Ông Xã Thật Lưu Manh

Chương 29: Đảo búp bê




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Lăng Vi không trả lời ngay, cô nâng chén trà lên, nhìn a Lam: “A Lam, nơi này không có việc của cô nữa, cô đi làm việc đi.”

‘Vâng, quản lý Lăng.” A Lam ra ngoài, đóng kín cửa.

Lăng Vi lấy vòng cổ xuống cầm trong tay, nhìn một hồi mới nói: “Đây là… di vật ba mẹ để lại cho tôi.”

“Cái gì?” Nhan lão gia chấn động, vẻ mặt không thể tin hỏi: “Cô là con gái của Tiểu Phong và Minh Nhược sao?”

Hai mắt ông trừng lớn, tỏa sáng.

Chẳng lẽ lão gia tử biết cái gì?

Lăng Vi vội vàng nói: “Vâng, 12 năm trước ba mẹ qua đời, chú của tôi là Lăng Trí đã nuôi tôi. Nhưng mà… sau đó chú bị hại phải vào tù, là một mình tôi tự nuôi mình.”

“…” Nhan lão gia nhíu mày: “Thì ra... là vậy.” Ánh mắt ông hiền lạnh, như nhìn cháu gái mình, từ ái nói: “Đứa bé, khổ cho cháu rồi.”

Trong đầu Lăng Vi lờ mờ.

Như tóm được cọng rơm cuối cùng, Lăng Vi kích động hỏi: “Lão tiên sinh, ngài quen ba mẹ tôi sao? Có phải ngài biết chuyện gì không? Ngài có thể nói cho tôi nghe không?”

“Ừ.” Nhan lão gia không trả lời cô, ngược lại gật đầu đăm chiêu… giống như không nghe thấy câu hỏi của cô mà đang nhớ lại gì đó.

Một lúc lâu sau, Nhan lão gia mở thở dài nói: “Ta và ba mẹ cháu không tính là quá quen nhưng lại cực kì quen với chiếc vòng cổ này.”

“Vòng cổ”? Lăng Vi nhíu mày, trái tim đập thình thịch.

“Lão tiên sinh, hiện tại ngài nói cho tôi biết được không?”

Nhan lão gia gật đầu nói: “Thật ra thì… cũng không có gì. Chiếc vòng này là ba của Mặc Phi thiết kế.”

Trong đầu Lăng Vi hiện ra một hàng!!!

Sau đó Nhan Mặc Phi kinh ngạc nói: “Trách không được cháu nhìn quen như thế, trong tập tranh của ba có mẫu thiết kế này.”

“Đúng thế.” Nhan lão gia gật đầu.

Nhan lão gia im lặng một hồi, giống như nhớ lại chuyện xa xưa: “Lúc đó Minh Nhược và tiểu Phong tìm Gia Tuyên, cố ý nói ngụ ý của chiếc vòng này. Khi đó danh tiếng của Gia Tuyên cực kì lớn, vang danh ra ngoài, nhiều người tìm đến nó nhờ thiết kế, cho nên nó cực kì bận rộn, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có. Nhưng mà Nhược Tuyên và tiểu Phong tìm đến nó, quản gia giới thiệu thân phận của bọn họ, nói bọn họ là người mở đường cho sản phẩm ô tô trong nước, Gia Tuyên liền đẩy hết tất cả các thiết kế, không hề do dự đồng ý.”

Lăng Vi nghĩ nghĩ hỏi: “trước kia ba mẹ tôi và chú Gia Tuyên có quen biết nhau sao?”

“Ừ, trước kia thì không biết, đến thiết kế này mới biết.”

Lăng Vi do dự nói: “Lão tiên sinh, người biết sợi dây chuyền này từng bị đấu giá không?” Cô vẫn muốn tìm đến người mua được sợi dây này, nhưng người nọ cực kì bí ẩn, vẫn không chịu gặp cô. Lần trước Diệp Đình cho cô tấm hình, nói muốn gặp cô, nhưng sau khi về nước… người nọ liền mất liên hệ.

“Bán đấu giá sao? Đương nhiên biết…” Nhan lão gia gật đầu.

Nhan Mặc Phi nói: “Tôi cũng biết rõ...”

Hai mắt Lăng Vi sáng như sao nhìn anh, sau đó lại mong chờ nhìn ông cụ: “Lão tiên sinh, người cũng biết lúc đó ai mua được chiếc vòng cổ này sao?”

Đôi mắt Lăng Vi sáng bức người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.