Ông Xã Thần Bí: Nhân Vật Lớn Không Thấy Mặt

Chương 32: Rốt cuộc xuất quan




Thượng Quan Ngưng xem song tư liệu cuối cùng, nhìn thời gian trên phần nhật kí làm việc kia rồi bỗng nhiên cầm lấy di động click mở nhật ký cuộc gọi của mình, thấy được cô ngày nào cũng trò truyện với Cảnh Dật Thần. 

Hai thời gian rất gần nhau.

Nói cách khác, thời điểm anh gọi điện cho cô thì anh vẫn đang ở châu phi, không phải ở cùng người phụ nữ kia.

Mà anh hôm nay giữa trưa đã xớm trở về, theo lý thuyết thì anh không có ở nước Mỹ lâu lắm.

Tính cả hôm nay, tổng cộng là năm ngày, anh có bốn ngày để lo liệu mọi việc bên chqau phi, chỉ có một ngày là đi nước Mỹ đón người.

Không, không đúng, chính xác là chỉ nửa này đi đón người.

Năm ngày trước anh không được nghỉ ngơi tốt!

Anh là tổng giám tốc sáng chói nhất của Tập Đoàn Cảnh Thịnh, nhận được nhiều sự ái mộ của mọi người, nhưng không ai biết rằng sau những hào quang đó anh đã phải trả giá bằng sự nỗ lực. Ngay cả người vợ như cô cũng không biết.

Ngón tay tinh tế trắn nõn của Thượng Quan Ngưng nhẹ nhàng mơn trớn tư liệu có chữ viết qua loa mạnh mẽ của anh, cẩn thận đem chúng nó ghi vào trong máy tính, sửa sang lại thành một phần rõ ràng sáng tỏ trên đồng hồ điện tử.

Khi nghiêm túc làm việc thì thời gian quả thực trôi rất mau.

Bất tri bất giác cũng đã tới giờ tan tầm.

Thượng Quan Ngưng đem tư liệu giải quyết ổn thỏa, chỉ cần để ngày mai tiếp tục sửa sang lại một chút là được, rồi sau đó cô liền rời công ty, lái xe về nhà.

Đi đến nửa đường thượng, một hiệu cắt tóc lại hấp dẫn cô. Ma xui quỷ khiến, Thượng Quan Ngưng lại dừng xe, đi vào trong.

Anh thợ cắt tóc anh tuấn cao lớn trong tiệm nhìn thấy cô, ánh mắt sáng lên, thuần thục tiếp đón cô: “Mỹ nữ, cô muốn làm kiểu tóc gì nào? Là cắt đi cho năng động sao?”

Thượng Quan Ngưng nhìn chính mình trong gương của cửa hiệu cắt tóc, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài đã nhiều nam của mình, rồi nhàn nhạt nói: "cắt".

Một giờ sau, cô quả nhiên rất kim diễm, đi ra khỏi cửa hiệu cắt tóc.

Thượng Quan Ngưng ngồi vào trong xe, sửa sửa mái tóc ngắn mới làm của mình, có chút không thích ứng kịp.

Cô từ nhỏ đến lớn đều là để tóc dài, chưa từng để thử qua kiểu tóc ngắn bao giờ.

Cô còn cho rằng mình sẽ đau lòng khi cắt đi mái tóc dài nhiều năm, không nghĩ tới khóc một tí cũng không có. Kiểu tóc ngắn xõa xuống cổ này ngược lại lại khién cô cảm thấy rất thoải mái, nhẹ nhàng.

Thượng Quan Ngưng lái xe đang chuẩn bị về nhà, thì lại nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, nhận điện thoại cô mới biết được, hóa ra là căn hộ lúc trước cô mua có xảy ra vẫn đề.

Ở lầu dưới có hộ gia đình khiếu nại nói trần nhà hôm nay bị ngấm nước nhỏ xuống, nên nghi ngờ là ở tầng trên đường ống nước bị nứt ra rồi.

Thượng Quan Ngưng từ lúc mua này căn hộ này, cũng chưa được lâu lắm, nếu thật là bị nứt đường ống nước thì cô phải đi tới đó xem qua mới được.

Mãi lúc sau khi tới nơi, cô liền mở cửa đi vào xem xét một vòng, lại không có phát hiệ ra vấn đề gì, đường ống nước vẫn rất ổn, chẳng qua là có một bên mặt tường rõ ràng có chút vệt nước.

Người bên bất động sản điều nhân viên tới để xem qua, rồi sau đó khẳng định nói: "không phải do đường ống nước nhà cô có vấn đề, chắc là do nhà bên cạnh."

Thượng Quan Ngưng nhẹ nhàng thở ra, chờ nhân viên đi rồi, cô dọn dẹp một chút trong nhà, vừa muốn đi ra ngoài, liền nghe được có tiếng người mở cửa đi vào.

Cô có chút đề phòng cầm lấy cây lau nhà nhẹ nhàng đi tới cửa, nhìn người tới, lại ngây ngẩn cả người: “Sao anh lại tới đây?”

Cảnh Dật Thần một thân anh tuấn trên mặt tràn đầy sương lạnh, khi anh thấy rõ Thượng Quan Ngưng, cũng không khỏi ngẩn người, mọi việc anh muốn nói vậy mà lại quên hết.

Cô đem mái tóc dài đen nhánh nhu thuận cắt thành tóc ngắn đến cổ, đuôi tóc hơi hơi ôm làm nổi bật chiếc cằm tinh xảo của cô. Mái tóc mầu đen óc tự nhiên của cô đã nhuộm thành mầu màu nâu kim, ở dưới ánh đèn, lập lòe giống như tấm lụa ôn nhu mà tỏa sáng.

Sóng tóc ngắn, không chỉ giúp cho ngũ quan của cô thêm tinh xảo, hơn nữa còn mang đến cho cô có một cảm giác tươi mát thời thượng, khiến cho người trước mặt mắt trở nên sáng ngời, chỉ nhìn qua một cái liền có thể đem cô ghi tạc trong lòng.

“Sao em lại cắt tóc?” tức giận trong lòng Cảnh Dật liền biến mất, trong mắt chỉ còn có bộ dáng nhu mì tươi mát của cô.

Anh muốn dơ tay lên vuốt ve để cảm nhận cảm xúc tuyệt vời trên bộ tóc, nhưng lại bị cô nghiêng đầu né qua một bên.

“Cắt tóc thì làm sao? Tóc là của tôi, tôi thích cắt thì cắt! Như thế nào, phạm pháp không? Hay là đã phá hủy mái tóc đen dài mượt trong mộng của tổng giám đốc người?" Thượng Quan Ngưng vừa nghe anh nói, cả người đều không vui, quả nhiên anh thích cô gái mà hôm nay cô nhìn thấy!

Lời nói của cô gái đang đứng trước mắt anh mang đầy ý tứ châm biếm, giống như muốn đâm vào trong lòng anh vài cái mới hả giận.

“Cái gì mà mái tóc đen dài trong mộng?” Cảnh Dật Thần khẽ nhíu mày, căn bản là không biết cô đang nói cái gì, nhưng là bị cô kích thích, anh lập tức nhớ tới lời bản thân lúc đầu muốn nói.

“Lá gan hiện tại của em cũng khá lớn, còn dám rời nhà chạy ra ngoài! Dọn dẹp nhanh một chút rồi cùng anh về nhà, còn dám bỏ nhà đi ra ngoài làm loạn! Đừng tưởng cắt một kiểu tóc mới là được sống một cuộc sống mới nhé, cho dù em có cạo trọc đầu một cọng tóc cũng không còn thì vẫn là người phụ nữ của Cảnh Dật Thần, vẫn phải ở cùng bên anh."

Chỉ một câu nói của anh đã làm cho Thượng Quan Ngưng xúc động, làm cho lớp phòng vệ trong lòng cô bị đánh tan.

Trên khuôn mặt trắng nõn của cô lộ ra một nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Ai kêu tôi trốn nhà đi? Đó là nhà anh, tối hôm qua tôi ở chỗ đó, không chừng đêm nay sẽ có người khác vào ở. Đây mới là nhà của tôi, chỉ có một mình tôi, không hề có vị mỹ nữ tóc đen dài nào đó." 

Cô vẫn luôn đang nói cái gì “Mái đen tóc dài”, Cảnh Dật Thần không ngốc, rất mau liền phản ứng lại, lập tức truy hỏi: “Cái gì mà mỹ nữ có mái tóc đen tóc dài? Em cắt tóc chính là vì lý do này? Cho rằng anh vì mái tóc của em nên mới cùng em kết hôn?!”

Thượng Quan Ngưng không phản ứng lại, cầm cây lau nhà xoay người vào buồng dọn dẹp.

Cảnh Dật Thần đứng ở tại chỗ, bị Thượng Quan Ngưng coi như không khí, lại cầm lấy điện thoại đi ra ngoài, đơn giản phân phó hai câu rồi lúc sau cũng vào buồng vệ sinh.

Nửa giờ sau, tiếng đập cửa vang lên, Thượng Quan Ngưng mở cửa, liền thấy A Hổ cười ngây ngô đưa cho cô một cái giấy tờ.

Cô nghi ngờ nhìn thoáng qua Cảnh Dật Thần đứng đi theo cô một tấc cũng không rời suốt từ nãy, lại nghe anh nhàn nhạt nói: "em cầm đi."

Cô vừa cầm liền thấy, là lệ Cảnh tiểu khu mà bọn họ đang ở, đã được văn vòng bất động sản công chứng, mà tên người có quyền sở hữu được viết rõ ràng "Thượng Quan Ngưng."

Cảnh Dật Thần cứ như thế mà đem biệt thự hơn một ngàn mét vuông trực tiếp sang tên sang cho cô, ngay cả tên của qnh cũng không viết lên.

Thượng Quan Ngưng khiếp sợ nhìn biểu tình lãnh đạm cư nhiên của người đàn ông trước mặt này, cảm thấy anh cũng quá to gan rồi. Anh cũng không hề sợ cô mang biệt thự bán đi chạy lấy người!

Cũng không biết vì sao mà buổi tối rồi A Hổ vẫn có thể công chứng được ở cục bất động sản.

Cô căn bản là không có nghĩ tới việc rời nhà trốn đi, bất quá lần hiểu lầm này như thế nào lại làm cho cô rất vui.

Cảnh Dật Thần ở cạnh cửa, nhàn nhạt nói: “Được rồi, hiện tại chỗ đó đã là của em, là nhà của em tất, bây giờ em muối ai đi đều phải đi, cái người tóc đen dài cũng có thể đuổi ra ngoài!"

“Ân, nếu là của tôi, vậy thì đi về thôi."Thượng Quan Ngưng vỗ vỗ bản công chứng bất động sản, đi ra ngoài trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.