến lợi phẩm quay về mới giả vờ giả vịt truy kích.

Dương Thuận sợ binh sĩ tiết lộ sự tình, cho nên mật dụ bọn chúng:" Lục soát bình dân tránh đi lính, chặt đầu chúng giả làm thủ cấp Thát Lỗ, giải lên binh bộ báo công."

Đọc tới đó mắt Ngô Thì Lai trợn lên như muốn toét ra, gầm nhỏ:
- Tên cẩu tặc nhà ngươi thật lớn gan.
Tiếp đó lại đọc tới ngự sử Tuyên Đại là Lộ Giai nhận 7000 lượng bạc Dương Thuận hối lộ, chẳng những không báo cáo thực tình, còn tìm cách giúp Dương Thuận lừa gạt trốn tội.

- Chuyện này mà nhịn được thì còn gì không nhịn được.
Ngô Thời Lai vỗ bàn:
- Tên Dương Thuận, Lộ Giai này thật vô sĩ, hèn nhát với Thát Lỗ, nhưng lại lấy dân chúng ra thế tội! Ta không thể chấp nhận cho đáp nghiệt chướng này tiếp tục làm hại.
Khi hắn đọc tới trang cuối cùng, thấy lời nhắn của ai đó :"không vì oán riêng, chỉ vì công phẫn. Chỉ đàn hặc Dương Lộ, không tính người khác, núi xanh phải giữ, mới có củi đun."

Mặc dù kiều chữ này rất xa lạ, nhưng hắn nhìn một cái là biết ngay do Trương Cư Chính viết, vì bức huyết thư kia hắn không hề đưa cho người khác xem :" Xem ra là do các lão hạ lệnh!" Ngô Thời Lai lòng kích động, muốn lập tức đi tìm Đồng Truyền Sách và Trương Cách, muốn cùng bọn họ thương lượng chuyện này. Nhưng nhìn thấy hiện giờ đã là canh ba, đành đợi trời sáng rồi mới tính.

Ngô Thời Lai tất nhiên là cả đêm không ngủ, hắn ngồi trên bàn suy đi nghĩ lại nhiều lần, cuối cùng thay đổi chủ ý, loại dâng tấu này lành ít dữ nhiều, cần gì phai ba người cùng chết chùm, để một mình hắn làm, có gì già trẻ trong nhà còn có người chiếu cố.

Cuối cùng hắn hạ quyết tâm, giấu hai người kia, tự mình dâng tấu! Liền tắm rửa dâng hương, sau đó đọc lại tài liều, viết một bản tấu chương đàn hặc từng chữ như sấm động.

~~~~~~~~

Kẻ đầu sỏ của chuyện này, Đại Minh Quốc tử giám tế tửu Thẩm Mặc Thẩm Chuyết Ngôn cũng đang tắm rửa dâng hương trong nhà, ngồi một mình trong phòng, vì y sắp đưa ra một quyết định trọng đại, cần phải suy nghĩ thấu đạo, định kế kỹ càng rồi mới hành động.

Từ Giai cho rằng chuyện Lam Đạo Hành hoàn toàn không liên quan tới Thẩm Mặc, y về kinh chỉ là để tiếp thụ tra hỏi cái chết của Lục Bỉnh. Nhưng Thẩm Mặc , ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ chỉ một mình hay. Y không chỉ có liên quan tới Lam Đạo Hành, hơn nữa còn rất sâu. Nhưng hai bên trước giờ không liên hệ trực tiếp, mà thông qua đồ đệ của Lam Đạo Hành ngầm truyền tin tức.

Nếu như không phải vì cái chết của Lục Bỉnh dính líu tới Lam Đạo Hành, loại quan hệ này sẽ vĩnh viễn ẩn trong bóng tối, không ai biết hết.
Nhưng hiện giờ Lam Đạo Hành bị bắt rồi, bị nghiêm hình tra tấn, chỉ cần không chống chịu được khai ra quan hệ với bản thân y, lập tức có phiên tử Đông Hán tới tận cửa bắt người, chờ đợi y, là vận mệnh tương đồng với Lam Đạo Hành.

Cứ mỗi lần nghĩ tới bị vào chiếu ngục, Thẩm Mặc bình tỉnh khỏi giấc mộng, sợ lên trán, toàn là mồ hôi to như hạt đậu, nếu như còn tiếp tục như thế, chỉ e Đông Xưởng chưa tới nơi, đã tự dọa chết banả thân rồi.

Trong một đêm, lại lần nữa tỉnh dậy từ ác mộng, y chìm vào suy nghĩ, không thể tiếp tục như thế này, cần phải làm cái gì đó.

Không phải là y chưa nghĩ tới chạy khỏi Bắc Kinh, kỳ thực y đã có chuẩn bị tương ứng, ba chiếc thuyền nhẹ đã đợi ở Thiên Tân, dọc đường đã chuẩn bị khoái mã.
Chỉ cần rời khỏi kinh thành, chẳng bao lâu sẽ có thể lên thuyền chạy thoát tới chân trời mới.
Nhưng chưa tới thời khắc cuối cùng y sẽ không làm như thế, bởi vì nếu đi, nỗ lực của bản thân mười mấy năm sẽ trôi theo dòng nước, sẽ vĩnh viễn mang danh tội phạm bỏ trốn, không còn chỗ đứng ở Đại Minh nữa.

Ra hải đảo xa xôi, mộng tưởng rất đẹp, nhưng không bị kề dao lên cổ, ai mà muốn đi tới bước đó?

Sau khi đã suy nghĩ thật kỹ, Thẩm Mặc quyết định không thể ngồi yên đợi giết mổ, phải chủ động xuất kích, biến bị động thành chủ động, không thể gửi gắm hết hi vọng lên trên người Lam Đạo Hành.

Trong phòng, nhìn đàn hương lợn lờ, Thẩm Mặc cười khổ :" Mới hạ quyết tâm, sau này phải lượng sức mà làm, không được mạo hiểm, ai ngờ chưa được bao lâu lại muốn không tự lượng sức một lần, xem ra đúng là bản tính khó dời."

Có điều lần này không giống trước kia, đây là chuyện liên quan tới sinh tử, không thể không liều.

Quyết định rồi, Thẩm Mặc mặc áo trắng lên người, đầu cũng quấn băng trăng, khoác bọc y phục lên lưng, ra ngoài lên kiệu.

- Đại nhân muốn đi đâu?
Tam Xích hỏi.

- Tây Uyển, cầu kiến hoàng đế.
Thẩm Mặc nhìn người ở đằng sau, cười nói:
- Lần này không cần phải trói tiên sinh đi chứ?

- Hi vọng lát nữa ngươi còn cười được.
Đằng sau truyền tới giọng nói lạnh lùng nhất quán của Lý Thời Trân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.