Ông Xã Trong Game Đòi Gặp Mặt, Làm Sao Đây?

Chương 12




"Chủ nhân, trong tay ta có một ít Đan Dược, nhưng mà không có loại nào là chữa thương Đan Dược cả! "Đại Hắc bên trong mang theo một gia xin lỗi nói. 

"Nga! Tại sao ngươi lại không luyện chế một ít chữa thương Đan Dược? "Diệp Tử Phàm khó hiểu nói, chữa Thương Đan Dược là loại bất kỳ tu luyện giả nào cũng phải mang theo bên người, không ai có thể bảo đãm là mình sẽ không bị thương cả, Đại Hắc kiến thức vô cùng uyên bác, hắn phải hiểu đạo lý này mới đúng chứ. 

"Chủ Nhân, ta Luyện Đan cũng là phải dựa theo chủ nhân ngài sở cần mới được, chủ nhân ngài lực lượng phòng ngự hiện tại đã vô cùng khủng bố, ta nghĩ ngài là sẽ không cần đến chữa thương loại hình Đan Dược! "Đại Hắc nói. 

Hắn còn không nói là bây giờ nếu như Diệp Tử Phàm có bị thương, Đan Dược đối với hắn cũng vô dụng, hiện tại thân thể của Diệp Tử Phàm đã so được với Trung Phẩm Đạo Khí Cao Cấp, tổng hợp thực lực có thể sao sánh với Hóa Thần trung kỳ, có thể làm cho hắn bị thương cũng chỉ có Hóa Thần hậu kỳ viên mãn cường giả, hoặc là Thánh Nhân, nếu gặp hai loại người này, loại trước có thể không sao, nhưng mà loại sau chỉ có thể là một con đường chết, cho dù có chữa thương Đan Dược cũng vô dụng. 

Hắn hiện tại trong đầu cũng không phải là không có Đan Dược chữa thương phù hợp với Diệp Tử Phàm, chỉ Linh Dược là không có, muốn cho Diệp Tử Phàm sử dụng phải có Ngũ Giai chữa thương Đan Dược trở lên, mà Thiên Hoang này là không có Ngũ Giai Linh Dược hiện thế. 

"Không lẽ là không có cách nào hay sao?"Diệp Tử Phàm đi lui đi tới bên trong sơn động, Không hiểu tại sao, hắn đối với cô gái Lâm An Nam này lại quan tâm vô cùng đặc biệt, nhìn cô ta bị thương thế hành hạ, trong lòng của hắn trở nên vô cùng khó chịu, có lẽ là do ánh mắt của cô ta giống người con gái mà hắn đã từng yêu. 

"Chủ nhân, không phải là không có cách nào, ngài bên tu luyện chính là Hỗn Độn Bá Thần Quyết, loại công pháp này sinh ra Nguyên Lực có hai loại đặt tính, một là Hủy Diệp hai là Sáng Thế, Hủy Diệt Chi Lực, có thể Hủy Diệt đi tất cả cả mọi thứ, ngược lại Sáng Thế Chi Lực có thể làm cho vạn vật tân sinh, ngài chỉ cần đưa Sáng Thế Nguyên Lực vào cơ thể của cô ta, thương thế của cô ta sẽ tự hành biến mất mà thôi! "

"Cám ơn ngươi! Đại Hắc!! "

"Chủ nhân, đây là bổn phận của ta!" Đại Hắc thở dài, thật sự là không dễ a.

Hắn theo vị tân chủ nhân này đã có mấy năm, hắn đã làm biết bao nhiêu là việc cho Diệp Tử Phàm, nhưng mà Diệp Tử Phàm lại không hề nói với hắn một câu cảm ơn, còn nhiều lần muốn đưa hắn vào chỗ chết. 

Nhưng lần này hắn không phải là giúp Diệp Tử Phàm, mà chỉ là giúp vị cô nương kia mà thôi, Diệp Tử Phàm lại đi cảm ơn hắn, đây là cái gọi là sức mạnh của tình yêu đây sao?

Nhìn gương mặt tươi cười của Diệp Tử Phàm đang đưa Nguyên Lực vào chữa thương cho Lâm An Nam, hắn không cấm nghĩ thầm, đây là lần đầu tiên hắn thấy Diệp Tử Phàm nở nụ cười vui vẻ và hạnh phúc như thế này, xem ra sau này phải chú ý cô gái kia một chút mới được. 

...

Nhân Tộc Địa Vực, Đại Tấn Đế Quốc. Đại Tấn Thành.

"Long huynh! Chủ nhân vừa ra lệnh, diệt xong Đại Tấn Hoàng Tộc, lập tức dẫn Yêu Tộc Luyện Thần Quân lui về Luyện Thần Thành, không được giết thêm một tên Nhân Tộc nào nữa, kẻ trái lệnh giết giết không tha!"Xuyên Sơn Yêu Vương Thử Tắc đến bên cạnh Long Dung Thương nói.

"Chúng ta lập tức hồi lại quay về Yêu Tộc Địa Vực!!"Long Dung Thương nhìn đám tro tàn Đại Tấn Hoàng Cung gật đầu, Thử Tắc nhận được mệnh lệnh hắn cũng đã nhận được, tuy không biết tại sao Diệp Tử Phàm ra lệnh lần này lại rất trọng, nhưng mà nhiên vụ lần này của hắn căn bản đã hoàn thành. 

Đại Tấn Đế Quốc chủ lực đang tại Long Uyên Sơn Mạch kia, còn lại đây chỉ một ít Hoàng Thất thành viên, đối với một đám kia chỉ có Chân Huyền cảnh trở xuống võ giả, diệt đi bọn họ là không khó.

...

Sáng sớm hôm sau. 

"Khụ..Đây là? " Lâm An Nam mở ra đôi mắt, nhìn thấy quang cảnh xung quanh rất là kinh ngạc, nàng nhớ mình vì cứu Nhân Tộc võ giả, cùng một đám Yêu Vương đánh nhau, đến cuối cùng không địch lại, bị Hộ Thân Phù truyền tống mà đi.

Không đúng, trước khi ngất đi nàng rõ ràng đã gặp qua một vị Nhân Tộc thanh niên, nơi này sơn động có lẽ là do vị Nhân Tộc thanh niên kia đưa mình đến.

"Cô tỉnh rồi sao? Thật xin lỗi, ta vì thấy y phục trên người của cô đã bị hư hao một phần, cho nên mới đưa y phục của ta cho cô dùng tạm, tuyệt không có ý mạo phạm cô nương! "Nghe được âm thanh của Lâm An Nam, từ bên ngoài tiểu sơn động Diệp Tử Phàm đã nhanh chóng xuất hiện. 

Hắn nghĩ Lâm An Nam nhìn thấy trên người nàng đang khoác y phục của hắn, sợ nàng hiểu lầm, nên hắn mới lên tiếng giải thích. 

"Không sao!!Huynh cũng chỉ là quan tâm đến ta mà thôi?"Lâm An Nam tuy nói không sao, nhưng gương mặt của nàng lại đỏ bừng cả lên, bất kỳ nữ nhân nào bị người khác nhìn thấy thân thể cũng vô cùng xấu hổ, huống gì nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ. 

Nàng khi tỉnh lại cũng chỉ quan sát không gian xung quanh, cũng là không để đến thân thể của mình, bây giờ nhìn đến, thật sự là thảm không nỡ nhìn, Ngân Y Linh Bào, Thượng Phẩm Phòng Ngự Linh Khí của nàng đã bị Canh Kim Kiếm Khí của Phong Khắc Nhiên tàn phá, hư hỏng quá nửa, nếu như không có bộ trường bào màu đen của Diệp Tử Phàm che lên thân thể, ngọc thể của nàng bại lộ tại bên ngoài đó là điều không thể tránh khỏi. 

"Cám ơn cô nương thông cảm, kia là một vại nước, ta nghĩ khi cô tỉnh lại sẽ cần đến nó, cô hãy sửa sang lại một chút, ta ra bên ngoài chờ!"Diệp Tử Phàm thở dài một hơi, chỉ cần là Lâm An Nam này không có vì chuyện này mà nổi giận, hắn cũng có thể yên tâm. 

Hắn biết nhân Tộc tại nơi đây giống như thời cổ đại giống nhau, đối với trong sạch của mình xem còn trọng hơn sinh mệnh, tuy là tu luyện giả có phần thoáng hơn một chút, nhưng mà cũng không tốt hơn nơi nào. 

Hắn sợ Lâm An Nam sau khi thấy y phục của mình đổi khác, sẽ dùng binh khí để nói chuyện với mình, xem ra hắn suy nghĩ tồi tệ nhất không có xảy ra, vị cô nương Lâm An Nam này vẫn là vô cùng thông tình đạt lý. 

"Cám ơn..!! "Nhìn Diệp Tử Phàm rời đi sơn động, Lâm An Nam ánh mắt rất là phức tạp, nhỏ giọng nói một tiếng.

Nàng có thể nhận ra được sự quan tâm của vị thanh niên này dành cho mình là rất lớn, không hề có một tia dục niệm nào tại nơi đây, nếu không trong lúc mình bị thương nặng đã không thể giữ được hoàn bích chi thân.

Nàng đối với thân thể của mình rất là có tin tưởng, không ai có thể kháng cự lại được cám dỗ mỵ lực từ trên người nàng phát ra, danh hiệu Thần Lục Đệ Nhất Mỹ Nữ cũng không phải là lãng có hư danh.

Vị thanh niên này có thể nhìn qua ngọc thể của mình mà không có xuất hiện tà niệm, có thể nói là một vị chính nhân quân tử, nếu gặp được người khác, có lẽ nàng đã thất thân từ lâu, phải biết khi đó nàng đang bị thương nặng, cho dù một người bình thường đối với nàng có ý xấu, nàng cũng không thể làm gì được. 

"Ân!!Thương thế của ta!"Lâm An Nam ngạc nhiên kinh dị.

Nàng nhớ rõ trước khi ngất đi, thương thế của mình là vô cùng nghiêm trọng, Động Hư không gian dường như muốn sụp đổ, Nguyên Thần càng là sắp bị băng diệt, việc sử dụng thần niệm đối với nàng cũng là vô cùng khó khăn, nếu không nàng cũng có thể từ bên trong nhẫn trữ vật lấy ra một ít Đan Dược trị thương, không có đến mức lo không nổi cho bản thân, chỉ là hiện tại bên trong Đan Điền Động Hư Bí Cảnh chẳng những đã khôi phục lại như lúc đầu, Nguyên Thần cũng đã tốt hơn ba phần, đây là điều không thể tưởng tượng nổi. 

Nàng rất là hiểu rõ thương thế của mình, tại Thần Lục nếu như bị thương nặng như vậy, cao lắm cũng chỉ có thể giúp nàng làm được một người bình thường, sống nốt quảng đời còn lại, hồi phục tu vi như ban đầu, đó là đừng có nghĩ đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.