Ông Xã Thật Lưu Manh

Chương 47: Búp bê thế thân




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi lái xe ra khỏi Laroe, đi về phương hướng Đế Hào, nhịn một lúc, sau đó hít sâu một hơi rồi nói: “Một ngày là thầy, suốt đời làm cha. Sinh nhật của cô giáo, làm sao chúng ta lại có thể không đến được. Thế nhưng trong tiệc rượu, mình sẽ không nói với Hứa Tử Huân một chữ!”

“Được!” Hạ Tiểu Hi bày tỏ sẽ luôn ủng hộ quyết định của bạn. Vừa lái xe, Lăng Vi vừa cảm thấy có chút không thoải mái, lại muốn ói… liệu có phải là có rồi hay không? “Tiểu Hi… Mình không biết là có phải mình mang thai rồi hay không nữa, mình thật khó chịu, thật sự rất muốn ói…”

“Hả?” Hạ Tiểu Hi kinh ngạc hô một tiếng, cả người hoàn toàn mơ màng: “Bên kia có một chỗ đậu xe, cậu có muốn dừng một chút không?”

“Không cần, mình có thể nhịn được, cậu giúp mình tìm hiểu thử xem có thứ đồ gì không thể ăn lung tung không nhé. Mình cũng không quá hiểu về vấn đề này.” Trong đầu Lăng Vi nghĩ, lát nữa ăn thứ gì cũng phải chú ý, không thể ăn đồ lạnh, cũng không thể uống rượu. Hạ Tiểu Hi vội vàng lấy điện thoại di động search mạng, sau đó đọc cho cô nghe một loạt.

Đến cửa Đế Hào, Hạ Tiểu Hi xuống xe.

Lúc này, đột nhiên có người phụ vụ đi đến, hỏi Lăng Vi xem có cần phải đỗ xe giúp cô không. Lăng Vi lắc đầu một cái, tự mình lái xe đến bãi. Bởi vì cô không có thói quen để người xa lạ ngồi vao vị trí của mình.

Đậu xe xong xuôi, Lăng Vi khoác chiếc áo màu xám tro,đi về phía chỗ cửa vào đèn đuốc sáng trưng.

Tháng mười hai trời đông giá rét, thời tiết vô cùng lạnh.

Khí thở ra cũng là một tầng sương trắng.

Đi được mấy bước, liền nghe thấy Hạ Tiểu Hi đang nói chuyện với người khác.

Lăng Vi ngẩng đầu, chỉ thấy có một người phụ nữ mặc chiếc áo choàng dài màu đỏ hợp mốt đang tán gẫu với Hạ Tiểu Hi, trên mặt người phụ nữ kia như tràn đầy gió xuân.

Người phụ nữ kia lái một chiếc xe thể thao BMW hơn hai trăm vạn đến, thấy Lăng Vi đi về phía mình, khóe môi cô ta cong lên cười một tiếng, đưa chìa khóa xe cho người phục vụ, lại móc ra một trăm đồng làm phí.

“Cảm ơn quý cô.”

Người phụ nữ kia khoát tay một cái, tỏ vẻ không thèm để ý.

“Yo… Lăng Vi, đã lâu không gặp!”

“Đúng nha, Phù Mỹ Quân, đã lâu không gặp.”

Hai người nhìn nhau trân trân, đều là vẻ mặt ngoài cười nhưng trong thì không.

Thái độ của Phù Mỹ Quân cũng không phải rất tốt, Lăng Vi cũng không cho cô ta sắc mặt gì tốt. ngay cả Hạ Tiểu Hi cũng cảm thấy được mùi thuốc súng giữa đôi bên.

Người phụ nữ này nhà cũng khá khẩm, vẫn luôn luôn thích Hạ Tiểu Hi. Khi đó, theo đuổi Hứa Tử Huân bao nhiêu lâu, thế nhưng… Hứa Tử Huân lại mặt dày mày dạn theo đuổi Lăng Vi, cứ thế mà cũng đã theo đuổi suốt hai năm trời.

Ngày Lăng Vi nhận lời Hứa Tử Huân, trong cơn tức giận Phù Mỹ Quân đã tạt mực khắp người Lăng Vi, sau đó nghỉ học luôn, chuyển ra nước ngoài học tập.

Lúc này, Phù Mỹ Quân thấy Lăng Vi bước từ một chiếc xe kém cỏi xuống, đi trong gió tuyết đến phía mình, cô ta liền bĩu môi cười một tiếng… Chiếc xe này chính là một kiểu xe thường thấy, giá cũng chỉ mấy trăm nghìn.

Cô ta liếc mắt nhìn Lăng Vi, lại nhìn sang quần áo Lăng Vi mặc.

Lăng Vi khoác một chiếc áo dài màu xám, nhìn kiểu dáng, giống như là sản phẩm độc quyền do nha thiết kế hãng Giordano nổi tiếng trên thế giới làm ra… Phù Mỹ Quân cẩn thận quan sát Lăng Vi, lại nhìn sang chiếc xe mà Lăng Vi vừa mới bước xuống, trong đầu nghĩ: lái một chiếc xe tồi tàn như vậy, làm sao có thể mặc được sản phầm thời trang độc quyền của Giordano cơ chứ? Hừ… bộ trang phục này làm nhái cũng không tồi, khá đủ để hư vinh đấy.

“Thưa cô, chìa khóa xe của cô.” Người phục vụ đưa chiếc chìa khóa cho Phù Mỹ Quân bằng hai tay.

Phù Mỹ Quân nhận lấy chìa khóa, bỏ vào trong chiếc túi xách Lăng Vi mới nhất. Cô ta nhìn vào tay Lăng Vi, ngay cả một chiếc túi xách cũng không có, Lăng Vi… cô ta đã nghèo kiết xác đến như vậy rồi ư?

Đáy mắt Phù Mỹ Quân bỗng nhiên lồ lộ ra một vẻ khinh miệt cực kỳ ghét bỏ.

Hạ Tiểu Hi thấy Lăng Vi đến, giơ tay kéo lấy cánh tay Lăng Vi.

Phù Mỹ Quân cười lạnh một tiếng, trong đàu nghĩ, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Cô ta lười nói chuyện với hai kẻ nghèo kiết ác này, liền nhấc chân đi về phía thang máy.

“Để cậu ta đi trước, lát nữa chúng ta đi.”

Lăng Vi ghét mùi nước hoa trên người Phù Mỹ Quân, quá nồng nặc!

Giống như là đổ cả lọ nước hoa lên người vậy. Hiện giờ ngửi thấy thứ mùi này, cô cũng muốn nói, trong dạ dày cũng dâng lên một chút vị chua…

“Lăng Vi…”

Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi từ từ đi vào trong, đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi cô. Giọng nói kia nghe trong nhuận mà lại tư tính, vô cùng quen thuộc dễ nghe, giống như…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.