Ông Xã Thật Lưu Manh

Chương 21: Đám quỷ nhỏ nghịch ngợm




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Sau này, sao cô còn có thể làm “Bẩn bẩn bẩn bẩn bẩn” được nữa?

Được rồi, cô vốn không hợp với phong cách vẽ “bẩn”, bây giờ cô càng có cớ để chuyển sang phong cách vẽ “sạch”.

Lăng Vi lặng lẽ đi lên tầng, sau khi đưa bản thảo vào phòng cho Diệp lão gia, Diệp lão gia vui vẻ gật đầu nói: “À! Cháu cứ yên tâm đi làm đi! Nhưng mà, cũng không thể trì hoãn không vẽ manga được, hắc, mặc dù tác giả truyện tranh không phải là nghề đứng đắn gì, nhưng mà... nếu đã làm, phải làm đến cùng! Không thể bỏ cuộc giữa trừng được!”

“Phi ——” Lăng Vi trợn trắng mắt, trong đầu nghĩ: “Ông ngoại ơi, rốt cuộc thì cháu phải nghe câu nào của ông đây?”

Lăng Vi cười giả lả với ông, chợt nhìn thấy một xấp... bản thảo nằm ngổn ngang trên mặt tủ đầu giường!

“Ôi —— chúa ơi ——” Lăng Vi rít lên.

Đó là... Tay tay tay tay... Bản thảo...

Che mặt! 囧 chết mất, mặc dù cô đã sửa đi sửa lại nội dung rất nhiều lần, nhưng trong bản thảo này... ngổn ngang cái gì cũng có!

Ôi chúa ơi!

Lăng Vi vội vàng lấy xấp bản thảo đặt ở trên tủ đầu giường, bi phẫn muốn chết.”A ——sao còn có một phần ở đây?” Phốc —— những thứ… cô vẽ đó... là phiên bản hạn chế cô và Diệp Đình làm... hôm sinh nhật của Diệp Đình! Lăng Vi muốn nổ tung! Cô lật xem đống bản thảo này, phát hiện có mấy trang đã thay đổi vị trí, hiển nhiên Diệp lão gia đã xem rồi.

Oh my goddddd—— Lăng Vi muốn phát điên!

Nhưng Diệp lão gia bình tĩnh nói: “Công lực còn chưa đủ, cần tiếp tục cố gắng.”

Ý là, mấy cái phiên bản ‘bẩn’ cháu vẽ kia, chẳng là gì so với một ông lão đã trải qua bao sóng to gió lớn như ông.

ĐM, trời ơi là trời... điều này có nghĩa là gì vậy? Lăng Vi bày tỏ mình không thể tiếp nhận nổi...

Cô cầm lấy bản thảo, mặt lại đỏ bừng lên... cô mang theo biểu tình phức tạp đi ra khỏi phòng của Diệp lão gia.

Trong lòng cực kỳ hỗn loạn. Sau này cô phải đối mặt với ông ngoại thế nào đây?

Thấy cháu dâu mình vẽ thể loại manga đó, ông không giận đến mức chảy máu não sao?

Nhưng mà, khoảng khắc lúc Lăng Vi đi ra khỏi cửa kia, cô lại đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, bởi vì, dường như Diệp lão gia không ghét cô, ngược lại còn khích lệ cô mấy câu... suy nghĩ của ông ngoại không giống với người bình thường, thôi quên đi, cứ như vậy đi, chậc chậc.

Dù sao cũng là người nhà, nếu xấp bản thảo này bị người ngoài nhìn thấy, đó mới thật sự là phiền toái.

Cô vừa muốn trở về phòng, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lại quay trở lại đường cũ: “Ông ngoại ơi, cháu muốn hỏi ông một số chuyện.”

Diệp lão gia đang chuyên tâm xem chương mới của cô, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên: “Ừ, nói mau.” Rõ ràng là cực kỳ thiếu kiên nhẫn, nhưng Lăng Vi vẫn đè tâm tình kích động xuống, kiên nhẫn hỏi: “Ông ngoại, ông có biết "Điệp luyến hoa tùng uyển nhược tiên, nghê thường vũ y vũ phiên thiên"(*) có nghĩa gì không?”

(*) Dịch nôm na là: Bướm yêu hoa quấn quýt như thần tiên quyến lữ, điệu múa nghê thường vũ y uyển chuyển tung bay.

Diệp lão gia tùy tiện hừ bằng giọng mũi: “Không biết. Đống lộn xộn đó là cái gì, nghe không hiểu.”

Lăng Vi đưa tay ra, cầm lấy bản thảo: “Ông có thể nghe cháu nói không? Nếu ông không nghe, vậy sau này vẽ xong bản thảo, cháu sẽ không cho ông xem trước nữa.”

Cô nói bằng giọng điệu rất nghiêm túc, rốt cuộc Diệp lão gia cũng ngẩng đầu lên, cực kỳ không kiên nhẫn nhìn cô: “Nói đi, có chuyện gì.”

“Ông ngoại, ông cố gắng suy nghĩ thử xem, trong nhà chúng ta còn có chỗ nào tương xứng với câu thơ này không? Câu thơ cháu vừa mới đọc là đầu mối con gái ông để lại, trước đó chúng cháu đã tìm được hai nơi, lấy được hai bản mật mã, sau khi giải được mật mã thì lấy được hai chữ: Bí mật và căn cứ.”

Diệp lão gia chợt nhíu mày lại, biểu tình kia khiến Lăng Vi rất kinh ngạc, chẳng lẽ ông ngoại biết chỗ này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.