Ông Xã Thật Lưu Manh

Chương 39: Game của Glan




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mọi người xung quanh đều mặc niệm cho Dung Cẩm, nhân duyên của cô ta ở công ty thối đến nỗi còn thối hơn cả so với cống nước, tính cách nhỏ mọn, lại thích ghen tị, ngoài nịnh hót ra, chẳng làm được gì cả, người như vậy mà có thể lên được cái chức quản lý, không biết trước kia lão tổng Laroe làm ăn thế nào.

Dung Cẩm bị dọa sợ đến chân cũng run run, cô ta vội vàng mím môi cười nói: “Tổng... Tổng giám đốc, anh ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, tôi tới để chúc mừng quản lý Lăng.”

Dung Cẩm nói xong, lại nuốt nước miếng, không dám nói nhảm thêm nữa, xoay người bước dài nhanh chóng chạy mất.

Diệp Đình nắm lấy tay của Lăng Vi, bất mãn nhíu mày lại.

Anh nhìn lướt qua xung quanh.

Nơi này là phòng ăn dành cho nhân viên cao cấp trong công ty. Trang hoàng cực kỳ xa hoa, đầu bếp đều mời cấp năm sao. Có rất nhiều quản lý cấp cao trong công ty không muốn chạy ra bên ngoài lúc trời lạnh, vì vậy, phần lớn mọi người đều chọn dùng cơm ở chỗ này.

Diệp Đình quét nhìn những người này.

Trong ánh mắt của anh, tựa như mang theo làn gió lạnh.

Mấy quản lý, Tổng thanh tra ngồi xung quanh vội vàng làm bộ như không thấy gì cả, nhanh chóng xoay người đi, cúi đầu, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Nhìn thấy sắc mặt của Tổng giám đốc đại nhân không dễ nhìn cho lắm, bọ họ đều lo lắng đề phòng cố gắng hạ cảm giác tồn tại của mình xuống.

“Đi ăn cơm.” Diệp Đình đè lửa giận trong lòng mình xuống.

Trừng mắt nhìn quản lý phòng nhân lực.

Diệp Đình hừ lạnh nói: “Có vài người, không chăm chỉ làm việc, chỉ thích đi truyền bá tin vịt. Nếu có bản lĩnh thật sự thì thôi đi... Nhưng không chỉ có không bản lĩnh, còn thích làm mấy hành vi sai trái, thứ người như vậy cũng có thể làm quản lý được?”

Tổng giám đốc vừa nói xong, người đang ăn cơm xung quanh đều hận không thể chui đầu vào trong bát cơm. Áp lực nặng nề đến nỗi, không ai dám thở mạnh.

Nhưng Diệp Đình còn chưa nói hết lời.

Anh lạnh lùng nhìn xung quanh: “Chẳng lẽ là, mắt của một số người bị mù?”

Những lời nói này của Diệp Đình cũng không có bao nhiêu tức giận, nhưng có sức công phá cực lớn, giống như băng đá được lấy ra từ tảng băng lớn, vừa cứng lại vừa lạnh!

Cấp trên của Dung Cẩm cảm thấy đầu trở nên nặng nề, ông ta thấy lời nói này của tổng giám đốc giống như một, hai... vô số hòn đá nhỏ nện ở trên đầu ông ta.

Ông ta cúi đầu, trong lòng thầm mắng Dung Cẩm một trăm tám mươi lần!

Người phụ nữ này, không biết cô ta có đầu óc hay không? Chọc ai không chọc, lại cứ đi chọc quản lý Lăng?

Quản lý Lăng... là người bình thường có thể chọc nổi sao? Người ta là tâm can đại bảo bối của Tổng giám đốc đại nhân——

“Người phụ nữ đáng chết này!” Còn mấy quản lý cấp cao khác, cũng nhìn nhau, rồi đưa mắt nhìn họ Tổng giám đốc đại nhân và Lăng Vi, Hạ Tiểu Hi đi ra khỏi phòng ăn nhân viên.

“Dung Cẩm bị làm sao vậy? Thiếu não hả?”

“Thiếu não? Chắc chắn không phải, thiếu não thì trong đầu vẫn còn có não, chứ còn cô ta thì phải nói là không có não.”

Mọi người đồng loạt mắng chửi cô ta: “Nếu đổi thành những người có đầu óc bình thường, người ta vỗ mông ngựa còn không kịp, vậy mà cô ta còn dám đến chọc người ta.” “Nói vậy, chẳng lẽ là cô ta có bệnh?”

“...” Đám người trầm mặc rất lâu, cấp trên của Dung Cẩm đột nhiên bình tĩnh nói: “Vì vậy nói... đầu óc của cô ta không bình thường...”

“Phốc ——” Mấy người trẻ tuổi ngồi bàn bên cạnh không nhịn được phun ra ngoài.

Trong lòng thầm nghĩ, Tổng thanh tra đại nhân, ông thật sự là...

Dung Cẩm đi ra khỏi phòng ăn... càng nghĩ cô ta càng kinh hãi!

Đáng lẽ hôm nay cô ta không nên khiêu khích Lăng Vi, cô ta đã biết quan hệ giữa Lăng Vi và Diệp Đình, sao cô ta còn đâm đầu vào khiêu khích? Cô ta thật không muốn biến mọi chuyện làm thành thế này. Nhưng mà, cô ta biết rõ mình có tật xấu này...

Lúc nói chuyện thích kẹp thương mang gậy (*), thích âm dương quái khí...

(*)Giáp thương đái bổng/夹枪带棒: Kẹp thương mang gậy (trong lời nói ẩn ý châm chọc, mỉa mai)

Trước kia, đã có không ít người nhắc nhở cô ta. Nhưng cô ta đã quen nói vậy rồi.

Cô ta muốn nhịn, nhưng không thể nhịn được.

Vừa rồi, lúc nhìn thấy Lăng Vi, cô ta muốn nịnh nọt cô, nhưng lại không nghĩ rằng khóe quá hóa vụng.

Nên làm sao bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.