Ông Xã Thật Lưu Manh

Chương 38: Đảo búp bê




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tiểu Cầm tức giận hừ bằng giọng mũi: “Cô thật sự tới chúc mừng sao? Thế mà những lời nói điên điên khùng khùng đang lan truyền trong công ty kia, đều là do cô truyền ra đấy!”

“Cô dựa vào cái gì mà dám nói tôi truyền ra? Chính tai cô nghe được hay sao?” Dung Cẩm trơ tráo cười phủ nhận: “Không có bằng chứng, mà cô dám nói bậy bạ?”

Tiểu Cầm bĩu môi, bực tức nói: “Cô mới là người ăn nói bậy bạ không có chứng cứ! Tôi không biết chị Lăng trước kia thế nào, nhưng tôi đã đọc manga của chị ấy! Mấy đồng nghiệp tôi quen đều nói bọn họ nghe được mấy lời bậy bạ đó từ cô, nếu cô không tung tin vịt ở trong công ty, thì tại sao lại có nhiều người không biết gì mà lại nghị luận ở sau lưng chị Lăng như vậy?”

Dung Cẩm híp mắt nói: “Đúng là giỏi nịnh bợ, nói không chừng, cô cũng nhanh được thăng chức thôi.”

Tiểu Cầm giận đến nỗi cả người đều nóng lên, khuôn mặt nhỏ phồng mang trợn má đến đỏ bừng!

Xung quanh có không ít người đều lắc đầu, trong công ty có ai không biết cái ghế “Trường phòng thiết kế” vẫn đang bỏ trống, tất cả nhân viên trong phòng thiết kế đều đang liều mạng tranh cái ghế này.

Mà tiểu Cầm, là người có khả năng cạnh tranh nhất.

Bây giờ cô ấy bị Dung Cẩm nói như vậy, thật giống như nếu tiểu Cầm giành được vị trí này, thì đều là do nịnh hót mà có.

Tiểu Cầm cảm thấy chua xót, cô ấy lập tức bật khóc.

Có ai biết được... Mấy ngày qua, mỗi ngày cô ấy chỉ ngủ có ba tiếng đồng hồ.

Công việc trước kia của cô ấy là trợ lý, nhưng bây giờ cô ấy đã là nhà thiết kế nổi tiếng, vì vậy, sau khi nhân viên trong phòng kiết kế xong, đều phải đưa cho cô ấy xem qua lại lần nữa.

Nhưng câu nói này của Dung Cẩm, đã hoàn toàn phủ nhận tất cả cố gắng của cô ấy!

Hốc mắt của Tiểu dần ê ẩm, cô ấy cố nén, nhưng không nhịn được.

Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, lỗ mũi đau xót như bị kim đâm.

Lăng Vi nhìn về phía Dung Cẩm, biểu tình khinh thường, lạnh lùng nói với cô ta: “Quản lý Dung, cô đừng lấy bụng ta suy ra bụng của tất cả mọi người như vậy. Ai lên chức dựa vào nịnh hót, chắc chỉ có trong lòng cô là hiểu rõ nhất!”

Dung Cẩm như nuốt phải con ruồi lớn, sắc mặt của cô ta chợt trở nên đen thui: “Quản lý Lăng, tôi hảo tâm hảo ý tới chúc mừng cô, vậy mà cô lại có thái độ này với tôi? Sao cô có thể nói năng vô trách nhiệm như vậy? Cô muốn ám chỉ tôi được thăng chức dựa vào nịnh hót? Cô nói vậy, là muốn mẳng cả tổng thanh tra Lương hả? Cô nói chuyện như thế với đồng nghiệp hả? Sự tôn trọng tối thiểu của cô đâu rồi?” Dung Cẩm thấy cấp trên của cô ta- tổng thanh tra Lương đang dùng cơm ở bên kia, nên cố ý nói lớn tiếng.

Lăng Vi nhìn cô ta, tôn trọng?

Thật là buồn cười!

“Cô nghĩ mình đã tôn trọng người khác rồi hả?” Lăng Vi giữ nguyên thái độ kiên quyết, khinh bỉ trợn mắt nhìn cô ta: “Cô... còn muốn tôn trọng? Cô có chỗ đáng để người khác tôn trọng sao?”

Bầu không khí chợt trở nên giương cung bạt kiếm, đột nhiên, chung quanh tđều xì xèo bàn tán ——

“Tổng giám đốc!”

“Tổng giám đốc tới rồi —— “

Thấy anh tới, người trong phòng đều nhanh chóng tự động tránh tránh ra một con đường.

Lăng Vi quay đầu, nhìn thấy có người đi tới từ phía sau lưng mình. Vóc người cao ráo, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt đen u tối!

“Tổng tổng tổng... Tổng giám đốc...”

Dung Cẩm nuốt nuốt nước miếng, cô ta đột nhiên bị Diệp Đình nhìn chòng chọc vào.

Dung Cẩm chợt run lên lập cập...

Cái nhìn này của tổng giám đốc Diệp, làm cô ta bị dọa sợ lui về sau một bước. Ánh mắt của Tổng giám đốc cực kỳ lạnh lẽo, giống như cất giấu hai con dao. Dung Cẩm muốn tự vả vào mặt mình một trăm cái! Miệng tiện! Cho mày miệng tiện này! Biết rõ Lăng Vi là Tổng giám đốc phu nhân, mà mày còn trả lời tiện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.