Ông Xã Thật Lưu Manh

Chương 30: Đảo búp bê




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nhan lão gia tử nói: “Dĩ nhiên biết, là ông cho người đấu giá ——”

“Hả? Ông…” Lăng Vi kinh ngạc ngẩn người.

“Là ông… cho người đấu giá sợi dây chuyền này?”

Trời ạ!

Đây là một chuyện lớn, tin tức tốt… kinh người!

Nhưng… tại sao không giống Diệp Đình nói?

Tấm hình Diệp Đình cho cô xem rõ ràng là đàn ông trung niên…

Cũng không phải Nhan lão gia tử…

Xem ra, trong này có ẩn tình khác ——

“Ha ha… Cái này hả…” Nhan lão gia tử cười cười, lại nói: “Cũng không hoàn toàn là vậy… Có điều, người mang tiền đến hiện trưởng là ông. Là ông bảo quản gia tìm một công nhân tốt bụng đấu giá giùm.”

Cái gì là… không hoàn toàn là vậy?

Lăng Vi liền nóng nảy: “Ông, ý của ông là… lúc ấy, là ông mang tiền đi đấu giá sợi dây chuyền, nhưng người đấu giá dây chuyền này, là người khác?”

“Đúng!” Lão gia tử như đinh chém sắt.

Lăng Vi lập tức truy hỏi: “Người kia là ai? Người đấu giá sợi dây chuyền này cho ông là ai?”

Lão gia tử nhíu mày, đột nhiên hỏi: “Cháu hỏi cái này để làm gì?”

Lăng Vi hít sâu một hơi: “Ông, sợi dây chuyền này là di vật ba mẹ cháu để lại cho cháu, nó gắn bó chặt chẽ với con.”

Nhan lão gia tử gật đầu.

Lăng Vi nói tiếp: “Người mua sợi dây chuyền này có ân với cháu, sao cháu có thể không sốt ruột chứ? Ông có thể hiểu được không?”

Lăng Vi lại kể chuyện trước kia Chu Vân trộm dây chuyền của cô. Cô kể rất cặn kẽ, Nhan lão gia tử xen vào vài câu, hỏi rõ ràng, rốt cuộc hiểu rõ chuyện đã xảy ra.

Lăng Vi thành khẩn nói: “Cho nên… Ông nội, cháu nghĩ ông có thể hiểu được tâm tình cháu… Bây giờ cháu rất muốn biết, sợi dây chuyện này lúc đó được ai đấu giá…”

“Cái này… Quả thật khó nói…”

Nhan lão gia tử tỏ vẻ đừng quá bối rối, thật lâu, do dự nói: “Lúc đó, người đấu giá sợi dây chuyền này cho ông là một người đồng hương… Ông già này, có giao tình với ông. Nhưng mà… theo ông biết, không phải ông ấy đấu giá sợi dây chuyền này.”

Nói xong, lại chắc chắn gật đầu: “Nhất định không phải ông ấy, bởi vì… lúc đó, ông ấy gọi điện thoại cho ông nói thế này… Ông ấy nói: Nhan lão quỷ —— có người nhờ tôi mua trang sức, ông giúp tôi! Lúc đó, ông không vui. Ông liền từ chối: Dựa vào cái gì mà ông bảo tôi giúp, tôi sẽ giúp?” Mặt Nhan lão gia tử đầy kiêu ngạo, nói tiếp: “Ông và lão già này có giao tình, nhưng tính cách hai người đều rất ngang ngược, luôn tranh cãi! Aiya… ông và ông ấy, cũng đã không gặp mặt hơn năm năm nay rồi!”

“Ông… Ông nói chủ đề chính… Đấu giá sợi dây chuyền…”

“Oh oh oh…” Nhan lão gia tử vỗ trán: “Sợi dây chuyền kia… Đúng!” Ông vuốt tóc hoa râm.

Suy nghĩ một lúc, nói tiếp: “Ông ấy nhờ ông đấu giá, ông nói không đấu giá! Ông ấy liền âm hiểm nói: Dây chuyền này là con trai ông thiết kế, ông không đấu giá thì ai đấu giá? Thiết kế đẹp như vậy, lỡ như để cho tên lưu mạnh nào đấu giá đi gieo họa thì làm thế nào?”

Nhan lão gia tử vỗ đùi: “Đúng vậy! Ông nghĩ một hồi… Ông ấy nói có lý! Tâm huyết của con ông, không thể để người khác sỉ nhục! Cho nên ông lấy tiền lão quỷ thúi đó cho ông đến hội đấu giá. Sau đó… ông đấu giá lại sợi dây chuyền kia, còn chưa tới nhà đã bị lão quỷ thúi cướp đi… chuyện dây chuyền, ông chỉ biết vậy. Cụ thể là ai bảo ông ấy đấu giá, ông cũng không rõ lắm.”

“…”

Lăng Vi muốn hỏi ông “Lão quỷ thúi” này là ai, nhưng… cô thật sự không thể nói ra.

Liền đổi từ uyển chuyển hỏi: “Ông, người bạn này của ông là ai? Có tiện tiết lộ cho cháu không?”

“Cốc cốc cốc…” Đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa.

“Mời vào ——”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.